Chương 50: Hôn mê

Lâm Duẫn Nhi đầu đổ đầy mồ hôi quỳ gối ở ngoài cửa, gồng cứng thân mình thẳng ngoắc ngoắc nhìn cửa lớn vẫn đóng chặt. Đầu gối dần dần bị hàn khí của mặt đất ăn mòn, gây cho nàng một trận đau đớn. Thời gian dài chỉ duy trì một động tác, làm cho hai chân Lâm Duẫn Nhi trở nên chết lặng, nàng thử cử động đùi phải một chút, lại phát hiện đùi phải hầu như đã không còn chút tri giác, hoặc là nói căn bản không còn nghe nàng điều khiển. Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên hai chân cũng chết lặng vì quỳ gối như thế này, đó là lần đầu tiên nàng và Trịnh Tú Nghiên tiếp xúc, bắt đầu là nàng bị Trịnh Tú Nghiên trừng phạt, kết thúc là sau đó nàng ở trong lòng rít gào đặt một cái tên cho Trịnh Tú Nghiên: Mặt Than.

Cố sức ngửa đầu nhìn trời, Lâm Duẫn Nhi lúc này mới phát hiện đêm nay bầu trời cũng không có một ngôi sao nào, mây đen làm cho người ta hít thở không thông bao phủ bầu trời đêm, hệt như tâm tình của nàng giờ phút này, buồn bực không chịu nổi. "Tú Nghiên. . ." Lâm Duẫn Nhi lẩm nhẩm khép mở đôi môi có chút phát khô, quỳ ở đây bị mặt trời phơi nắng cho đến trưa, đôi môi của nàng đã sớm bắt đầu khô nứt, không có nước, không có thức ăn, bụng Lâm Duẫn Nhi bắt đầu không ngừng kháng nghị, dạ dày mang đến cảm giác đau đớn làm cho chân mày của nàng nhíu chặt, không thể giãn mở ra.

"Công chúa, trà của ngài." Bên trong tẩm cung, Nguyệt Như đem một ly trà ấm áp đưa cho Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt thường thường lướt qua hướng cửa sổ bên kia. Nguyệt Như hiện giờ đang cực kỳ mâu thuẫn, nàng vừa hy vọng Lâm DuẫN Nhi thật sự quỳ ngoài cửa ba ngày ba đêm, lại hy vọng nàng bởi vì chịu không nổi mà quay về chỗ ở của nàng đi. Biểu tình rối rắm của Nguyệt Như bị Trịnh Tú Nghiên xem ở trong mắt, nàng cũng không muốn biết Nguyệt Như đang rối rắm cái gì, nàng chỉ luôn suy nghĩ vì sao đã trễ như vậy mà Lâm Duẫn Nhi vẫn còn chưa về. Chỗ ở trước kia vẫn còn, nhưng những vật dụng trong phòng đã dọn đi hết rồi, trừ bỏ cái giường trống không thì không còn gì khác. Tuy rằng bị Lâm Duẫn Nhi tổn thương, nhưng nàng vẫn là rất lo lắng, vẫn là rất bất an.

Thanh âm những giọt mưa trút xuống ngoài cửa sổ truyền đến, Trịnh Tú Nghiên buông chén trà, chậm rãi đi đến bên cửa sổ như có chút đăm chiêu. "Đã lâu không có mưa đi." Cánh tay phải Trịnh Tú Nghiên khoát lên trên cánh tay trái, thất thần nhìn mấy song cửa sổ. Lần đó cũng là mưa lớn như vậy, Trịnh Tú Nghiên khe khẽ thở dài, từng tình cảnh trong rừng cây, Lâm Duẫn Nhi vì giúp mình hái thuốc giải xà độc mà không tiếc làm cho tay nàng bị thương, khi đó nàng vẫn không ngừng kêu mình là mặt than. Mà cũng là trong ngày mưa đó, Lâm Duẫn Nhi đem áo bào trắng của nàng khoác lên người mình, cùng là nữ tử nhưng nàng lại cõng mình đi một đoạn đường xa như vậy. Thích nàng, là bắt đầu từ một khắc đó đi. "Lại còn thấy ác mộng a. . ." Trịnh Tú Nghiên nhớ tới lần đó ở trong nhà hoang, Lâm Duẫn Nhi đang ngủ lại la hét khàn cả giọng, bất lực như vậy, làm cho lòng của nàng cũng đau xót theo.

"Công chúa, trời mưa. . ." Nguyệt Như bước từng bước nhỏ vòng quanh cái bàn, trời mưa lớn như vậy, người kia hẳn là chịu không nổi đã quay về chỗ ở của nàng rồi đi ?

"Trời mưa. . ." Trịnh Tú Nghiên lặp lại lời Nguyệt Như nói, trong lòng lo lắng không biết Lâm Duẫn Nhi đang ở nơi nào.

Giọt mưa từ sợi tóc trên trán Lâm Duẫn Nhi chảy xuống mặt nàng, quần áo trên người đã hoàn toàn ướt nhẹp, ẩm ướt dính vào cơ thể của nàng, mơ hồ thấy được buộc ngực màu đen bên trong. "Cái này xem như tự làm bậy không thể sống sao ?" Tầm mắt Lâm Duẫn Nhi bị giọt mưa khiến cho mơ hồ, nàng đột nhiên có loại xúc động muốn khóc lớn một hồi, trên mặt tất cả đều là nước, phân không rõ giờ phút này là nước mưa hay là nước mắt.

"Tú Nghiên. . ." Môi Lâm Duẫn Nhi run rẩy, từ không ngừng mạnh mẽ nức nở đến yếu dần, toàn thân lan tràn cảm giác lạnh buốt. Bên trong Thượng Hoa cung vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, Lâm Duẫn Nhi tựa hồ thấy đằng sau cửa sổ thấp thoáng thân ảnh Trịnh Tú Nghiên đang ngơ ngác đứng ở nơi đó, cố sức nâng lên ngón tay vươn về phía bóng dáng sau song cửa, Lâm Duẫn Nhi cười khổ lắc lắc ngón tay, miệng lẩm nhẩm : "Thật xin lỗi. . ."

"Nguyệt Như, bổn cung đi ra ngoài một lát." Trịnh Tú Nghiên chung quy vẫn là nhịn không được, muốn đi ra ngoài tìm kiếm Lâm Duẫn Nhi, trời mưa lớn như vậy, Lâm Duẫn Nhi sẽ chạy đi đâu? Ngọc Sương cung sao ? Hay là. . .Trong lòng Trịnh Tú Nghiên nhất thời bất ổn.

"Công chúa, bên ngoài trời đang mưa, không nên đi ra ngoài." Nguyệt Như cúi đầu không được tự nhiên, đến cuối cùng lại bởi vì chột dạ mà làm cho người ta nghe không rõ nàng đang nói cái gì. Đúng vậy, nàng sợ hãi Trịnh Tú Nghiên vừa ra khỏi cửa sẽ nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang quỳ gối ngoài cửa. Có lẽ nàng đã đi rồi a ? Nguyệt Như âm thầm cầu may.

"Nguyệt Như, ngươi không phải là có việc gạt bổn cung chứ ?" Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhướn mày, Nguyệt Như nãy giờ thật sự có chút khác thường, ngày thường nếu như mình muốn đi ra ngoài, nàng chỉ biết nghe lời đi theo, đêm nay là sao đây ?

"Không có, Nguyệt Như không dám có việc gạt công chúa." Nguyệt Như cúi đầu nói, ánh mắt có chút lóe ra bối rối.

"Nguyệt Như, ngươi cũng biết, bổn cung không thích người nói dối." Trịnh Tú Nghiên khẽ bốc lên cằm Nguyệt Như, thẳng thắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, lực đạo trên tay chậm rãi tăng thêm, cũng không để cho Nguyệt Như cảm thấy đau đớn.

"Công chúa, ta. . ." Nguyệt Như bị buộc ngẩng lên gương mặt thanh tú, buông xuống đôi mắt che một tầng hơi nước. Đột nhiên, Nguyệt Như quỳ xuống trước mặt Trịnh Tú Nghiên, mang theo một chút nức nở nói: "Công chúa, Nguyệt Như không phải cố ý. . .Nguyệt Như chỉ là không ưa tên hỗn đản kia làm cho công chúa khó chịu. . .Cho nên Nguyệt Như. . ."

"Khụ khụ. . .Khụ khụ. . ." Lâm Duẫn Nhi quỳ gối bên ngoài Thượng Hoa cung ho một trận kịch liệt, nàng dùng sức đè lại ngực mình, cố nén trụ không để mình ho ra, kết quả nhịn không được, phốc một cái phun ra một ngụm máu đỏ sẫm. Buổi sáng bị ăn một chưởng kia của Quyền Du Lợi cũng không nặng, nhưng lại chấn động tới phổi. Lâm Duẫn Nhi vốn bởi vì Trịnh Tú Nghiên không xuất hiện mà lo lắng đến khí hỏa bốc lên, còn thêm dầm mưa thời gian dài như vậy, buổi sáng chỉ ăn một chút thức ăn nên Lâm Duẫn Nhi sớm đã chịu không nổi.

Một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi, tóc dài tới bên hông tùy ý xõa tung ở sau người. Người nọ che mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hồn xiêu phách lạc làm cho người ta lâm vào khuynh đảo của nàng. "Tú Nghiên. . ." Lâm Duẫn Nhi vô lực bán híp mắt nhìn người kia, muốn nghe thấy thanh âm mà mình đang chờ đợi. "Ai. . ." Người nọ cũng không nói lời nào, chỉ là khẽ thở dài, kéo Lâm Duẫn Nhi từ trên mặt đất lên, cố sức nâng nàng lảo đảo đi về chỗ ở trước kia.

"Nguyệt Như, người đâu rồi ?" Sau khi Lâm Duẫn Nhi đã được người nọ đưa đi, Trịnh Tú Nghiên lo lắng lao ra ngoài Thượng Hoa cung, giọt mưa rơi xuống mái tóc đẹp của nàng, xúc cảm lạnh lẽo này làm cho nàng không khỏi rùng mình một cái.

"Cái này. . .Nguyệt Như không biết. . .Buổi chiều nàng vẫn quỳ gối ở nơi này." Nguyệt Như cầm đèn lồng chỉ chỉ chỗ Lâm Duẫn Nhi quỳ lúc buổi chiều, ánh sáng chiếu vào vũng máu đen như than sắp bị nước mưa trôi đi, làm cho trái tim Trịnh Tú Nghiên lập tức nhảy lên thật cao.

"Ngươi đả thương nàng? !" Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên dị thường lạnh như băng, bước từng bước tới gần Nguyệt Như, khí tràng cường đại kia làm cho Nguyệt Như khiếp đảm.

"Không có, không có! ! !" Nguyệt Như liều mạng lắc đầu, xua xua tay nói: "Nguyệt Như chỉ là bắt nàng quỳ gối ở nơi đó, Nguyệt Như dùng tánh mạng thề, không có đụng tới một sợi tóc của nàng."

"Tìm! Cho dù là đào hết ba thước đất cũng phải tìm cho được nàng ! Tất cả người trong Thượng Hoa cung đều phải đi tìm, nói cho bọn họ, nếu tìm không thấy thì cũng đừng trở lại!" Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo lo lắng. Nàng đoạt lấy đèn lồng trong tay Nguyệt Như, bước nhanh về hướng Ngọc Sương cung, vừa đi vừa nói: "Hy vọng nàng ở Ngọc Sương cung. . ."

"Tú Nghiên. . .Thực xin lỗi. . ." Trên chiếc giường cứng ngắc trống không, Lâm Duẫn Nhi nắm nắm chặt tay thấp giọng nỉ non.

"Lâu như vậy, sợ là sớm đã quên ta đi." Thanh âm êm tai vang lên ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, nữ tử mặc hắc ý nhẹ nhàng tháo xuống miếng vải đen che trên mặt, gương mặt ý nhị không tỳ vết kia, không phải Bích Hinh thì còn có thể là ai! ?

"Quần áo của ngươi ướt , không cởi sẽ nhiễm phong hàn." Bích Hinh nâng tay cởi bỏ vạt áo Lâm Duẫn Nhi, nâng nàng dậy rồi cởi hết toàn bộ quần áo trên người nàng. Cơ thể trắng nõn hoàn toàn hiện ra trước mắt Bích Hinh, đôi thỏ ngọc lả lướt ở trước ngực kia khiến cho Bích Hinh nhìn đến đỏ mặt tim đập. Rõ ràng đều là nữ tử, vì sao ta lại như vậy. . .Bích Hinh vỗ vỗ mặt mình, từ trong lòng lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng chà lau thân thể Lâm Duẫn Nhi. Một trận dòng nước ấm xẹt qua bụng, Bích Hinh chỉ cảm thấy mỗi một lần trong lúc vô tình va chạm vào làn da Lâm Duẫn Nhi, sẽ lại có một loại cảm giác quái dị không thể diễn tả bằng lời, cảm giác đó là lý trí không thể kháng cự, giống như một cỗ lốc xoáy vô hình, tùy thời đều có thể cuốn nàng vào trong đó.

Trận mưa ngoài cửa sổ tựa hồ còn chưa muốn dừng lại, giọt mưa tí tách đánh vào song cửa. Trên giường gỗ cứng ngắc, Lâm Duẫn Nhi không thoải mái nhíu chặt chân mày, theo bản năng nghiêng người cuộn mình thành một đoàn, giống như trẻ mới sinh ôm lấy cơ thể mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, mơ hồ không rõ.

"Nàng tra tấn ngươi thành cái dạng này, ngươi vẫn còn nhớ đến nàng." Bích Hinh ngữ khí có chút ghen tuông, nàng ngồi trên giường kéo Lâm Duẫn Nhi vào trong lòng mình, dựa vào cửa sổ ôm chặt lấy Lâm Duẫn Nhi đang trần như nhộng. Tuy rằng cách quần áo, Bích Hinh vẫn có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại như mặt nước của Lâm Duẫn Nhi. Lốc xoáy trong bụng đánh úp lại, Bích Hinh xuất thần nhìn đôi môi Lâm Duẫn Nhi hơi hơi mở ra, kìm lòng không đậu nâng tay xoa lên gương mặt có chút lạnh lẽo của nàng. Hương thơm thảo mộc dễ chịu từ trong hơi thở không quy luật của Lâm Duẫn Nhi phủ lên trên mặt Bích Hinh.

"Duẫn Nhi. . ." Bích Hinh khẽ gọi tên của nàng, dưới tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cúi đầu xuống hôn lên môi Lâm Duẫn Nhi đang hôn mê. Đầu lưỡi cố ý vô ý va chạm vào lưỡi Lâm Duẫn Nhi, Bích Hinh trúc trắc mút vào lưỡi đối phương, nhắm mắt lại nhấm nháp hương vị thảo mộc mang theo chút vị huyết tinh trong miệng Lâm Duẫn Nhi.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, cửa gỗ khép hờ đột nhiên bị người đẩy ra. Có ánh sáng xuất hiện, Trịnh Tú Nghiên cầm đèn lồng đứng ở cửa, biểu tình phức tạp nhìn hai người trên giường, khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi không một mảnh vải nằm ở trong lòng ngực Bích Hinh, thân thể đột nhiên cương một chút, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Bích Hinh, nói: "Là ngươi!"

"Như thế nào?" Bích Hinh ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi đang hôn mê nằm trong lòng mình một cái, nói.

"Giao nàng cho bổn cung. . ." Trịnh Tú Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi vẫn không nhúc nhích nằm ở trong ngực Bích Hinh, nói.

"Cho ngươi? Ngươi đang nói giỡn hay sao ?" Bích Hinh cười khẽ, nói: "Ngươi lòng dạ sắt đá, nàng quỳ gối trong mưa ngươi lại bỏ mặc, nhưng ta không thể."

"Giao nàng cho bổn cung. . .Nếu không, bổn cung sẽ không cho ngươi còn sống rời đi." Trịnh Tú Nghiên từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm giấu ở ngang lưng, chỉa vào Bích Hinh lớn tiếng nói.

"Buồn cười, ngươi cho là chỉ bằng võ công của ngươi. . ." Bích Hinh nhẹ nhàng đỡ Lâm Duẫn Nhi nằm xuống giường, xuống giường đứng thẳng dậy nói với Trịnh Tú Nghiên : "Ta thật muốn biết, ngươi làm như thế nào để cho ta không thể còn sống rời đi." Bích Hinh cười lạnh một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công Trịnh Tú Nghiên.

Nhuyễn kiếm leng keng rơi xuống đất, kiếm trong tay Trịnh Tú Nghiên bị Bích Hinh đánh rớt, hai người đều là tay không giao đấu. Mỗi khi sắp tới gần giường gỗ, hai người sẽ ăn ý rời xa giường gỗ, sợ đánh trúng Lâm Duẫn Nhi. Một chưởng nhanh và hữu lực không lưu tình đánh về phía Bích Hinh, Bích Hinh nghiêng người né đòn, một cái lộn ngược ra sau đá văng bàn tay Trịnh Tú Nghiên. Mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, hai người trong phòng đánh nhau kịch liệt, phân không ra ai thắng ai thua, song chưởng giao nhau, hai người đều tự giật lui phía sau vài bước, đứng ở tại chỗ há mồm thở hổn hển. "Khụ khụ. . .Khụ khụ. . ." Lâm Duẫn Nhi khó chịu ho khan, một lần nữa nghiêng người cuộn mình lại, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, nhìn bộ dáng kia của nàng, hai người đều là một trận đau lòng.

"Duẫn Nhi. . ." Hai người trăm miệng một lời ôn nhu gọi Lâm Duẫn Nhi, liếc nhau một cái rồi ăn ý đình chỉ suy nghĩ phải tiếp tục đánh nhau, ngồi ở bên người Lâm Duẫn Nhi cầm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của nàng.

"Còn tiếp tục như vậy sợ là sẽ phát sốt." Bích Hinh xoa xoa một bàn tay Lâm Duẫn Nhi, hỏi:

"Trong phòng nàng tại sao cái gì cũng không có?"

"Nàng ở cùng một chỗ với bổn cung." Trịnh Tú Nghiên học theo Bích Hinh xoa xoa bàn tay còn lại của Lâm DuẫN Nhi, nói: "Bổn cung muốn dẫn nàng quay về Thượng Hoa cung, không thể để cho nàng ở nơi này nữa."

"Ta với ngươi cùng đi." Bích Hinh cầm lấy buộc ngực màu đen ướt đẫm của Lâm Duẫn Nhi mặc vào cho nàng, cùng Trịnh Tú Nghiên đỡ Lâm Duẫn Nhi xuống giường, một người nắm thắt lưng của nàng, một người khác đem cánh tay của nàng khoát lên vai, thừa dịp mưa nhỏ bớt, thật cẩn thận đỡ Lâm Duẫn Nhi rời khỏi chỗ ở.

Trên đường đi đến Thượng Hoa cung, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải vì nàng, bổn cung nhất định sẽ không để cho ngươi còn sống ra khỏi phòng!"

"Hừ, nếu không phải vì nàng, ta cũng sẽ không để cho ngươi còn sống!" Bích Hinh trắng mắt liếc nàng một cái, nắm thật chặt bàn tay đang nắm ở thắt lưng Lâm Duẫn Nhi, cùng Trịnh Tú Nghiên ăn ý bước thật đều về phía trước.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: