Chương 1: Xuyên không
Trên núi Tần An sương khói lượn lờ, khách hành hương cầm nén hướng trong tay thành kính vái lạy tấp nập hướng về phía giữa sườn núi Thượng Thanh Đạo Quan.
Ngọc Thượng Thanh Quan được mệnh danh là vùng đất tu đạo. Vốn trước kia không gọi là Thượng Thanh Đạo Quan, nghe đồn rằng đạo quan chủ trì ở thượng giới là Thượng Thanh Đạo Nhân phi thăng thành tiên ở nơi này, cho nên các giáo đồ mới đổi tên nơi này thành Thượng Thanh Đạo Quan, chính vì muốn nhận được sự phù hộ của Thượng Thanh Đạo Nhân khiến bọn họ có thể thuận lợi tu thành tiên.
Về sau, chuyện tình Thượng Thanh Đạo Nhân phi thăng liền truyền khắp bốn phương tám hướng, lập tức khách hành hương tới đây cầu may ngày càng nhiều.
Trước cửa Thượng Thanh Đạo Quan, Lăng Giản thân mặc đạo bào, cầm trong tay một đôi gương đồng, mỉm cười nghênh đón từng vị khách hành hương bước vào đại điện, thừa dịp người khác không chú ý liền đánh giá chính mình trong gương đồng. Đôi mắt tinh anh, hàm rang trắng, thiên tư quốc sắc, khuynh nước khuynh thành?
Phi! Lăng Giản tự mình cảm thấy muốn ói khi trong đầu hiện lên bốn chữ này, nàng hẳn là vừa anh tuấn vừa mĩ lệ a, mị lực không gì ngăn cản, chính là cực phẩm ngự tỷ người gặp người thích, xe thấy xe nổ a~.
Lăng Giản nhìn lão đạo cách đó không xa đang giải quẻ cho khách hành hương, nếu như muốn dùng một câu hình dung tâm tình lúc này của nàng, chính là "bi ai", cẩu huyết, nàng quả thực chính là một người bi kịch không ai sánh bằng a.
Tới đây một tuần lễ, nàng vẫn ngây ngốc ở đạo quan chết tiệt này, bi ai vô hạn khi gặp gỡ cẩu huyết a. Nàng thật hối hận, nàng oán hận a, tại sao ban đầu không nghe lời nói của vị lão giả kia, biết điều một chút ngoan ngoan ở trong phòng.
Có lẽ, một khắc kia nàng lựa chọn tới thành phố T du lịch giải sầu liền đã định trước nàng sẽ bước lên con đường xuyên việt tới nơi này.
Trước khi tới thế giới này, Lăng Giản là tiến sĩ thiên tài về y học của Viện y học Trung Quốc. Mười tám tuổi đã tốt nghiệp trung học, tiến vào Viện y học Trung Quốc trở thành học sinh thiên tài khiến cho các giáo sư trung y kiêu ngạo.
Nhìn một vị phu nhân lớn tuổi đang thành kính dập đầu trong đại điện, Lăng Giản động động ngón chân cũng biết nàng đang cầu một người con với tiên nhân a.
Cầu một người con a! Chuyện này đối với Viện y học là một việc đơn giản tới mức nào a? Chỉ cần ngươi có tiền, đừng nói cầu một người con, ngay cả là cầu một quái vật hai đầu cũng có thể giúp ngươi như ý sinh ra cả một hang ổ a.
Nhớ tới Viện y học, Lăng Giản trong lòng nổi lên một ít hoài niệm, nhớ tới các vị giáo sư suốt ngày tán dương nàng kia, còn cả tình yêu bốn năm với người bạn gái kia.
Mặc dù Lăng Giản có được học vấn trình độ tiến sĩ nhưng nàng vẫn kết hôn cùng một nam nhân ghê tởm có tiền, nhưng Lăng Giản không có biện pháp oán nàng, hận nàng, ai bảo nàng khiến mình yêu sâu đậm như vậy a?
Nàng vẫn nhớ rõ một đêm trước kia chia tay người kia có nói với nàng: "Ta yêu ngươi, nhưng ta không cách nào cùng ngươi ở chung một chỗ. Thực tế có nhiều khi rất tàn khốc, tình yêu cũng có nhiều điều bất đắc dĩ a."
Vì để quên đi tình yêu bất đắc dĩ kia, Lăng Giản quyết định tới Thượng Thanh Đạo Quan ở thành phố T để tu thân dưỡng tính. Ai biết được ngày nàng đi chính là ngày Cửu Tinh Liên Châu trong truyền thuyết, vừa trùng hợp chính là mạng của nàng đúng như lời lão giả kia nói khác hẳn với thường nhân.
Nhớ tới chính mình trong nháy mắt bị khỏa tiên hồng giống như lưu tinh kia nện một cái thật nặng, nàng tựa hồ thật sự đã nhìn thấy một đạo ánh sáng màu tím thẳng tắp như ánh sao sáng xẹt qua bầu trời. Về phần rốt cuộc có phải có chín viên hay không, Lăng Giản thật sự không rõ.
Bởi vì khi nàng vừa muốn đếm liền bị nện tới thất điên bát đảo, khi tỉnh lại đã ở thế giới này, ngẩn ngơ trong thế giới này. Bởi vì có cái gọi là sống ở đâu thì yên ở đấy, Lăng Giản trời sanh tính tình lạc quan, cho dù là từ trên máy bay nhảy xuống mà quên mang dù, nàng cũng sẽ vui sướng hài lòng vừa hưởng thụ gió trời vừa múa.
Tới nơi này một thời gian, Lăng Giản vẫn mặc đạo bào, làm việc như một tiểu đạo sĩ tuyệt mĩ. Trong thời gian này nàng cũng nghĩ tới việc tìm ra phương pháp quay về hiện tại, cho nên nàng suốt ngày bám lấy đạo sĩ hỏi hắn lúc nào mới xuất hiện Cửu Tinh Liên Châu. "Cửu Tinh Liên Châu?"
Lão đạo tựa hồ không nghĩ tới những thứ cao cấp như vậy, giống như có bí mật gì đó, trực tiếp bỏ qua vấn đề thắc mắc của Lăng Giản. Dĩ nhiên, Lăng Giản của chúng ta là người thế nào chứ? Đó là tương đối kiên trì bền bỉ, là người kiên nhẫn a.
Ngươi không nói cho ta khi nào thì Cửu Tinh Liên Châu xuất hiện, ta đây liền vào hang ổ Tàng Thư Các của ngươi coi tài liệu a. Hoàn hảo nàng ở thế giới hiện đại có học qua văn tự cổ đại, thậm chí có thể vẽ quỷ phù một cách cặn kẽ ở trên quy giáp (người thời Ân ở Trung Quốc dùng mai rùa để bói toán hoặc ghi chép).
Không tìm thì thôi, vừa tìm Lăng Giản hoàn toàn thất vọng. Trở lại thế giới thực tế và một số chuyện khác, tuyệt đối là không có hy vọng a.
"Đạo trưởng, đạo trưởng!" Một thanh âm dồn dập truyền tới, Lăng Giản chậm rãi quay đầu nhìn về hướng lão đạo, thấy được một nữ nhân mập mạp đang cố sức chạy về phía đạo trưởng.
Nói là chạy kì thực là bước nhanh, sẹo lồi trên người rung lên theo từng bước đi.
Đây không phải là Trương tẩu sao? Sao không hảo hảo làm cơm còn chạy tới tiền điện a? Lăng Giản như đang suy nghĩ chuyện gì nhìn chằm chằm vào Trương tẩu đã đứng trước mặt lão đạo.
Trương tẩu xem như là ân nhân cứu mạng của Lăng Giản. Khi Lăng Giản tới thế giới này, người đầu tiên nhìn thấy chính là Trương tẩu, nàng là nữ nhân duy nhất trong đạo quan, tâm địa tốt tới mức ngươi có thể tùy tiện đưa ra một lý do, nàng cũng có thể tin tưởng ngươi không có nhà để về.
Cho nên, Trương tẩu với lòng nhiệt tình đã đem chuyện tình của Lăng Giản nói với đạo trưởng của Thượng Thanh Đạo Quan.
Dĩ nhiên, trong đó đương nhiên là không đề cập tới thân phận nữ nhân của Lăng Giản. Tại sao? Bởi vì Trương tẩu thấy y phục Lăng Giản mặc khi xuyên không tới đây, mà trong đạo quan ngoại trừ đạo bào thì chính là đạo bào, cho nên Trương tẩu linh cơ chợt lóe, trực tiếp đưa đạo bào nhỏ nhất cho Lăng Giản mặc.
Người tới đều là duyên. Đây là câu nói đầu tiên mà đạo trưởng nói khi nhìn thấy Lăng Giản, mà câu thứ hai chính là ngươi hãy ở trong đạo quan làm tiểu đồ tu hành đi.
Đợi Lăng Giản cung kính chuẩn bị nghe câu thứ ba, đạo trưởng đã phất phất chiếc phất trần trong tay rồi rời đi. Chỉ để lại nàng cùng Trương tẩu hai người nhìn nhau, "Thần nhân a." Trương tẩu giơ ngón tay cái lên không ngừng khen ngợi lão đạo.
"Cái gì?" Lão đạo đột nhiên đứng dậy khiến cho Lăng Giản đang ngây ngốc sợ hết hồn, lập tức bước nhanh tới chỗ Trương tẩu cùng lão đạo, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Con trai Trương tẩu không ổn."
Lão đạo có chút xin lỗi nhìn về phía Trương tẩu mắt đang rưng rung kia.
Con trai Trương tẩu vừa ra đời thì chính là con ma bệnh tật, về phần rốt cuộc là bệnh gì, Trương tẩu tìm hiểu qua vô số danh y, tới khi gia tài cạn kiệt cũng không có đáp án.
Tuyệt vọng, Trương tẩu không thể làm gì khác là mang theo con đi tới Thượng Thanh Đạo Quan, hy vọng thông qua Thần Minh phù hộ khiến cho con trai sớm ngày bình phục.
Ai ngờ Thần Minh chẳng những không phù hộ, ngược lại còn muốn sớm đem con trai Trương tẩu đi hưởng phúc.
Đối với bệnh tình của con trai Trương tẩu, lão đạo tự nhiên là bất lực.
Hắn mặc dù là người tu đạo, nhưng chỉ biết chút ít y thuật. Ngay cả danh y cũng không chẩn đoán ra nguyên nhân, thường dân như hắn sao có thể có biện pháp.
"Trương tẩu, ngươi dẫn ta đi xem một chút."
Đối với chứng bệnh nan y của con trai Trương tẩu, Lăng Giản cũng có nghe qua.
Chẳng qua khi nàng mới tới đây, đối với nơi này còn chưa có quen thuộc, thế nào lại bỏ công sức đi quan tâm những chuyện khác a?
Hiện giờ con trai Trương tẩu không ổn, chuyện này thế nào cũng phải quản. Thân là một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người mới là đạo lý.
"Hảo a, ngươi theo ta." Trương tẩu đương nhiên không biết Lăng Giản biết y thuật, chẳng qua hiện tại lửa cháy tới nơi, không thể làm gì khác là ngựa chết thì trước mắt phải chọn ngựa sống a.
Mấy người vội vã chạy tới gian phòng của con trai Trương tẩu.
Lão đạo mặc dù không giúp được gì, nhưng lại không đành lòng bỏ mặc. Cho nên dưới tình thế cấp bách liền đi theo Lăng Giản các nàng tới gian phòng của con trai Trương tẩu.
Bởi vì con trai Trương tẩu hằng năm đều bệnh liệt giường, nên trong phòng tràn ngập mùi vị mốc meo nồng đậm. Rèm cửa sổ luôn luôn kéo kín, không có một tia ánh sáng chiếu vào.
Lăng Giản theo bản năng che lỗ mũi lại, tiến về phía giường. Trên giường, con trai Trương tẩu ôm bụng một cách thống khổ, rên rỉ, sắc mặt của hắn tái nhợt, không có một tia huyết sắc, đau đớn tới mức đôi lông mày đẹp của hắn nhíu chặt lại.
Lăng Giản lấy tay hắn đặt ngang ở trên đùi của mình, bình tâm tĩnh khí bắt mạch cho hắn. Trương tẩu cùng lão đạo đứng một bên không giúp được gì, giống như kiến bò trên chảo nóng đi đi lại lại phía sau Lăng Giản.
Một lát sau, Lăng Giản cầm tay hắn đặt lại chỗ cũ.
Đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa ra, lộ ra nụ cười hoàn mỹ tràn ngập tự tin nói với Trương tẩu: "Trương tẩu, ngươi không cần lo lắng, bệnh này ta có thể trị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro