Chương 8: Long bội
Mỹ nhân như vậy, không ôm một cái nhất thân hương trạch* thì thật là lãng phí.
*[đại khái là giở trò sắc lang, ôm hôn các kiểu, trộm hương này nọ...]
Để giấy bút trong tay xuống, Lâm Duẫn Nhi tiến lên thay các nàng thu thập y phục một chút, đang định nhân cơ hội này mà ôm các nàng vào lòng rồi rồi nóng bỏng kịch liệt như sói mà hôn các nàng, thì lập tức tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên: 'Lâm Duẫn Nhi, ta. . . Ta đã thu thập xong vật dụng rồi, xe đã chờ ở trước cửa đạo quan, chúng ta bây giờ, bây giờ xuất phát được chưa?'
Nói đến chuyện đậu xe, lẽ ra đạo quan là nơi có thần minh che chở thì không thể tùy ý đậu xe trước cửa. Nhưng Lâm Duẫn Nhi các nàng chỉ có ba người mặc quần áo của nơi này, Hoàng Mĩ Anh cùng Trịnh Tú Tinh vẫn còn mặc cung bào Trịnh Hướng. Vì để tránh phiền phức không cần thiết, lão giả cho phép ngoại lệ lần này, để xe Cao Nhã Lạp thuê đậu ở trước cửa đạo quan, để nhanh chóng tiễn mấy vị 'thần thánh' kia đi.
'Chờ một chút.' Nghĩ đến nội dung sách cổ khi nãy vẫn chưa xem xong, Lâm Duẫn Nhi cũng không còn mặt dày mày dạn mà hôn các nàng nữa, nhanh chóng xem hết tất cả. Sau khi xác định trong sách cổ không có ghi ngày tháng lần sau xuất hiện cửu tinh liên châu là khi nào, thì lúc này Lâm Duẫn Nhi mới đem y phục đã thay của các nàng bỏ vào trong balô, khi đến xếp đến cung bào của chính mình, thì nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Ngọc bội đâu? Khối ngọc bội nguyên bản đeo trên đai lưng đâu rồi? Đây là ngọc bài Trịnh Tú Nghiên sai người vì nàng mà khắc chữ "Lâm" lên, ngay cả ngọc cũng là loại Hàn Ngọc mà Trịnh Hướng hầu như không có. Đã đi đâu rồi cơ chứ? Rõ ràng ngọc bội luôn luôn đeo ở trên người nàng, làm sao mà lại vô cớ không thấy đây!
'Duẫn Nhi, ngươi làm sao vậy? Đang tìm gì đó vậy?' phát hiện Lâm Duẫn Nhi cất quần áo vào trong balô rồi lại một lần nữa lấy ra, hơn nữa là lục từ trong ra ngoài, mấy nữ nhân không khỏi theo nàng tìm kiếm lung tung không mục đích, cho dù các nàng cũng không biết Lâm Duẫn Nhi đang tìm gì.
'Ngọc bội! Khối long bội khắc chữ Lâm, là ngọc bội Tú Nghiên sai người vì ta mà điêu khắc đây! Không thấy nó đâu, ta nhớ ta vẫn đeo nó trên đai lưng, làm sao mà nói là không thấy được đây?' Lâm Duẫn Nhi cau mày, bởi vì không tìm được ngọc bội coi như trân bảo mà có vẻ đặc biệt sốt ruột.
'Không thấy sao? Làm sao lại không thấy đây? Duẫn Nhi ngươi không nên nóng ruột, chậm rãi tìm xem, có phải thời điểm ngươi theo đạo trưởng đến đây đã rơi ở chỗ nào rồi không? Hay là, không phải ngươi tỉnh lại ở phòng Cao cô nương sao? Có thể là đã rơi ở phòng của nàng rồi a!' vừa nghe đến không thấy long bội, Trịnh Tú Nghiên cũng theo đó mà khẩn trương lên. Tuy rằng vật kia chỉ là vật ngoại thân, không thấy có thể làm lại, nhưng đây là long bội làm từ mỹ ngọc mình tự chọn, sau khi được thợ sư trong cung mài đi thì chính nàng động thủ, phải mất năm ngày mới khắc lên được chữ "Lâm" trên đó. Những vất vả và mồ hôi đó, trong quá trình làm còn bởi vì không cẩn thận mà đâm trúng vào tay làm cho chảy máu, cùng với ngọc bội đã bao hàm sâu sắc yêu thương đối với Lâm Duẫn Nhi, ngoại trừ Trịnh Tú Nghiên ra thì không người nào biết được.
'Đúng rồi, gian phòng của Cao cô nương!' được Trịnh Tú Nghiên thức tỉnh, Lâm Duẫn Nhi mới nhớ ra chuyện nàng ban đầu tỉnh lại ở phòng Cao Nhã Lạp. Như vậy, có thể ngọc bội đã rơi ở phòng Cao Nhã Lạp. Qua loa đem y phục bỏ vào trong balô, Lâm Duẫn Nhi đột ngột mở cửa phòng ra, cũng không quản Cao Nhã Lạp có bị hình tượng mới của nàng thu hút hay không, trực tiếp lôi kéo Trịnh Tú Nghiên đến gian phòng cần đến, tựa như con ruồi không đầu đem đồ vật chỉnh tề lật tung lên đến loạn thất bát tao.
'Không có?! Làm sao mà không có đây?! Rõ ràng là ta tỉnh lại ở gian phòng này a!' ngồi ở trên giường, Lâm Duẫn Nhi nỗ lực nhớ đến lần cuối cùng nàng nhìn thấy long bội là khi nào. Nàng nhớ, long bội vẫn luôn được nàng đeo vào đai lưng, cho dù nàng cần thay đai lưng, cũng sẽ gỡ long bội ra rồi lại đeo vào. Huống hồ gì đây là ngọc bội Trịnh Tú Nghiên đưa cho nàng, ý nghĩa trong đó, ngoại trừ ngọc bội màu lam kia ra, thì đều sâu sắc hơn bất kỳ vật ngoài thân nào, nàng như thế nào mà lại không lý do đem nó làm mất đây?!
'Duẫn Nhi, ngươi tìm được long bội tỷ tỷ đưa cho ngươi chưa?'
'Duẫn Nhi, long bội muội muội đưa cho ngươi đã tìm được chưa?' có lẽ là không thấy Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên trở về, Hoàng Mĩ Anh các nàng không thể làm gì khác hơn là đến phòng Cao Nhã Lạp để tìm các nàng. Phát hiện gian phòng đã bị Lâm Duẫn Nhi lật tung lên loạn thất bát tao, Hoàng Mĩ Anh nhanh chóng thay nàng thu thập những địa phương cần thu thập, miễn cho bị người trong đạo quan nhìn thấy mà nói các nàng không có tố chất đây.
'Không tìm được, làm thế nào cũng không tìm được!' Lâm Duẫn Nhi buồn bực kêu lên: 'Ta làm sao lại không cẩn thận như vậy đây! Lại là mất long bội Tú Nghiên đưa cho ta!' ngẩng đầu lên, Lâm Duẫn Nhi phát hiện Cao Nhã Lạp đang kéo một túi hành lý nhỏ đứng cửa nhìn nàng, nàng lập tức chạy tới nắm lấy hai vai Cao Nhã Lạp, nghiêm túc hỏi: 'Cao cô nương, ngươi có nhìn thấy một ngọc bội màu trắng hình chữ nhật có chữ Lâm hay không? Có hay không? Có hay không?!'
'Không, không có. . . Ta, ta. . .' Hai mắt Cao Nhã Lạp chớp lên chớp xuống bất định, nàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Duẫn Nhi, càng thêm dùng sức nắm chặt túi hành lý nhỏ trong tay: 'Ta, ta làm sao mà nhìn thấy được đây? Ta, ta, ta không có nhìn thấy nó. . . Không có. . .'
Vẻ mặt Cao Nhã Lạp chọc người hoài nghi như vậy, nhưng trong mắt Lâm Duẫn Nhi lại là vẻ mặt bình thường thẹn thùng mà không dám nhìn thẳng nàng. Ai bảo, Cao Nhã Lạp từ ban đầu nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi thì liền duy trì vẻ mặt e thẹn của nữ tử; lại ai bảo, Cao Nhã Lạp ở trong lòng Lâm Duẫn Nhi căn bản là người bị thần kinh trăm phần trăm không hơn không kém, còn là kẻ ba phải.
'Ngươi cũng không nhìn thấy, xem ra long bội không có ở gian phòng này.' không tìm được long bội, tâm tình Lâm Duẫn Nhi liền chán nản. Đáy mắt của nàng lóe lên một tia thất lạc, mở cửa phòng nhìn về phía hành lang, Lâm Duẫn Nhi đưa lưng về phía Trịnh Tú Nghiên lầm bầm: 'Hảo hảo long bội cứ như vậy mà mất rồi, cứ như vậy mà mất rồi. . . .'
'Duẫn Nhi, không sao! Chờ khi trở về hoàng cung, ta sai người làm lại mà.' Nhìn bóng lưng mất mát của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên đau lòng ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng không để ý đến long bội này có phải là đã mất hay không, nhưng chỉ cần Lâm Duẫn Nhi vui vẻ, thì nàng lại như trước mất năm sáu ngày khắc họ Lâm Duẫn Nhi vào ngọc, cũng cam tâm tình nguyện, không có nửa điểm oán hận
'Tú Nghiên! Đây không phải là sự tình ngươi có thể sai người đi làm! Đây dù sao cũng là. . . . tâm ý của ngươi!' Được Trịnh Tú Nghiên ôm như vậy, tâm tình Lâm Duẫn Nhi khôi phục một ít. Nàng bất đắc dĩ thở dài, không muốn Trịnh Tú Nghiên bởi vì tâm tình của mình mà khó chịu: 'Được rồi được rồi, không chừng là khi xuyên không đến đã làm rớt ở trong đạo quan? Nếu ngày nào đó chúng ta trở về, thì ta lại tới đạo quan tìm đây!'
**[Ý là đạo quan ở 1000 năm trước í]
'Ngươi này ngốc tử, long bội tỷ tỷ đưa cho ngươi mất cũng không sao! Nhưng mà nếu nàng không ở bên cạnh ngươi thì sao, giữ lại ngọc bội thì có ích gì? Ngươi đã quên lời ngươi nói sao? Chúng ta, một người cũng không thể thiếu đây! Bây giờ chỉ là không thấy long bội tỷ tỷ đưa cho mà ngươi đã sốt ruột như vậy, vậy chúng ta đây? Nếu không thấy chúng ta, ngươi sẽ như thế nào đây?' biết tâm tình Lâm Duẫn Nhi giờ khắc này không được tốt, Trịnh Tú Tinh lại yêu thích dùng phương thức như thế để xoa dịu Lâm Duẫn Nhi. Chỉ thấy nàng lắc nhẹ vòng eo, một bước lay động đi đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi, lấy tay áo đại hồng y của nàng mà nhẹ phất vào gò má Lâm Duẫn Nhi, lưu lại hương thơm từng trận mê người.
'Tú Tinh, trên người ngươi thật là thơm a!' Lâm Duẫn Nhi say sưa ngửi hương thơm còn lưu lại trong không khí, nhắm mắt lại, nàng phảng phất nhìn thấy Trịnh Tú Tinh đặt mình vào trong một khóm hoa, thấy thân thể hoàn mỹ ấy di chuyển đến gần nàng. Chậm rãi, chậm rãi, chậm đến mức khiến người ta không thể chờ đợi được nữa, chậm đến mức khiến người ta cam nguyện chờ đợi.
Ảo ảnh như vậy, làm cho gò má Lâm Duẫn Nhi không khỏi đỏ ửng, nàng không tự chủ được dùng tay ôm chặt lấy vòng eo Trịnh Tú Tinh. Đang muốn kéo ống tay áo nàng lên, thanh âm trêu đùa của Trịnh Tú Tinh đã lướt nhẹ mà tới: 'Ngốc tử, lại muốn làm chút sự tình không đứng đắn sao? Nhìn xem, mặt đã đỏ lên đây!'
Bị Trịnh Tú Tinh đoán đúng nỗi lòng, Lâm Duẫn Nhi mau mau lắc đầu phủ nhận: 'Không có! Ta nơi nào mà muốn làm sự tình không đứng đắn gì!' Mặc dù nói là nói như thế, nhưng ánh mắt Lâm Duẫn Nhi vẫn không kềm được mà di chuyển trên người Trịnh Tú Tinh. Không trách nàng quá sắc được, mà thật sự thì Trịnh Tú Tinh yêu nghiệt này quá mức mê người, chỉ là tư thái uyển chuyển phất ống tay áo thôi, mà cũng làm cho nàng mơ tưởng viển vông rồi.
Từ khi bắt đầu đến giờ, hình thức ở chung của Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên các nàng làm cho Cao Nhã Lạp sinh ra không ít nghi hoặc. Tuy rằng đi hỏi về mấy chuyện nghi hoặc này cũng quá mức khó xử, nhưng Cao Nhã Lạp vẫn lựa chọn đi thẳng vào vấn đề. Bởi vì nàng không muốn, không muốn bị quấy nhiễu bởi vấn đề này: 'Cái kia. . . Lâm Duẫn Nhi, ta. . . .Ta, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?'
'Ân? Vấn đề gì?' Bị Trịnh Tú Tinh náo loạn như thế, Lâm Duẫn Nhi tâm tình cũng theo đó hoàn toàn khôi phục. Bằng không, nàng mới không muốn trả lời vấn đề tẻ nhạt với chẳng biết là chuyện gì của Cao Nhã Lạp.
'Các ngươi. . . . Quan hệ của các ngươi là?'
'Các nàng đều là người yêu của ta.'
'Chúng ta đều là người yêu của nàng.'
Một vấn đề mơ hồ không rõ, nhưng năm người rõ ràng đã nhanh chóng trả lời, dẫn đến kết quả là Cao Nhã Lạp như bị người điểm huyệt, đứng ngây tại chỗ. Đều là. . . . Người yêu?! Là ta nghe lầm sao? Hay là ta đếm sai? Đều như vậy sao? Đó chính là. . . . Một, hai, ba, bốn. . . . Lâm Duẫn Nhi có bốn người yêu?! Cao Nhã Lạp trợn mắt lên nhìn Lâm Duẫn Nhi, trong lòng phức tạp không thể tả. 'Ý của ngươi là. . . . Các ngươi là quan hệ của tình nhân? Các ngươi cùng Lâm Duẫn Nhi. . . .Các ngươi là người yêu của nàng?'
'Nói thế này đi, các nàng đều là nữ nhân của ta. Ngoại trừ các nàng, ở Trịnh Hướng còn hai người, chỉ có điều các nàng không bị xuyên không đến đây thôi. Hiện tại, ngươi đã hiểu chưa? Nếu như minh bạch rồi, vậy chúng ta liền lên đường đi! Từ nơi này đến thành B, lộ trình cũng non nửa ngày đây!'
Nếu như Cao Nhã Lạp nghi hoặc, thì Lâm Duẫn Nhi cũng đã trả lời xong nghi hoặc của nàng thỏa đáng rồi. Quay đầu lại, Lâm Duẫn Nhi cầm lấy tay Trịnh Tú Tinh hôn một cái, sau đó lần lượt ôm mấy mỹ nhân ở bên nàng mà ấn liên tiếp mấy cái hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi, sau đó cười nói: 'Đi thôi, vậy thì bây giờ chúng ta chào tạm biệt đạo trưởng đi!'
'Không cần chào hỏi, địa chỉ ngươi để lại ta đã lưu cẩn thận rồi, có tin tức thì lập tức sẽ thông báo! Ngươi liền mau chóng đưa các nàng đi thành B đi!' nghe được Lâm Duẫn Nhi nói, lão đạo không biết từ nơi nào chui ra, hắn ân cần đem Lâm Duẫn Nhi các nàng đưa đến cửa sau đạo quan, tự mình mở cửa ra, nói: 'Đi thôi, đi thôi, ta đưa tới đây thôi a! Thuận buồm xuôi gió!'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro