4. Áo đắt vcl, tai hoạ xuống đầu
Giờ ra chơi trưa. Nắng chang chang, gió thổi như phả lò than.
Lê Duy Lân – tay cầm ly trà sữa, mắt dán điện thoại – vừa đi vừa cười hề hề.
"Trời đất, idol mình post clip mới nèee!"
Cái "nèee" vừa bay ra thì "rầm" — Lân tông trúng một bức tường sống cao gần mét tám lăm.
Không phải tường.
Là một anh cao to, áo sơ mi trắng như hàng limited, đồng hồ lóe sáng, mặt thì kiểu "mày chạm tao là mày tiêu."
Anh kia nhìn xuống — ánh mắt có thể làm đông lạnh cả mùa hè:
"Ủa, mày đổ cái gì lên người tao vậy?"
Lân nhìn áo anh, hoảng hốt:
"Trà sữa... à không, nước thánh vị socola ạ..."
Cả đám xung quanh: "Hết rồi, thằng Lân tiêu rồi!"
Anh cao to nghiến răng: "Cái áo này mấy triệu đó nhóc. Mày tính sao?"
Lân líu lưỡi: "Em... em lấy khăn lau—"
"Lau cái gì? Lau thêm là tao lau mày luôn á!"
Anh cao to vừa nói vừa túm cổ áo Lân kéo lên, giọng như phim giang hồ học đường:
"Mày coi thường tao hả nhóc?"
Lân hoảng loạn, nhưng vẫn cố pha trò:
"Không... em coi anh cao to đẹp trai chứ không coi thường ạ—"
"Ngáo hả?"
Anh kia vung tay. Lân nhắm mắt chờ số phận thì — bụp! — bàn tay anh ta bị chặn lại.
Một giọng trầm cắt ngang:
"Buông ra."
Tất cả cùng quay đầu.
Bạch Hồng Cường bước đến — đồng phục xắn tay, mắt lạnh như băng, tay đút túi quần như vừa đi từ phim bước ra.
Anh cao to cau mày: "Liên quan gì mày?"
Cường nhếch môi: "Liên quan chứ. Đụng vào người của tao thì mày xác định luôn."
Cả sân: "ÔIIIIIIIIIIIIIIIIII"
Một tiếng hú kéo dài, sặc mùi đam mỹ.
Lân thì sững người, tim đập loạn: "Người của anh...?"
Cường chưa kịp nói thêm, Lân đã đỏ mặt đến tận mang tai, nghĩ luôn:
"Anh nói thiếu chữ 'yêu' rồi, nhưng thôi, tạm chấp nhận~"
Anh cao to gằn giọng: "Mày nói gì cơ?"
Cường vẫn bình tĩnh: "Người của tao. Mày điên hả mà dám động vào?"
Không khí căng như dây đàn.
Rồi từ phía sau, cái đầu tóc bù xù của Lân thò ra, nhoẻn miệng:
"Ủa anh Cường... em là người của anh thiệt hả? Ờ... người yêu luôn cho tiện nha."
Cường: "..."
Anh cao to: "???"
Cả đám học sinh: "😱😱😱😱"
Không khí im 2 giây — rồi nổ tung như bom cười.
"ỦA THẬT HẢAAAA?"
"CƯỜNG VỚI LÂN LÀ MỘT CẶP HẢAAA???"
Cường lập tức đổi màu mặt, đỏ như ớt: "ĐM MÀY NÓI GÌ VẬY LÂN???"
Lân tỉnh bơ: "Thì anh nói người của anh còn gì. Anh quên thêm chữ 'yêu' sau chữ 'người' à?"
"TAO NÓI NGƯỜI LÀ NGƯỜI!! KHÔNG PHẢI NGƯỜI YÊU!!"
"Ơ chứ người mà anh bảo vệ, đánh nhau vì em, rồi đỏ mặt vì em... thì là gì~?"
"LÀ... LÀ..."
"Là yêu đó anh~"
Cường trợn mắt, xắn tay áo.
"Đm, thằng này muốn ăn đấm công khai đúng không?"
Anh cao to đứng cạnh còn chưa kịp nói gì, Lân đã vung tay:
"Anh Cường, anh đánh em thì cũng nhớ đánh nhẹ nha, cái áo anh đắt tiền mà máu dính vô khó giặt lắm đó~"
Cường thở hắt ra, nửa tức nửa cười, xông lại:
"Đm, mày nhây quá—"
— BỐP!
Một cú đấm "cảnh cáo" nhẹ hều, mà Lân vẫn la như bị xe tải cán:
"ỐI MẸ ƠI BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNGGGG!!!"
Cường gắt: "Câm mồm, tao đấm còn nhẹ chán!"
Lân lăn ra đất, vẫn cười khanh khách:
"Anh đánh nhẹ nhưng tim em đập mạnh quáaa~"
"Đập mạnh vì sợ hay vì ngu?"
"Vì yêu."
Cường đứng khựng lại.
Một giây, hai giây, rồi quay phắt đi, giọng khàn:
"Mày còn nói thêm câu nữa tao đấm cho lú luôn."
Lân cười toe, lồm cồm bò dậy, vẫn chọc:
"Ờ anh đấm đi, để em lú... mà lú vì anh thì cũng đáng~"
Đám học sinh bên cạnh suýt ngất vì cười.
Cường kéo cổ áo Lân, lôi đi: "Biến khỏi đây, trước khi tao thật sự đánh mày."
Lân vừa bị lôi vừa kêu: "Anh lôi mạnh quá, anh tưởng em không phải người của anh thật hảaa~"
"Người của tao không phải để chọc điên tao!!!"
"Ờ nhưng anh vẫn cứu em đó nha~"
"Câm!"
"Anh đỏ mặt kìaaaa~"
"TAO NÓI CÂM!!!"
—
Hai đứa biến khỏi sân. Cường lôi Lân vô phòng y tế, nhét cái khăn ướt vào tay cậu:
"Lau cái mặt mày đi, nhìn như con mèo bị xe tông."
Lân nhún vai, vừa lau vừa ngó anh:
"Anh quan tâm em kìaaa~"
"Không quan tâm, sợ mày chết tao bị gọi lên ban giám hiệu."
"Ờ, anh cứ chối đi, nhưng ánh mắt anh nói khác kìa~"
"Ánh mắt tao nói 'muốn bóp cổ mày'."
"Ờ, bóp cổ cũng là một dạng đụng chạm mà~"
"..."
Cường đập bàn, thở dài: "Tao lạy mày, Lân à. Làm ơn yên một phút cho tao thở."
Lân gật đầu, yên đúng 3 giây — rồi nói nhỏ xíu:
"Anh Cường..."
"Gì?"
"Anh nhớ nói đủ nha."
"Đủ gì?"
"Người của anh... yêu anh."
Cường vơ cái gối ném thẳng mặt Lân:
"CÚT VỀ LỚP!"
Lân ngã ngửa ra cười sặc sụa: "Anh đánh em nhẹ như gãi muỗi, thôi, anh lú rồi~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro