Thất tịch
Hàn Hiểu Đình cảm thấy khóc đã đủ, nàng dừng khóc, lúc này mới nhớ chưa hỏi lí do Hứa Liên và Tống Thương Thư đến đây " Mà, các ngươi sao lại đến đây? "
Hứa Liên đáp " Rủ ngươi đi Thất Tịch. "
Hàn Hiểu Đình gật đầu " À, ra là đi Thất Tịch. "
Rồi lại chợt nhận ra gì đó, nàng bật dậy, thất Tịch không phải nên đi cùng người yêu sao? Sao lại rủ nàng? Phải là Tiêu Phong mới đúng chứ?
Hàn Hiểu Đình đột nhiên bật dậy, làm các nàng mất đà ngã ra sau, lưng thân thiết ôm trọn mái nhà.
Tống Thương Thư ai oán nhìn nàng, trách móc " Ngươi bị cái gì vậy? Tự nhiên bật dậy, làm người ta té đau muốn chết. "
Hàn Hiểu Đình nhận ra mình thất thố, vội ngồi xuống giúp các nàng xoa lưng, nhẹ giọng xin lỗi " Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của ta. "
Hứa Liên và Tống Thương Thư để nàng tùy ý xoa lưng, một lúc sau Hứa Liên lại hỏi " Có chuyện gì sao? "
Hàn Hiểu Đình lắc đầu " Không có, chỉ là nhớ tới chút chuyện mà thôi, không có gì to tát. " Hứa Liên và Tống Thương Thư cũng gật đầu, để nàng tiếp tục xoa lưng cho mình, cảm giác rất thoải mái, tay Hàn Hiểu Đình luôn lạnh như vậy, trên người cũng luôn tỏa ra mùi thảo mộc nhè nhẹ, thật thoải mái.
Tống Thương Thư lên tiếng hỏi nàng " Mà ngươi có đi không? Bọn ta vẫn chưa nghe ngươi đáp lại đâu. "
Hàn Hiểu Đình suy nghĩ một chút, nếu không đi thì chắc chắn nàng sẽ không có kết cục tốt, nhưng nếu đi thì Tiêu Phong phải làm sao? Vậy khác nào nàng đang cướp đất diễn của nam chủ đâu? Lỡ hắn hiểu lầm thì sao? Aizzzz, khổ cho cái thân tôi, không đi thì không yên với nữ chủ, mà đi thì lại không yên với nam chủ! Haizzz, phận làm đá mài nó khổ thế chứ lị!
Thở dài một hồi, Hàn Hiểu Đình chợt thông minh ra, sao lại không kéo Tiêu Phong theo, rồi lúc đó nhân cơ hội không ai chú ý để chuồn đi nhỉ? Rồi để hắn tiếp tục đất diễn của hắn, mình cứ việc đi loanh quanh ngắm cảnh là được rồi! Hàn Hiểu Đình ơi là Hàn Hiểu Đình~ , sao mình lại thông minh thế không biết~ , hài lòng với trí thông minh của mình, Hàn Hiểu Đình cười toe toét như con tự kỉ, làm Hứa Liên và Tống Thương Thư rùng mình, có chung ý nghĩ ' có khi nào tên này khóc nhiều quá nên hỏng đầu không? '
Hứa Liên nhìn nàng cười cảm thấy thật ớn lạnh, tát đầu nàng một cái " Ngươi làm gì mà cười như tên điên thế? Bọn ta hỏi là ngươi có đi hay không? "
Hàn Hiểu Đình xoa xoa cái đầu bị Hứa Liên tát u một cục, nói " Đi! Nhưng mà... " Nàng cố tình nói nửa chừng thì dừng, để tạo thêm thần bí
Tống Thương Thư cũng tặng nàng một cái tát cho bên đầu còn lại " Nhưng mà cái gì? Mau nói! "
Hàn Hiểu Đình ủy khuất xoa bên đầu còn lại được Tống Thương Thư ' tốt bụng tặng thêm ' một cục u, chu môi ủy khuất nói " Nói thì nói, làm gì phải đánh ta như vậy! Sưng hết rồi! " trừng mắt hai tên thủ phạm đang khoanh tay ung dung cười kia một cái, nàng lại tiếp tục nói " Nhưng mà phải cho Tiêu Phong theo. Dù sao hắn cũng là đệ tử của ta, bỏ hắn ở nhà mà đi chơi riêng như thế cũng không được. "
Tống Thương Thư cười lên " Khanh khách~ , Tưởng chuyện gì~ , ngươi không cần lo~ , Tiêu Phong giờ này chắc hẳn đã được Hứa Khang rủ đi rồi cũng nên nha~ "
Hàn Hiểu Đình khó hiểu, gãi gãi cái đầu " Hứa Khang thì liên quan gì? Lễ Thất Tịch là cho người yêu mà? Hắn rủ Tiêu Phong đi làm gì? "
Hứa Liên lại tặng nàng thêm một cục u nữa trên đầu " Nói ngươi ngu ngươi lại không chịu. Nếu đại huynh không để ý hắn thì rủ hắn đi làm gì? "
Hàn Hiểu Đình nhảy dựng, hét lớn " Hả??? A Khang thích A Phong sao? " Chuyện quái gì đây, trong nguyên tác đâu có tình tiết này? Rõ ràng là sau này Hứa Khang gặp Dương Mị Lạc rồi thành một cặp với nàng ta mà?
( Dương Mị Lạc đây nha~ , )
Tống Thương Thư vội đứng dậy bịt miệng Hàn Hiểu Đình " Ngươi bị điên sao? Hét to như vậy làm gì? Sợ Hứa gia yên lặng quá sao? "
Hàn Hiểu Đình vội lắc đầu " Ong ó, a hỉ à ơi ất ờ " ( Không có, ta chỉ là hơi bất ngờ "
Tống Thương Thư lúc này mới bỏ tay ra, nàng nói " Hứa Khang thích Tiêu Phong, chuyện này gần như cả Hứa gia đều biết, chỉ có hai tên đầu đậu hủ là ngươi và Tiêu Phong là không biết thôi... " Cũng không biết là bọn ta cũng thích ngươi. Câu cuối chỉ có thể nói ở trong lòng.
Hứa Liên lúc này mới lên tiếng " Ngươi phản đối sao? "
Hàn Hiểu Đình lắc đầu " Ta không phản đối, cũng không có quyền phản đối. A Khang thích A Phong, nhưng chưa chắc A Phong đã thích hắn, mà nếu có ta cũng sẽ không phản đối cũng không chấp nhận, quyết định là ở hắn. "
Hứa Liên cùng Tống Thương Thư gật đầu, vừa lúc đó, hai nhân vật chính của chúng ta cũng đến, Tống Thương Thư cười nói " Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến~ "
* Quay lại 15p trước~ *
Tiêu Phong đang định đi tìm Hàn Hiểu Đình hỏi xem nàng có định đi chơi hay không, nếu có thì cho hắn đi theo, lúc đó Hứa Khang cũng vừa đến
" A Phong, đệ có muốn đi Thất Tịch với ta không " Hứa Khang vừa hỏi vừa khẩn trương, nắm chặt tay Tiêu Phong
Tiêu Phong thấy hắn rủ mình đi, cũng không nghĩ nhiều " Đi chứ, nhưng ta phải đi hỏi sư phụ đã. Nếu sư phụ đi thì tốt, chúng ta sẽ đi chung cho vui, còn nếu sư phụ không đi, ta sẽ xin sư phụ đi với huynh, dù sao ta cũng rất muốn đi ngắm thử khung cảnh đêm Thất Tịch. "
Hứa Khang nhìn khuôn mặt mong chờ của Tiêu Phong thì cười, tâm tình cũng đã hết khẩn trương, hắn nắm tay Tiêu Phong kéo đi " Đi thôi, ta cùng đệ đi tìm A Đình. Chắc hẳn tiểu Liên và Thương Thư cũng đang ở đó. "
Tiêu Phong để mặc hắn kéo, nghe hắn nói hai sư mẫu cũng ở đó thì bất ngờ " Sao huynh biết họ ở đó? "
Hứa Khang quay đầu lại cười " Ta đoán~ " Nói rồi lại kéo tay Tiêu Phong đi nhanh hơn.
* Quay lại thực tại~ *
Hứa Liên cùng Hàn Hiểu Đình nghe Tống Thương Thư nói thì quay đầu lại nhìn xuống, ở dưới có hai thân ảnh cao gầy, là Hứa Khang đang nắm tay Tiêu Phong, còn cái vẻ mặt hạnh phúc kia nữa?
Hàn hiểu Đình giờ phút này đã tin lời Hứa Liên và Tống Thương Thư, có vẻ như cốt truyện đã thay đổi rất nhiều so với nguyên tác, như vậy, sau này liệu sẽ có những chuyện khác xảy ra chứ? Trong khi Hàn Hiểu Đình đang suy nghĩ về cốt truyện và chuyện sau này thì Hứa Liên và Tống Thương Thư lại nở nụ cười đầy ý vị " Có gian tình~ "
Tống Thương Thư lay nhẹ người đang thất thần kia, sau đó cả ba cùng phi thân xuống phía dưới, đứng trước mặt Hứa Khang và Tiêu Phong.
Tiêu Phong thấy Hàn Hiểu Đình tới thì vội bỏ tay Hứa Khang ra, chạy tới kéo Hàn Hiểu Đình ra một góc, nói nhỏ " Sư phụ người có định đi chơi Thất Tịch với hai sư mẫu không a~ "
Hàn Hiểu Đình gật đầu " Có. Họ vừa rủ ta đi. Các nàng không phải ngươi sư mẫu, đừng gọi bậy. "
Tiêu Phong cười " Trước sau gì cũng là sư mẫu, gọi sớm cho quen nha~ "
Hàn Hiểu Đình nhăn mày " Đừng nói bậy. "
Tiêu Phong cười cười không nói.
Hứa Liên nhìn trời đã không còn sớm, liền kéo tay Hàn Hiểu Đình đi " Đi thôi, không còn sớm, sẽ trễ lễ hội. "
Đến nơi, Hàn Hiểu Đình sũng người " Đông như vậy? "
Tiêu Phong cũng gật đầu cảm thán " Đúng vậy a, đông như vậy, liệu sẽ không đè chết chúng ta chứ? "
Tống Thương Thư " Đa số đều là đến để tìm đạo lữ, tu tiên nhân chúng ta có tuổi thọ rất cao, nên họ cần có bạn đời để quãng đời tu tiên của mình không tịch mịch "
Hứa Liên " Đúng thế, ở đây đa số là tu tiên nhân, nếu họ vừa mắt ai thì họ sẽ đến chào hỏi rồi ngỏ lời làm quen... "
Hứa Khang tiếp lời " Nếu người họ để ý mà không để ý họ, họ có thể lựa chọn bắt luôn người đó về, tất nhiên đó là tu vi của họ phải cao hơn tu vi của người họ để ý. "
Hàn Hiểu Đình với Tiêu Phong nghe thì âm thầm nuốt nước bọt, ôm nhau run cầm cập, Tiêu Phong lấp bấp nói " Sư phụ, đáng sợ quá... "
Hàn Hiểu Đình gật đầu, có chút giống phong tục bắt vợ của một số dân tộc thiểu số ở Trái Đất.
Tiêu Phong hét lên nói " Sư phụ, lỡ họ để ý tới chúng ta thì sao? "
Hàn Hiểu Đình vội che lại hắn miệng " Ngươi điên sao? La lên để họ chú ý tới chúng ta hả? "
Tiêu Phong nhỏ giọng " Vậy sư phụ, lỡ họ để ý tới sư phụ hay đồ nhi thì sao? Hoặc để ý tới hai sư mẫu hay A Khang thì sao? "
Hàn Hiểu Đình học theo hắn nhỏ giọng, nàng nhếch môi cười " Ta cũng không biết, nhưng nếu họ bắt ngươi thì ta sẽ để họ bắt luôn. A Khang với hai người kia thì không cần lo, ba tên đó còn đáng sợ hơn bọn người kia nữa. Còn nếu bọn họ bắt ta, ta sẽ chui vào không gian trốn rồi chạy đi nơi khác thật là xa. "
Tiêu Phong xanh mặt, không thể tin tưởng mà nhìn nàng " Sư phụ...người nỡ lòng nào giao đồ nhi cho họ! Người phải dẫn đồ nhi theo chứ. "
Bất đắc dĩ lắc đầu,Tống Thương Thư đi tới kéo ra các nàng hai người " Được rồi, đi thôi, còn đứng ở đây, ta không chắc sẽ có bao nhiêu nam nhân hay nữ nhân kéo tới đâu nha~ "
Hàn Hiểu Đình nhẹ run lên cơ thể, nàng nắm chặt các nàng hai tay " Đi thôi. "
Kéo hai nàng tới chỗ dòng sông có ít người, Hàn Hiểu Đình mất hết hình tượng ngồi bệt xuống thở phì phò.
Hứa Liên và Tống Thương Thư nhìn nàng như vậy mà phì cười, đi tới lau mồ hôi trên trán nàng, Hứa Liên dịu giọng hỏi " Sợ như vậy? "
Hàn Hiểu Đình nhẹ lắc đầu " Không hẳn là sợ, chỉ là ta không muốn cùng không quen người, trải qua cả đời. "
Tống Thương Thư dựa vào người nàng " Vậy ta và Hứa Liên thì sao? Ngươi có ghét ở với bọn ta suốt đời không? "
Hàn Hiểu Đình nhẹ giọng " Nếu là các ngươi thì không. "
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, các nàng nghe Hàn Hiểu Đình nói vậy thì nở nụ cười, làm gì có ai nghe ái nhân nói không ghét ở suốt đời với mình mà không thích đâu?
Các nàng cười là lúc pháo hoa cũng vừa bắn, ánh sáng chiếu xuống hai khuôn mặt tuyệt mỹ làm nó lại càng thêm sắc sảo, Hàn Hiểu Đình nhìn đến ngây người. Vũng nước tĩnh lặng nay lại dao động mạnh mẽ, nhiều năm sau nhớ lại, nàng liền bật cười, có lẽ, khoảnh khắc nàng thấy được nụ cười đó, cũng là khoảnh khắc con tim nàng thuộc về kia hai nữ nhân.
Bên kia Tiêu Phong cũng không ngoại lệ, Hứa Khang cũng nhìn lên pháo hoa mà cười, rồi lại nhìn sang Tiêu Phong cười, nụ cười này làm Tiêu Phong thất thần, mặt lại có chút đỏ, nhưng là hắn cũng không biết, giờ phút này tim hắn cũng là đã có chút rung động, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.
Sau này khi gặp được người kia, hắn lại ngộ nhận mình yêu nàng ta, để rồi trở mặt thành thù với người sư phụ mà hắn yêu quý, tôn trọng nhất, cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của hắn.
Nhiều năm sau nghĩ lại, hắn hối hận không thôi, phải chi hắn nhận ra sớm hơn, thì đã không có trận chiến sinh tử với Hàn Hiểu Đình, trận chiến mà hắn xém chút nữa đã mất đi người sư phụ kính yêu của hắn, tuy Hàn Hiểu Đình đã tha thứ cho hắn, người kia cũng đã trở thành sư mẫu của hắn, điều đó cũng không làm hắn hết hối hận, lại càng thêm quý trọng tình cảm sư đồ quý giá này hơn.
( Bonus hình Hứa Khang nhe, tuổi: 24, tu vi : Trúc cơ kì tầng 3 )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro