chap 98
"Chị với chị Lê Minh Ngọc đang... ờm..." Tôi ngập ngừng, cố gắng tìm từ ngữ để diễn đạt, "Hẹn hò à?"
Lê Anh Thư vội bịt miệng tôi lại, chị ấy trợn mắt ngó tôi, dùng âm lượng chỉ hai đứa nghe thấy thì thầm:
"Lộ thế cơ à?"
Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, gỡ tay Lê Anh Thư ra:
"Không hẳn, em chỉ cảm thấy thế thôi. Hai chị yêu nhau thật á?"
Hỏi vậy thôi chứ tôi biết chắc kết quả rồi, dù sao trông Lê Anh Thư cũng không giống kiểu con gái sẽ hẹn hò với một thằng ất ơ nào đó. Hơn nữa, mỗi khi thấy Lê Minh Ngọc và Lê Anh Thư ở cạnh nhau, tôi cảm thấy rất tự nhiên, bởi thế lúc phát hiện hai chị yêu nhau tôi không hề bất ngờ một chút nào, giống như hai bà ấy vốn dĩ nên như vậy.
"Mày đừng nói cho ai nhé." Lê Anh Thư lôi tôi ra vườn, biểu cảm chợt trở nên nghiêm túc, "Bố tao mà biết khéo ông ấy từ mặt tao luôn đấy."
Tôi hạ tông giọng:
"Em tưởng bác Hùng mới dễ tính chứ?" Không phải Lê Anh Thư sợ mẹ hơn à?
"Mẹ tao biết chuyện rồi." Lê Anh Thư lắc đầu, sắc mặt hơi dịu xuống, "Tao cứ tưởng mẹ sẽ đánh tao nhưng cuối cùng mẹ chẳng nói gì hết. Mẹ dặn đi dặn lại tao cẩn thận đừng để bố biết, bố tao trông vậy thôi mà còn khó tính hơn cả mẹ."
Tôi gật đầu, trịnh trọng nói:
"Chị yên tâm, em không nói cho ai biết đâu."
Lê Anh Thư chợt vươn tay xoa rối tóc tôi, bà ấy khoác vai kéo tôi vào nhà, giọng nói vui vẻ trở lại:
"Chị biết mày là người thế nào mà. Thế dạo này mày với cái thằng Hà Nội gốc đẹp trai kia sao rồi?"
"Thằng nào cơ?" Tôi giả ngu, nghiêng đầu đẩy tay Lê Anh Thư ra.
"Cái thằng đi con Merc A45 AMG có biển phố cổ và đeo Hublot classic fusion ấy." Lê Anh Thư cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên, "Cái thằng đẹp trai vãi l để tóc sidepart 6/4, từ đầu đến chân toàn global brand, lần trước sốt sắng bế mày lên tận nhà tao, xong sáng hôm sau qua đón mày về Hạ Long ấy."
"..." Có cần phải thẳng thắn thế không Lê Anh Thư.
"Thế hai đứa làm sao rồi? Nó tán được mày chưa?" Lê Anh Thư toe toét cười, dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ má tôi.
"Lo việc của mình trước đi." Tôi kín đáo liếc Lê Anh Thư, lắc đầu, "Chuyện của mình lo chưa xong còn đi hóng hớt chuyện người ta."
"Kệ tao."
"Ừ, kệ chị."
.
Tối 30 Tết, Lê Anh Thư rủ tôi đi nhà hát lớn ở trung tâm thành phố xem bắn pháo hoa và countdown. Mặc dù Lê Anh Thư là người chủ động rủ nhưng ánh mắt Lê Anh Thư nhìn tôi như thể đang nhìn cái bóng đèn công suất lớn xen giữa bà ấy và người yêu vậy. Sự ghét bỏ trong mắt Lê Anh Thư rõ ràng tới mức tôi không thể không lên tiếng:
"Không muốn người ta đi cùng thì nói một câu, mắc gì cứ lườm em thế? Làm như em đòi đi theo không bằng."
"Tao cũng có muốn rủ mày đâu." Lê Anh Thư lẩm bẩm, "Tại tao sợ mỗi tao với Lê Minh Ngọc đi thì bố tao nghi ngờ."
"Này, em nghe thấy đấy." Tôi liếc Lê Anh Thư, "Đừng có ăn cháo đá bát như thế."
"Làm sao đấy?" Lê Minh Ngọc quay trở lại, trên tay là hộp takoyaki vẫn còn nghi ngút khói.
"Lê Anh Thư bắt nạt em!!" Tôi chạy tới ôm tay Lê Minh Ngọc, tố cáo, "Lê Anh Thư bảo em..."
"Nào nào nói a đi Vũ Hà Trang!" Lê Anh Thư ngắt lời tôi, một tay cầm lấy hộp takoyaki của Lê Minh Ngọc, tay kia đưa miếng bánh lên trước miệng tôi, "Nóng đấy, thổi đi Vũ Hà Trang."
"Phù..." Tôi vừa thổi vừa liếc sang Lê Minh Ngọc, "Chị Lê Anh Thư bảo là... ưm... nóng... dm Lê Anh Thư..."
Tôi khó khăn nhai cái takoyaki to đùng vừa bị cưỡng chế nhét vào miệng, trợn mắt ngó khuôn mặt ngứa đòn của Lê Anh Thư.
"Ăn nữa không Vũ Hà Trang?" Lê Anh Thư nhìn tôi cảnh cáo, tiếp tục đưa thêm miếng bánh nữa lên trước miệng tôi.
Tôi hoảng sợ lắc đầu, trốn ra sau lưng Lê Minh Ngọc. Đúng lúc này Nguyễn Thế Duy xuất hiện.
Lê Anh Thư cuối cùng cũng buông tha cho tôi, chị toe toét cười vẫy tay Nguyễn Thế Duy, gọi to:
"Ở đây này!"
Tôi, Lê Anh Thư và Nguyễn Thế Duy chơi thân với nhau từ nhỏ, có lẽ do hợp tính, có một khoảng thời gian tôi cảm giác mình bị cho ra rìa trong chính mối quan hệ mà đáng ra tôi phải là trung tâm. Lê Anh Thư và Nguyễn Thế Duy thường xuyên nói những chủ đề tôi không thể nào xen miệng, thậm chí hai con người này còn hay rủ nhau đánh lẻ đi riêng mà không có tôi. Lúc đấy tôi dỗi lắm, nhưng tôi không nói ra vì tôi không muốn khiến bản thân trở thành đứa thảm hại cầu xin người khác chú ý đến mình, sau đó Lê Anh Thư lên Hà Nội học đại học thì mọi thứ dần bình thường trở lại.
"Bạn này là Nguyễn Thế Duy đúng không Vũ Hà Trang?" Lê Minh Ngọc chợt ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.
"Vâng, Nguyễn Thế Duy là bạn em." Tôi gật đầu, nâng mắt quan sát Nguyễn Thế Duy và Lê Anh Thư đang cười nói gì đó với nhau, "Hồi Lê Anh Thư còn ở Hạ Long, bà ấy chơi thân với nó lắm."
"Ừm, chị nghe Lê Anh Thư kể về bạn ấy vài lần rồi." Lê Minh Ngọc hướng tầm mắt theo tôi, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro