Chương 4: Mèo nào cắn mỉu nào
Mới đó, nàng ở đây cũng được năm ngày rồi. Dạo trước, Khuynh Diệp thấy hỏi không được nên cũng không thắc mắc thêm tại sao nàng và Ngọc Thố lại có thái độ như thế nữa. Nghỉ được tầm ba ngày là Khuynh Diệp có thể đi làm lại. Tối về còn xem công văn. Trông ngày ấy lao lực, nàng cũng đành nén tâm trạng sợ hãi xuống để không phiền ngài ấy.
Từ khi đến phũ này, tốc độ tu luyện của nàng cũng cải thiện đáng kể do được ăn uống đầy đủ mà cũng có thời gian học hỏi hơn. Có điều, rảnh rỗi quá cũng đâm ra chán. Công việc dọn dẹp nấu ăn trong phủ là các công việc nội trợ, cũng không phải nhàn nhã nhưng so với việc phải mưu sinh thì cuộc sống bây giờ ổn định hơn hẳn.
Hồng Miên đang xới xới đất ngoài vườn, lại vừa suy nghĩ xem chiều nay nấu món gì. Từ chuyện hôm bữa, nàng quyết định trồng thêm ít thuốc cầm máu với chữa trị trong vườn. Mà Thạch Tử trước lúc còn sống cũng siêng thật, trồng hoa cỏ, cây thuốc với mớ rau này cũng mát tay. Nhớ đến chữ "lúc còn sống” tim nàng lại giật thót, Hồng Miên lại rơi vào cảm giác đề phòng triền miên rồi.
Xong xuôi nàng rửa ráy tay chân sạch sẽ rồi vào nhà. Còn một khoảng mới đến giờ cơm mà giờ này Khuynh Diệp cũng chưa về. Lau bụi đến tủ sách, Hồng Miên không cưỡng được mà nhìn ngó mấy quyển sách trên kệ. Quả thật là nhiều sách nhất mà nàng từng thấy. Sách cũng nhiều thể loại mà chủ yếu là học tập tu luyện. Mà có nhiều chữ nàng cung không biết hết. Ước gì nàng được xem mấy quyển sách này nhỉ. Nhưng thâm tâm nàng tự nhắc đây là sách của Khuynh Diệp, nàng không được tự ý nhìn ngó. Để tránh tăng thêm ham muốn, nàng quay sang dọn những vị trí khác trong phòng rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị bữa cơm.
Khói nghi ngút, Hồng Miên quạt quạt để thổi lửa. Cơm vừa chín thì Khuynh Diệp cũng về tới. Nàng rót cho ngài cốc nước rồi chuẩn bị y phục cho Khuynh Diệp tắm. Tắm rửa xong cũng tới giờ ăn cơm.
Cô cùng ăn với tôi nhé.
- Thế sao được ạ?
Nói rồi nàng tính rút lui.
- Bữa giờ tôi cũng tính nói rồi. Nhưng không biết sao cô có vẻ sợ. Cô nhìn tôi xem trông dễ thương không này. Thôi cô ngồi xuống ăn cho đông vui, nhà vắng thế mà.
Khuynh Diệp đã nói đến thế, nàng cũng không thể chối từ. Nhưng nàng vẫn có chút rụt rè. Thói ăn của nàng trông không được ưa nhìn cho lắm. Ờm, nói là hổ đói cũng không ngoa. Thấy nàng e dè, Khuynh Diệp gắp thức ăn cho vào bát nàng, còn hỏi nàng có ăn được món này không và kêu nàng ăn nhiều thêm đi. Hồng Miên cũng dạ vâng rồi cố ăn tự nhiên nhưng trông cũng không tự nhiên mấy. Chưa hôm nào mà nàng cầu mau mau cho hết giờ cơm như thế.
Cuối cùng cũng xong, nàng nhanh chóng thu gom bàn ăn rồi rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, đậy đồ ăn thừa. Khuynh Diệp cũng cho phép nàng xài chung “bồn tắm” đó nên nàng cũng ra tắm rửa. Hôm trước chỉ có nàng nên nàng chỉ khoác áo mỏng để ngủ cho thoải mái. Nhưng hôm nay lại có thêm người nam nên nàng đi ngủ vẫn mặc yếm trong đầy đủ và khoác thêm lớp áo ngoài.
Theo quy ước của Khuynh Diệp, nàng có thể tự do vào buổi tối. Còn lại, nàng sẽ có một ngày nghỉ sau sáu ngày làm việc nhưng vẫn có lương. Nhưng dạo này, Khuynh Diệp vừa khỏe lại làm việc liên tục, nàng thấy ngài ấy có vẻ mệt mỏi. Hôm trước, Ngọc Thố sang chơi có cho nàng ít tinh dược ngâm chân bảo là sẽ giảm nhức mỏi nếu kết hợp xoa bóp. Nên sau khi tắm xong, nàng về phòng tranh thủ tu luyện một chút. Rồi gần giờ nghỉ ngơi, nàng chuẩn bị nước tinh thảo đến gõ cửa phòng Khuynh Diệp.
Thấy nàng cầm thau đồng, Khuynh Diệp hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản đối, mời nàng vào. Lúc Hồng Miên đến, Khuynh Diệp đang xem xét công văn trên bàn. Sau đó lại cùng nàng qua bên phía ghế tựa lưng dạng dài để ngồi.
Nghe nàng bảo đây là Tinh thảo chữa đau nhức, giúp ngủ ngon hơn thì Khuynh Diệp cũng không chối từ. Nhưng nghe nói nàng muốn mát xa chân cho thì Khuynh Diệp muốn tự làm. Mà vừa cúi người thì vết thương chỗ eo đã đau khiến nàng khựng lại. Thấy vậy, Hồng Miên cũng nhẹ nhàng giải thích việc xoa bóp chân chỉ là việc bình thường, không phải xem thường nàng hay gì cả. Khuynh Diệp chỉ cười nhẹ và cũng thoải mái hơn.
Hồng Miên xoa bóp theo cách mà Ngọc Thố dạy. Nàng nhìn lên xem phản ứng của Khuynh Diệp thế nào thì thấy ngài ấy đang hơi ngước mặt lên, mắt nhìn xa xăm không biết suy nghĩ điều gì.
- Ngài đang nghĩ gì thế?
Hồng Miên không nhìn ngài ấy nữa, tập trung công việc xoa bóp của mình. Nàng hỏi vu vơ để không khí bớt tĩnh lặng. Hồng Miên thường không chờ đợi câu trả lời từ ai. Đôi khi chỉ là hỏi để hỏi mà thôi.
Phía trên, Khuynh Diệp chưa trả lời ngay mà im lặng một lát. Ngài ấy như đang tận hưởng cảm giác thoải mái truyền từ bàn chân.
- Tôi đang nghĩ xem cô cười sẽ trông như thế nào.
Ngài ấy mở mắt ra, từ từ nhìn xuống. Hồng Miên cũng từ từ nhìn lên. Nàng thấy ngài ấy đang mỉm cười nhìn mình. Ở với nhau vài ngày, nàng cũng biết tính ngài ấy hay nói, lại hòa đồng. Chắc hôm nay cũng quen đường quen lối mà đùa giỡn đây mà. Nàng kiệm lời, cũng không hay cười. Từ lúc vào đây, lại còn mang tâm lý sợ sệt do Ngọc Thố gây ra cũng luôn đề phòng. Giờ đây, nhìn cái dáng vẻ chỉ mặc một lớp áo, chân thì đang trên tay nàng mà môi lại cười trêu chọc nàng, tự nhiên Hồng Miên cảm thấy cũng không nên đề phòng quá.
- Thế ngài nhắm mắt lại đi.
Thấy Hồng Miên đáp, Khuynh Diệp hơi bất ngờ nhưng lai cười rồi hỏi:
- Để làm gì?
Giờ phút này, nàng mới nhìn lên lại, nhìn thẳng vào mắt ngài ấy, từ từ nở một nụ cười đắc ý.
Vì nụ cười của tôi trông như mặt trời, tỏa nắng quá mắt ngài sẽ bị lóa đấy.
Khuynh Diệp thoáng khựng lại. Vào phủ mấy ngày nay nhỏ này ít nói lại cứ hay làm việc. Nay thấy nó hỏi định trêu trêu con mèo hướng nội này một lát. Ai dè, Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa hay. Rồi, Khuynh Diệp bật cười, quay mặt đi.
- Thôi, tôi muốn đi ngủ rồi. Cảm ơn cô. Tối cô ngủ êm giấc nha (nếu mơ thấy tôi).
Mấy từ trong ngoặc ngày ấy cố ý nói thì thầm rồi nhìn Hồng Miên mà cười.
- Vâng.
Hồng Miên lại trở về kiểu tính cách thường ngày. Lau chân cho ngài ấy rồi dọn chậu đồng ra ngoài. Nàng thì chắc chắn ngủ ngon rồi, chỉ là có người mất ngủ thôi.
...
Mong cả nhà ủng hộ, cảm ơn các tình yêu nhiều.
Đăng tải trên Đêm buồn: ThanhHằng170204 với tên Hồng Miên - Moon Đỗ.
Đăng tải trên NovelToon với tên Hồng Miên.
Đăng tải trên facebook trang Ngừ nghèo viết truyện.
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro