Chương 6: Ý đồ của Hồng Quân

"Hoa sen nhỏ, ngươi và Hồng Quân có quan hệ gì?"

~*~

Thấy đạo nhân áo tím nhìn y, thần sắc cảnh giác, khóe miệng La Hầu kéo một cái nhìn có vẻ hơi giả dối, cười tươi:

"Ta chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi tiếp tục đi."

Nói xong đứng im tại chỗ, không hề có ý định rời đi.

Đạo nhân áo tím nhìn y một khắc,thấy y không tính toán ra tay mới dời mắt. Ngược lại, nam nhân mắt áo giáp đen hồng kia thấy đạo nhân áo tím nửa ngày không ra tay, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn mà nói rằng:

"Hồng Quân, ngươi lề mề cái gì! Chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng nhìn thôi, hà tất ngươi quan tâm nhiều thế ?"

Diệp Xuyên Trạch đã hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào gã, đây là ngươi ngại chết chưa đủ nhanh sao? Ngại chết chết không đủ nhanh à? Hay là ngại chết không đủ nhanh? Nháy mắt, sắc mặt La Hầu âm u, ấn đường lệ khí hung ác, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân mặc áo giáp đỏ đen thần sắc cao ngạo ở phía trước.

Hồng Quân nghe nam nhân mặc áo giáp đen đỏ nói, lại quay đầu đi, ngữ khí thản nhiên:

"Nói rất đúng, trước mắt quan trọng là cuộc chiến giữa ta và ngươi."

Nói xong, hắn liền nâng tay cầm kiếm, chuyển mình, chỉ thấy một vệt bóng mờ vụt qua. Chỗ Hồng Quân vốn đang đứng không có một bóng người, mà ở bên cạnh nam nhân mặc áo giáp đen đỏ, Hồng Quân hơi hạ mắt, thờ ơ đứng đó, kiếm của hắn xuyên qua áo giáp đen trên người nam nhân, một kiếm đâm thủng ngực.

Tí tách, tí tách, tí tách!

Có âm thanh máu nhỏ trên mặt đất, một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động những sợi tóc trên trán Hồng Quân, trên gương mặt tuấn mỹ chỉ có sự thờ ơ.

Im lặng đến kỳ lạ một lúc, đột nhiên một tiếng cười to như sấm vang lên.

"Ha ha!"

Nam nhân mặc áo giáp đen đỏ lớn tiếng cười:

"Không ngờ rằng, chỉ có một kiếm, chỉ có một kiếm! Một kiếm, ngươi đã thắng ta. Hồng Quân, quả nhiên ngươi rất lợi hại!"

Hồng Quân nghe vậy, sắc mặt không động, miệng thản nhiên phun ra hai từ:

"Đúng thế."

"Không cần khiêm tốn, Hồng Quân. Quả nhiên ngươi lợi hại hơn ta, có điều..."

Nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen bất ngờ chuyển chủ đề câu chuyện, ngữ khí bất mãn nói:

"Trước đó sao ngươi lại lừa gạt ta? Không chịu thể hiện thực lực thật của ngươi, ngươi nhìn ta không được sao? Cảm thấy ta không đủ tư cách làm đối thủ của ngươi sao?"

Chất vấn liên tiếp từ miệng của nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen phát ra.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi là đối thủ đáng để đánh một trận. Nếu không phải trước đó ngươi đã tiêu hao nhiều tinh lực, ta cũng không thể thắng ngươi nhanh như vậy."

Đối với những chết vấn của nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen, thần sắc Hồng Quân vẫn như trước không thay đổi, giọng nói thản nhiên giải thích. Thân thể của hắn cao to, trường thân ngọc lập đứng đó, sống lưng thẳng, một thân phóng khoáng, ngông nghênh. Áo tím tóc bạc, càng thể hiện hết phong lưu thanh quý.

Diệp Xuyên Trạch nghĩ, may mà cậu không phải con gái, nếu không chắc cậu phải lòng hắn mất, thật sự là... quá đẹp trai! Chậc chậc, loại kẻ thù khiến cho phái nam hâm mộ đố kỵ thế này hẳn là sẽ bị tha ra ngoài loạn côn đánh chết!

Hồng Quân nói thế cho nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen ít mặt mũi, ngữ khí cũng không bén nhọn như trước nữa:

"Trận hôm nay, là ta bại, ta thua tâm phục khẩu phục. Nhưng, Hồng Quân ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày khác chắc chắn ta lại tìm ngươi đánh một trận! Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ thắng ngươi!"

Hồng Quân nghe vậy khóe miệng cong lên:

"Lúc nào cũng được."

Nói xong, nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen liền xoay người rời đi không lưu luyến chút nào, gã cũng bỏ lỡ sự tiếc nuối trong ánh mắt Hồng Quân.

Chỉ sợ, ngươi chẳng còn có cơ hội tìm ta đánh một trận. Nhìn theo bóng dáng nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen rời đi, ánh mắt Hồng Quân thoáng tiếc nuối, nam nhân một người lệ khí máu tanh kia cũng không phải là người tốt tính, vậy mà lại thu phục hắc liên diệt thế mười hai cánh? Ánh mắt Hồng Quân có chút suy tư, không, chỉ sợ là không đơn giản như vậy... Nhớ tới ngày trong hồ tiên, âm thanh trẻ con non nớt lại quyết tuyệt ngạo khí kia đã nói, Hồng Quân cảm thấy hắc liên diệt thế mười hai cánh cũng không tình nguyện để cho người ta sử dụng.

Suy nghĩ trong lòng bách chuyển thiên hồi, nhưng không có gì hiện lên gương mặt Hồng Quân. Hắn hơi dừng lại tại chỗ một lát, sau đó đi thắng, không quản La Hầu đứng bên vây xem hồi lâu tí nào.

"Không đuổi theo sao?"

Nhìn bóng dáng Hồng Quân đi xa, Diệp Xuyên Trạch nhịn không được mở miệng nói. Người khác không biết, nhưng cậu thì cảm nhận được rõ ràng chiến ý sâu sắc bộc phát từ cơ thể La Hầu. Từ lúc Hồng Quân xuất một kiếm kinh diễm kia, La Hầu mới khắc chế không bộc phát chiến ý và sát khí kinh người.

Ánh mắt La Hầu nóng rực nhìn bóng dáng Hồng Quân đang đi xa, y vương đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, không cần nghĩ y cũng biết hiện tại trên mặt mình đã hưng phấn đến vặn vẹo

"Không cần, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Đuổi theo giết cái tên nam nhân mặc áo giáo đỏ đen dám can đảm xem thường không nhìn ngươi?"

Tuy rằng dùng câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của Diệp Xuyên Trạch là khẳng định.

"Ha ha..."

La Hầu cười u ám

"Ngươi cứ càng ngày càng hiểu ta ấy, hoa sen nhỏ."

"Ta không hề cảm thấy vinh hạnh vì điều này một chút nào."

Diệp Xuyên Trạch không hề vòng vo nói.

"Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì điều này."

La Hầu vừa nói vừa sử dụng hắc liên diệt thế mười hai cánh, rất nhanh đuổi về phía nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen vừa rời đi.

***

Nhìn nam nhân mặc khôi giáp đỏ đen kia vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được ngã xuống dưới ngọn thương diệt thần của La Hầu, linh hồn Diệp Xuyên Trạch bên trong hắc liên diệt thế mười hai cánh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm tĩnh đáng sợ. Đối với tử vong, mỗi ngày cậu tập nhìn mãi thành quen. Những năm gần đây, đi theo bên người La Hầu, không biết cậu đã chứng kiến bao nhiêu tiên nhân kinh tài tuyệt diễm, phong tư tuyệt đại chết trong tay La Hầu.

Tử vong... cũng chỉ là một việc đơn giản đến thế. Cá lớn nuốt cá bé, cách sinh tồn ở hồng hoang đơn giản mà tàn khốc, kẻ yếu sẽ chết đi bất cứ lúc nào, kẻ mạnh cũng sẽ bị kẻ mạnh hơn uy hiếp.

La Hầu cúi đầu nhìn nam nhâm mặc khôi giáp đỏ đen ngã nhào trên mặt đất, khóe môi khẽ cong, tươi cười hèn hạ mà xem thường, ánh mắt tàn độc.

"Cứ thả đạo nhân áo tím đi như vậy, không quan tâm à?"

Thanh âm Diệp Xuyên Trạch lãnh tĩnh nói.

Nghe Diệp Xuyên Trạch nói, ánh mắt La Hầu mới thoáng thu lại một chút sát khí:

"Không cần lo lắng, ta đã nhớ kỹ hương vị trên người hắn, vô luận hắn trốn ở đâu, ta đều có thể tìm ra hắn."

"Ngươi là chó à?"

Diệp Xuyên Trạch lại bắt đầu mặt không đổi sắc mà phun tào y .

"Ha ha... Hoa sen nhỏ, đùa thế tuyệt đối không buồn cười tí nào."

La Hầu nở nụ cười, u ám nói.

Diệp Xuyên Trạch thức thời câm miệng .

Mấy ngày kế tiếp, La Hầu lại trạch trong động phủ đóng cửa không ra. Đối với chuyện này, Diệp Xuyên Trạch cảm thấy vô cùng kỳ quái, rốt cục có một ngày nhịn không được hỏi han:

"Ta nghĩ ngươi sẽ không chờ được nữa mà đi tìm đạo nhân áo tím kia đánh một trận cơ."

"Không vội."

La Hầu ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng lau thương diệt thần của y, giọng không nhanh không chậm:

"Càng là đối thủ mạnh, càng yêu cầu đối đãi cẩn thận, nóng vội ngược lại làm người ta mất hứng thú. Im lặng ẩn núp, chỉ vì một cú trúng ngay."

Diệp Xuyên Trạch nghe vậy trầm mặc một lúc, nửa ngày lạnh lùng nói:

"Quả nhiên là thú tính."

Diệp Xuyên Trạch đã từng đoán vô số lần, lúc Hồng Quân đối mặt La Hầu một lần nữa, trên mặt hắn là biểu tình gì, kinh ngạc, cảnh giác, chán ghét, ngưỡng mộ hào hứng, hoặc là sát ý đường cùng? Diệp Xuyên Trạch nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không đoán được lại là như thế.

Bình tĩnh, Hồng Quân vẻ mặt bình tĩnh nhìn La Hầu đứng ở trước mặt hắn, giọng thản nhiên mà nói rằng:

"Sau lần từ biệt trước, ta biết ngay sẽ có lúc ngươi đến tìm ta, so với ta tưởng tượng thì ngươi đến muộn hơn."

"Ha ha..."

La Hầu u ám nở nụ cười:

"Dường như so với ta tưởng tượng thì ngươi không chờ được hơn?"

"Không, không thể chờ đợi được chính là ngươi."

Thần sắc Hồng Quân thản nhiên mà nhìn y

"Sắc mặt của ngươi, đã hoàn toàn vặn vẹo ."

"Đó cũng là bởi vì ngươi."

La Hầu vung trường thương, chỉ vào Hồng Quân nói rằng:

"Đến đánh một trận đi! Người thắng mới có tư cách sống sót."

"Không."

Hồng Quân cự tuyệt .

Đối với cự tuyệt của hắn, La Hầu cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, y nhướng mày hỏi:

"Sao lại cự tuyệt? Ta nghĩ ngươi và ta giống nhau chứ ."

"Ta không bao giờ đánh một trận không có giá trị."

Hồng Quân bình tĩnh mà nói rằng :

"Đặt cược đi! Ngươi thắng, mạng của ta để ngươi xử trí. Ta thắng, ngươi đưa cho ta hắc liên diệt thế mười hai cánh dưới người ngươi."

"Ha ha..." La Hầu tươi cười âm u

"Ta thấy rằng ngươi và ta suy nghĩ giống nhau, giữa hai chúng ta chỉ có thể có một người sống sót."

"Chính xác."

Hồng Quân đồng ý mà nói rằng:

"Ta không hứng thú với việc giết người đoạt bảo nhưng ta lại vừa mới cảm thấy hứng thú với hắc liên diệt thế mười hai cánh của ngươi."

"Ồ? Phải không?"

Giọng La Hầu ngoài ý muốn bất ngờ:

"Không ngờ, nhân phẩm của ngươi lại cao thượng đến thế. Được, ta đồng ý với ngươi! Nếu ngươi thắng thì ta cho ngươi hắc liên diệt thế mười hai cánh!"

"Như thế... Rất tốt!"

Nói xong, Hồng Quân nâng kiếm trong tay.

"Keng!"

Khi thương kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy lãnh liệt, sát khí bén nhọn ghim vào không gian, chỉ thấy hai cái bóng trong không trung loáng lên rất nhanh, ẩu đả kịch liệt. Pháp bảo phóng ra, từng luồng sáng chói xiên qua nhau. Cát bụi mù mịt, đá rơi đất rung. Chỉ một thoáng, thiên địa mơ hồ thất sắc.

Một người đứng cầm trường thương, sắc mặt tối tăm ngoan lệ. Một người trong tay cầm kiếm sắc nghênh chiến, dung nhan xuất trần lạnh như băng.

Trận chiến này, ngang tay chấm dứt.

"Hừ!"

La Hầu hừ lạnh một tiếng, nói:

"Hôm nay kết thúc như vậy, ngày sau tái chiến!"

Thanh âm Hồng Quân lạnh như băng, tựa gió hòa cùng thứ tuyết lạnh nhất thế gian:

"Vô cùng sẵn lòng."

La Hầu nhìn hắn một cái, ngồi trên hắc liên diệt thế mười hai cánh xoay người rời khỏi.

Camr nhận được lệ khí hung ác trong người La Hầu, Diệp Xuyên Trạch do dự một chút vẫn là thức thời trầm mặc, không hỏi cái gì. Một lúc lâu mới nghe La Hầu mở miệng hỏi:

"Hoa sen nhỏ, ngươi và Hồng Quân có quan hệ gì?"

"Quan hệ gì cũng không có!"

Diệp Xuyên Trạch vội vàng phủi sạch quan hệ, trong giai đoạn nhạy cảm này cậu phải đem việc mình và Hồng Quân từng gặp nhau đào sâu chôn chặt, tuyệt đối không thể để cho La Hầu biết! Nếu không La Hầu sẽ nghĩ cậu là kẻ phản bội xấu xa bụng đầy ý đồ thì cậu biết đi đâu khóc đây. Tuy rằng... cậu thực sự có tâm suy nghĩ phản bội, nhưng việc này cùng Hồng Quân quan hệ cái lông à?! Sao mà nằm không cũng trúng đạn như thế!!

"Thật không?"

La Hầu ý tứ hàm súc khó hiểu hỏi lại câu nữa, giọng kỳ quặc nói:

"Vậy vì sao hắn mở miệng lại nói với ta muốn ngươi?"

"..."

Đệt! Hồng Quân ngươi đại gia! Ban cho ta thêm rắc rối đi!

Bên trong hắc liên diệt thế mười hai cánh, linh hồn Diệp Xuyên Trạch liếm liếm môi, âm thanh khô khốc mà nói rằng:

"Ước chừng là bởi vì hắn cũng thèm nhỏ dãi pháp bảo cực phẩm bẩm sinh đấy! Phải biết rằng trong hồng hoang không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của bẩm sinh linh bảo đâu."

La Hầu nghe vậy không nói, hồi lâu mới thản nhiên nói:

"Phải không?"

Diệp Xuyên Trạch nghe xong, trong lòng càng hồi hộp, luôn luôn thấy tâm tình La Hầu rất xấu, là lỗi cảm giác của mình sao?

Hết chương 6


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro