Chương 7: Có những chuyện không thể nói bừa bãi!


"Hoa sen nhỏ, nếu ta chết thì đi theo Hồng Quân đi!"

~*~

Sau trận chiến cùng Hồng Quân lần trước, có một thời kỳ dài La Hầu luôn bị vây trong trạng thái áp suất thấp, sắc mặt y luôn luôn âm trầm đáng sợ. Y bám riết không tha truy tung dấu chân Hồng Quân, ba ngày hai lần tìm hắn đánh nhau. Mỗi lần đánh xong đều mang một người đầy vết thương trở về, sau đó ở trong động phủ dưỡng thương, tâm tình tối tăm, chờ thương khỏi lại ra cửa tìm Hồng Quân đánh nhau, cứ thế lặp đi lặp lại.

La Hầu vẻ mặt âm trầm đứng ở trong phòng, y vươn tay cởi bộ quần áo loang lổ vết máu trên người xuống, lộ ra thân thể hơi gầy, trên da thịt màu mật ong lưu lại vài vết thương dọc ngang do kiếm tạo thành, vết thương chưa khép lại vẫn còn chảy máu. Y lấy một lọ thuốc, đổ thuốc cầm máu từ bên trong ra rồi tự bôi lên vết thương của mình, có vài vết thương ở sau lưng, y bôi không tiện, La Hầu đột nhiên nói rằng:

"Hoa sen nhỏ, nếu ngươi có thể hóa thành hình người được cũng không tồi. Sau này nếu ta bị thương, ngươi có thể bôi thuốc cho ta."

Diệp Xuyên Trạch nghe vậy, hừ một tiếng, ngữ khí lạnh lùng nói:

"Ta không những có thể bôi thuốc cho ngươi, mà còn có thể nhặt xác cho ngươi đấy!"

La Hầu nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại nói rằng:

"Cứ ước định như vậy, tốt lắm! Nếu ta chết, thì ngươi giúp ta nhặt xác."

"Cũng muốn ngươi có thể chờ đến ngày ta biến hình đó, cho nên... sống tốt vào! Không được chết mất lúc ta chưa biến hình được."

"Ha ha..."

La Hầu âm trầm cười vài tiếng:

"Ta cũng không chết dễ dàng như vậy."

Diệp Xuyên Trạch nhìn La Hầu một thân thương tích, đối với vấn đề này không phát biểu ý kiến gì, tuy rằng mỗi lần cùng Hồng Quân đánh nhau xong, La Hầu luôn là phải chịu thêm một đống vết thương mới, nhưng Hồng Quân cũng chẳng tốt hơn đến đâu. Hồng Quân bị thương không nhẹ hơn La Hầu, hai người kia thực lực ngang nhau, khó phân thắng bại. Mỗi một lần đối chiến, cuối cùng do hai người mệt đứt cả hơi nên chấm dứt, người này cũng không thể làm gì được người kia, cuối cùng bất phân thắng bại.

Nhưng bất kể La Hầu hay Hồng Quân đối với chuyện này đều cảm thấy cực kỳ bất mãn, bọn họ đều muốn phân ra thắng bại, nhất quyết so đo. La Hầu và Hồng Quân đều có thể nói là nam nhân có thể đứng ở trên đỉnh hồng hoang, nhưng mà đệ nhất chỉ có một, cho tới bây giờ kẻ làm vua luôn không cần đến hai. Giữa hai người La Hầu và Hồng Quân, chắc chắn phân ra cao thấp. Cho nên, La Hầu mới đi khiêu chiến Hồng Quân một lần lại một lần, mà Hồng Quân cũng chưa từng cự tuyệt lời mời chiến của y. Giống như La Hầu đã từng nói rằng, "Ngươi và ta giống nhau, Hồng Quân."

Qua vài ngày, thương của La Hầu cũng tốt kha khá, y lại cầm thương diệt thần cưỡi hắc liên diệt thế mười hai cánh, đi tìm Hồng Quân đánh nhau.

Trên mặt đạo nhân áo tím tóc bạc tuấn mỹ là thần sắc đạm mạc, ánh mắt trầm tĩnh nhìn La Hầu, giọng nói thanh lãnh mở miệng:

"Ta vốn không biết là ai theo sau, hóa ra là chó điên đánh hơi tới."

Trên mặt La Hầu lộ ra một nụ cười đầy máu tanh, giọng nói mơ hồ mang theo vài phần tàn độc:

"Bớt nói nhảm nhí! Đánh luôn đi!"

Hồng Quân nghe vậy, khinh miệt nở nụ cười.

La Hầu vung trường thương, dường như mang theo sức của lôi đình vạn quân hung hăng đánh về phía Hồng Quân. Hồng Quân nhìn động tác giết tới của La Hầu, trong tay cầm một thanh hàn kiếm, khẽ chuyển bước chân, đưa tay về phía trước cản lại, chặn trường thương của La Hầu.

Đối diện với luồng khí mạnh mẽ lao tới, thổi mái tóc bạc ba nghìn của Hồng Quân bay tán loạn, thần sắc hắn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng.

Trường thương trong tay La Hầu bị hàn kiếm của Hồng Quân chặn lại, thần sắc của y lập tực ngoan lệ, hơi ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hồng Quân lạnh như băng mà tràn ngập sát khí. La Hầu đột nhiên nở nụ cười, y vươn ra đầu lưỡi liếm liếm khóe môi:

"Hồng Quân, hẳn là ngươi nên nhìn sắc mặt hiện tại của mình một chút, sát khí vặn vẹo chẳng còn giống một tiên nhân cao thượng nữa."

Hồng Quân nghe vậy ánh mắt nhất thời trầm xuống, hắn lui lại phía sau mấy bước, vung hàn kiếm lên, một luồng kiếm ý lạnh như băng mà tràn ngập sát khí thổi quét thành bão tố, thế như chẻ tre đánh về phía La Hầu.

"Ồ... Rốt cục thiếu kiên nhẫn sao? Xem ra, ngươi cũng không giống như bề ngoài... đạm mạc cao thượng."

Cuối trận đánh này cũng giống như thường ngày, ngang tay chấm dứt.

La Hầu mang theo cơ thể chồng chất thương tích cưỡi hắc liên diệt thế mười hai cánh một đường chậm rì rì quay trở về động phủ, thần sắc tối tăm.

"Hình như ngươi luôn thích chọc giận hắn?"

Diệp Xuyên Trạch nói, hắn kia là ai không cần nói cũng biết.

"Ha ha..."

Bật cười u ám, La Hầu nói:

"Ngươi không thấy vẻ mặt hắn lúc nào cũng lạnh như băng, thờ ơ, không mong không muốn coi rất chướng mắt sao?"

Trầm mặc một lúc, Diệp Xuyên Trạch mới thản nhiên truyền đến hai từ:

"Chính xác."

"Rõ ràng trong lòng cũng khát vọng như ai, lại cố tình tạo ra một bộ mặt giả vờ không mong không muốn, cao cao tại thượng, đúng là khiến người ta hận không thể xé bỏ lớp ngụy trang của hắn!"

***

La Hầu rất mạnh, Diệp Xuyên Trạch vẫn luôn biết điều đó, nhưng cậu không biết La Hầu lại mạnh đến mức này. Từ khi La Hầu và Hồng Quân dây dưa đến nay, y cứ một lần lại một lần làm Diệp Xuyên Trạch kinh ngạc, y mạnh đến ngoài dự liệu của cậu, hay là quả nhiên thể chất tiểu cường trong truyền thuyết, gặp mạnh thì càng mạnh, đánh mãi không chết? Mà Hồng Quân đối thủ của La Hầu, thực lực đương nhiên cũng không kém.

Nếu nói La Hầu mạnh như núi Thái Sơn, cao lớn không thể lay động. Thì Hồng Quân mạnh như biển cả, thâm sâu không thể lường được. Không ai biết Hồng Quân mạnh như thế nào, mỗi khi bạn cho rằng đây là điểm cực hạn của hắn, nhưng rồi hắn lại bộ phát ra sức mạnh còn cường đại hơn nữa, khiến cho không người nào có thể ước đoán thực lực chân chính của hắn. La Hầu bức Hồng Quân đến cực hạn một lần lại một lần, nhưng cũng bị Hồng Quân bùng nổ đánh lui trở về một lần lại một lần.

Sâu trong Diệp Xuyên Trạch cảm thấy kiểu kẻ địch như Hồng Quân là nguy hiểm nhất, bởi vì bạn vĩnh viễn không có cách nào biết được thực lực sâu cạn chính xác của hắn. Làm kẻ địch của một người như Hồng Quân – sâu không lường được, thật là một động thái kém sáng suốt.

Trong hắc liên diệt thế mười hai cánh bị La Hầu đặt một bên, linh hồn Diệp Xuyên Trạch nhìn chằm chằm La Hầu nằm trên nhuyễn tháp tay cầm theo một bầu rượu Túy Sinh Mộng Tử, không nhịn được mà mở miệng nói:

"Ngươi thật sự có ý định giết chết Hồng Quân? Cuối cùng ta vẫn cảm thấy hắn không phải là một người dễ đối phó như vậy."

La Hầu một bàn tay nâng bầu rượu, ngửa đầu ra sau, từng ngụm từng ngụm rượu lạnh lẽo cam thuần tiến vào trong miệng của y, một ít nước rượu vàng không kịp nuốt từ khóe môi chảy xuống, uốn lượn qua cần cổ màu mật ong, chảy xuôi xuống xương quai xanh trước ngực, dính ướt vạt áo trước ngực. Y lắc lắc bầu rượu trong tay, thấy rỗng, liền tùy tay đem bầu rượu không để một bên, ngữ khí biếng nhác khàn khàn:

"Đương nhiên là muốn giết chết hắn, giữa ta và hắn chỉ có thể có một người sống sót. Sao nào? Ngươi luyến tiếc?"

Diệp Xuyên Trạch nghe vậy trong lòng căng thẳng, ngoài miệng thanh âm lại trấn định lạnh như băng nói rằng:

"Ngươi đang nói đùa à? Ta có biết Hồng Quân kia đâu, sao không thôi đi?"

"Ha ha..."

Trong cổ họng La Hầu phát ra một tiếng cười trầm thấp, giọng dường như rất sung sướng nói:

"Cũng đúng, là ta nghĩ sai. Phải là ngươi cực kỳ muốn Hồng Quân chết mới đúng, dù sao ngươi tham tài như vậy. Nếu Hồng Quân chết, đương nhiên là ngươi sở hữu pháp bảo trên người hắn. Ờ... theo ngươi nói là, tiên nhân thực lực tu vi cường đại như Hồng Quân, pháp bảo của hắn đương nhiên là tốt cực kỳ."

Diệp Xuyên Trạch nghe vậy, trong cổ họng như có cái gì nghẹn lại, y...

Nửa ngày, Diệp Xuyên Trạch ngữ khí lạnh lùng nói:

"Ngươi cho là ngươi rất hiểu ta?"

La Hầu không đáp lời, chỉ ngửa đầu nằm trên nhuyễn tháp, giọng miễn cưỡng:

"Đừng lo lắng, ta sẽ giết Hồng Quân, đến lúc đó đều để ngươi sở hữu pháp bảo của hắn."

Dừng lại, tiếng nói thoáng bất đắc dĩ mang theo dung túng:

"Ta sẽ không giành với ngươi đâu, thật sự là không rõ, sao ngươi lại say mê thu thập pháp bảo đến thế."

Diệp Xuyên Trạch nghe vậy, trong lòng buồn đến hoảng, ngữ khí lãnh đạm vứt ra một câu:

"Ai cần ngươi lo!"

"Thật sự là... xấu tính."

La Hầu bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Khó có được không khí yên tĩnh hài hòa, La Hầu ngửa đầu tựa vào trên nhuyễn tháp, ánh mắt xuất thần không biết suy nghĩ cái gì. Hồi lâu mới nghe y nói:

"Hoa sen nhỏ, thật ra ngươi biết Hồng Quân đúng không?"

Diệp Xuyên Trạch trầm mặc, bình tĩnh giả chết.

"Chậc... Lại không để ý tới ta."

La Hầu giống như bất đắc dĩ nói:

"Ngươi biết không? Mỗi lần ngươi chột dạ, đều sẽ không để ý tới người khác như vậy."

"Hừ! Ai nói ta chột dạ!"

"Được rồi, được rồi... ngươi không có lỗi."

La Hầu lắc đầu dung túng, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi hơi lộ ra một nụ cười rất nhạt.

Hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa, trong nhất thời lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu mới nghe La Hầu ngữ khí thản nhiên nói rằng:

"Hồng Quân người này, tuy rằng bộ dáng giả tạo, nhưng... vẫn có thể xem là một cường giả. Thực lực đầy đủ mạnh mẽ, nhân phẩm cũng đáng để tin cậy, ờ... so với ta chỉ kém một chút thôi."

"Ha!" Diệp Xuyên Trạch nghe vậy không phúc hậu cười nhạo ra tiếng.

"Hoa sen nhỏ, nếu... nếu ta chết , ngươi hãy theo hắn đi!"

La Hầu đột nhiên nói.

Diệp Xuyên Trạch thần sắc lập tức lạnh lẽo, lãnh thanh nói:

"Không phải ngươi rất có tự tin sẽ giết được hắn sao?"

"Chưa đến phút cuối cùng, không ai có thể cam đoan mình sẽ là người thắng chung cuộc, hơn nữa đối thủ lại là một nhân vật khó chơi như Hồng Quân."

"Cho nên đây là di ngôn trước khi lâm chung của ngươi?"

"Xem như thế đi!"

La Hầu gật đầu thừa nhận rất dứt khoát:

"Nếu ta thắng hắn, đương nhiên ngươi sẽ tiếp tục theo ta. Nếu ta thua, thì ngươi đi theo hắn! Hồng Quân sẽ đối xử tử tế với ngươi."

"Ha..."

Diệp Xuyên Trạch trào phúng cười một tiếng:

"Không cần lo lắng, ngươi muốn chết, đương nhiên ta sẽ bỏ ngươi lại đào tẩu."

La Hầu nghe vậy lắc đầu, ngữ khí bất đắc dĩ mà dung túng như đang trấn an một đứa bé cáu kỉnh:

"Hoa sen nhỏ, đừng quậy. Trong đám tiên nhân hồng hoang, kẻ nhòm ngó mơ ước ngươi nhiều không đếm xuể, thực lực của ngươi không đủ để bảo vệ mình. Ta chết, ngươi liền đi theo Hồng Quân, hắn có năng lực bảo vệ ngươi. Không phải ngươi muốn tu thành hình người sao? Vậy bảo vệ mình thật tốt vào. Hồng hoang rộng lớn, tiên nhân vô cùng vô số, ta không có cách nào hủy diệt thần trí của ngươi, không cho thấy rằng người khác không thể."

Diệp Xuyên Trạch nghe vậy trầm mặc một lúc, hồi lâu mới lạnh lùng vứt ra một câu:

"Ai cần ngươi lo!"

"Nghe lời, hoa sen nhỏ. Đừng quậy, ngoan!"

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro