Chương 5: Chạm trán kẻ thù
"Đạo tổ gặp phải Ma tổ"
~*~
Theo Diệp Xuyên Trạch thấy thì việc La Hầu và Hồng Quân gặp nhau tạo cảm giác như họ có mệnh trở thành kẻ địch nhất định phải gặp trong đời của nhau. Bọn họ vốn nên gặp nhau, vốn nên đối địch nhau, giữa hai người vốn nên chỉ có thể có một người sống sót, tất cả cứ thế thuận nước theo dòng, đương nhiên.
Từ lúc Diệp Xuyên Trạch biết La Hầu luôn khiêu khích những tiên nhân hồng hoang xung quanh, trong đầu của cậu liền hiện ra hình ảnh của tiên nhân áo tím gặp ở hồ tiên ngày đó. Tiên nhân áo tím thực lực rất mạnh, sâu không lường được, không thua kém La Hầu chút nào. Diệp Xuyên Trạch mơ hồ linh cảm, người cuối cùng trong thế giới hồng hoang này có thể đánh với La Hầu một trận sợ rằng chỉ có tiên nhân áo tím này. Diệp Xuyên Trạch tin, cuối cùng La Hầu nhất định sẽ chống lại tiên nhân áo tím kia, thậm chí... kết thúc trên tay hắn.
Diệp Xuyên Trạch chưa bao giờ cho rằng tiên nhân tùy ý làm bậy, sát nghiệt nặng nề như La Hầu cuối cùng sẽ có kết cục tốt đẹp gì, uy áp thiên của đạo luôn trấn áp Diệp Xuyên Trạch thời thời khắc khắc, so với bất kỳ kẻ nào, cậu đều có thể cảm nhận rõ ràng hơn cả thiên đạo mạnh mẽ không thể phản kháng. Chính xác La Hầu rất mạnh, nhưng cường đại như y cũng chưa đủ để chống lại thiên đạo. Thiên đạo tự có cương thường, thế giới hồng hoang mới sinh ra này còn quá yếu ớt, còn chưa đủ hoàn thiện. Cho nên thiên đạo mới có thể nhúng tay chế ước quản thúc thế giới hồng hoang mới, dẫn dắt nó phát triển. Bất kể nhân tố gì uy hiếp đến an toàn của thế giới hồng hoang, đều sẽ bị thiên đạo hủy diệt tàn nhẫn.
Thử so sánh đi! Bàn Cổ khai thiên lập địa, lấy thân hóa hồng hoang, tạo nên thế giới mới hồng hoang này. Đồng thời sinh ra thiên đạo, hạn chế quản thúc thế giới hồng hoang mới, thiên đạo như một người quản lý, làm hết trách nhiệm bảo vệ hồng hoang. Khi Bàn Cổ khai thiên, ba nghìn thần ma rơi xuống và bị thiêu cháy, đây là do thiên đạo loại bỏ nhân tố không an phận uy hiếp đến an nguy của thế giới hồng hoang. Trước đó, trời sinh ra ba nghìn thần ma thực lực mạnh mẽ, tính cách rất tùy ý làm bậy, không chịu bất kỳ sự quản lý nào. Bọn họ mạnh mẽ nhưng rất hờ hững với sinh mạng, chính là uy hiếp lớn nhất đối với các sinh linh trong thế giới hồng hoang. Sau khi ba nghìn thần ma rơi xuống rồi bị thiêu cháy, thế giới hồng hoang dần dần chào đón vô số sinh mệnh mới được sinh ra.
Nói từ xưa tà không thắng chính là có lý do, nếu là tà thắng chính, để tà đạo tùy ý làm bậy như vậy, máu tanh tàn nhẫn, thủ đoạn làm việc không để lại đường sống, chỉ sợ thế giới này cách tận thế không xa. Cho nên mới có chân lý từ xưa tà không thắng chính, không phải là tà thắng không chính, mà là tà không thể thắng chính*. Thật bất hạnh , La Hầu và Diệp Xuyên Trạch đều bị thiên đạo xếp vào cột ác. (Đoạn này nghe có vẻ khó hiểu và phức tạp, mình lý giải thế này: không phải cái ác thắng là không chính đáng "tà thắng không chính", chính này là chính đáng chứ không phải chính nghĩa; mà là cái ác không thể nào thắng được chính nghĩa.)
Đối với chuyện này Diệp Xuyên Trạch mười phần u buồn, cậu rõ ràng một lòng thiện lương, thanh niên tốt chính trực dưới ánh mặt trời, sao lại bị thiên đạo quy về tà trận doanh cơ chứ? Vô tình bị thiên đạo trấn áp, đến biến hóa cũng không được. Nghĩ đến thân phận cực phẩm hắc liên diệt thế mười hai cánh, Diệp Xuyên Trạch tiều tụy hốc hác, sinh ra không tốt không phải là lỗi của cậu mà! Cậu thề cho đến bây giờ cậu cũng không hề có suy nghĩ trả thù xã hội, không nghĩ đến diệt thế đâu!
Đáng tiếc, thiên đạo cũng chẳng để ý tới tiếng lòng của cậu, vẫn tàn nhẫn trấn áp cậu như trước.
***
La Hầu chưa bao giờ được làm người nhàn rỗi, y trạch trong động phủ không có việc gì làm một thời gian, rốt cục vào một buổi sáng mặt trời rực rỡ nhô cao, ngồi ngay ngắn trên hắc liên diệt thế mười hai cánh, chậm rì rì chậm rì rì bay về phía nội địa hồng hoang. Diệp Xuyên Trạch bị La Hầu cưỡi dưới người, lại một lần nữa nguyền rủa y, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi! Diệp Xuyên Trạch có thể dễ dàng chịu đựng việc mình trở thành pháp bảo, công cụ, lưỡi dao, lợi khí trên tay người khác, có thể không lưu tình chút nào sát sinh thấy máu vì hắn, nhưng không thể chịu đựng việc mình giống như một con súc sinh, trở thành tọa kỵ của người khác. Cưỡi trên người cậu, đó là một vũ nhục lớn lao đối với cậu!
Nội tâm Diệp Xuyên Trạch cho rằng mình là một tiên nhân, đem cậu và La Hầu đặt ở vị trí ngang nhau. Cậu và La Hầu giống nhau, đều là một tiên nhân, không ai cao quý hơn ai, cũng không ai thếp hèn hơn ai. Cái chính là thực lực chênh lệch, thực lực của cậu không bằng La Hầu, cho nên cậu mới bị trói buộc với La Hầu. Cậu đồng ý để La Hầu sử dụng, trở thành trở thành pháp bảo giết người trong tay y, nhưng không đồng ý để y cưỡi! Là một tiên nhân, kiêu ngạo của cậu tuyệt đối không tha thứ việc mình bị một khác tiên nhân ngồi lên đầu như ngựa, như một con súc sinh, thà chết cũng không muốn bị nhục nhã như vậy!
Nhưng La Hầu không nghĩ như thế, theo y thấy, Diệp Xuyen Trạch chưa tu thành thành hình người, cùng lắm chỉ là một pháp bảo bẩm sinh. Pháp bảo có quý giá như thế nào cũng làm sao có thể so sánh với thượng tiên tôn quý? Hắc liên diệt thế mười hai cánh để y cưỡi, đó là chuyện đương nhiên.
Ý kiến của hai người Diệp Xuyên Trạch và La Hầu hoàn toàn không nằm cũng sóng não, một người xem mình như tiên nhân, một người lại dùng phương thức đối xử với pháp bảo để đối xử với người kia. Điều này làm cho đừng trách Diệp Xuyên Trạch sẽ trở mặt, hung hăng đào hố La Hầu một phát. Đến chết La Hầu cũng chưa nghĩ ra, mình đắc tội Diệp Xuyên Trạch thế nào, y cảm thấy mình đối xử với hoa sen nhỏ đủ tốt đẹp, vì sao hoa sen nhỏ còn muốn phản bội y?
Không biết nội tâm Diệp Xuyên Trạch ghim hình nhân nguyền rủa La Hầu như thế nào, nhưng bề ngoài cậu vẫn luôn chịu cực để La Hầu sử dụng, để y an an ổn ổn ngồi trên người cậu, hai người cứ như thế bay về hướng nội địa hồng hoang.
Đột nhiên phía trước truyền đến một cơn chấn động pháp thuật kịch liệt, La Hầu vốn đang thiếu hăng hái lập tức tỉnh táo lên tinh thần, hưng trí bừng bừng mà nói rằng:
"Hoa sen nhỏ, bay qua đó, chúng ta đi nhìn một cái!"
Diệp Xuyên Trạch yên lặng chia buồn với hai người đánh nhau ở phía trước, ai bảo các ngươi vận khí không tốt, đánh nhau lúc nào không được lại cố tình đánh nhau lúc đại ma đầu đi tuần, còn xui xẻo bị đại ma đầu nhìn trúng. Một bên cậu không hề đồng tình chia buồn, một bên bay về phía trước rất nhanh.
Lúc Diệp Xuyên Trạch nhìn thấy đạo nhân áo tím đang đánh nhau với một nam tử xa lạ mặc áo giáp đỏ đen kia, vẻ mặt không khỏi hơi kinh ngạc, không nghĩ đến việc gặp lại hắn nhanh như vậy. Sau đó cảm xúc trong lòng lại thay đổi liên tục, nháo nhào trào dâng, cậu vẫn chưa quên, lúc trước khi đi, đạo nhân áo tím từng nói: "Hoa sen nhỏ, đừng để cho người ta bắt được." Khi đó cậu còn đặc biệt khinh thường, không có là đúng, cậu không vô dụng như vậy, tùy tiện để người ta bắt đi đâu.
Kết quả...
Quả là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Đối với La Hầu đột nhiên xuất hiện, hai người đánh nhau kịch liệt lăn xả trên chiến trường chính, sôi nổi quay đầu nhìn thoáng qua. Nam nhân mặc khôi giáp đó đen ánh mắt cực kỳ cao ngạo khinh thường liếc La Hầu một cái, sau đó dời mắt đi. Sắc mặt kia, thái độ kia, chảnh không ai bì nổi, không đem La Hầu để vào mắt chút nào. Ánh mắt nhìn La Hầu, giống như La Hầu là một con kiến dưới bàn chân gã, hèn mọn nhỏ yếu đến mức không đáng phải liếc nhìn.
Diệp Xuyên Trạch nhìn bản mặt đó của gã, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử ngươi xong đời rồi!
Quả nhiên, vẻ mặt La Hầu thoắt cái thâm trầm, ánh mắt âm u nhìn gã nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen kia.
Diệp Xuyên Trạch cảm thấy gã nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen này nếu nếu chết trên tay Đạo tổ kia, xem như may mắn, bất hạnh dừng ở trên tay La Hầu ... Ha ha! Thiên đạo cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!
So với nam nhân mặc áo giáp đỏ đen khinh thường liếc mắt một cái, vẻ mặt của đạo nhân áo tím có vẻ trịnh trọng hơn nhiều, ánh mắt hắn nhìn về phía La Hầu mang theo vài phần đánh giá, suy tư, khi chuyển sang nhìn Diệp Xuyên Trạch bị La Hầu cưỡi, hắn không khỏi biến sắc, ánh mắt nhiều thêm vài phần cảnh giác.
Diệp Xuyên Trạch âm thầm quan sát thần sắc của đạo nhân áo tím, không khỏi thầm nghĩ, đây là sự khác nhau giữa pháo hôi và nhân vật chính! Không có mắt nhìn như nam nhân mặc áo giáp đỏ đen kia, đã được định trước có mệnh pháo hôi, đúng, đúng!
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro