"TÔI MUỐN ĐI ĐÁNH TRẬN, VƯƠNG GIA!!!"

Thuốc chữa thương thật công hiệu, vết thương ở mông Trọng đã đỡ hơn nhiều rồi, bằng không lần hành quân này sẽ không thể cưỡi ngựa được, có điều mông vẫn còn hơi đau đôi chút.
Cậu chưa quen ngồi trên lưng ngựa, chỉ muốn ngồi xe ngựa thôi, nhưng trong xe ngựa đã nhét đầy vật dụng, đâu còn chỗ cho cậu nữa, hành quân vào buổi sáng dưới ánh nắng chói chang, cậu đã kiệt sức rồi.
Khi trời sẩm tối, đại quân dừng lại ven sa mạc, chàng hạ lệnh cho binh lính dựng trại đóng quân, bọn họ sẽ nghỉ lại đây một khoảng thời gian, nơi này cách quân Nguyên rất gần rồi.
Cậu cũng bận bịu góp sức cùng đại quân, luôn tay luôn chân chạy tới chạy lui, nhìn chung sắp xếp ổn thoả rồi, cậu mệt lử ngã xuống đệm dưới đất, cậu vẫn phải nằm ngủ ở chỗ đó, đi cả ngày trời, toàn thân bốc mùi, nếu có thể tắm rửa một chút thì tốt biết mấy, nhưng đó là chuyện tuyệt đối không thể được.
- Trọng Trọng, đến đây, kỳ lưng cho ta! - Vọng ra tiếng gọi của Tiến Dũng từ đằng sau tấm bình phong.
- Kỳ lưng? - cậu nhảy dựng lên, kỳ lưng cho chàng ta, chàng ta tắm rửa ở đó từ lúc nào, có lẽ do ban nãy quá mệt, cậu đã không chú ý đến khi vào đại bản doanh.
- Làm gì lề mề thế?
- Tới đây, vương gia! - cậu đi ra sau bức bình phong, đứng sau lưng Tiến Dũng, hai cánh tay chàng khoát ngoài bồn tắm, lộ ra tấm lưng trần rộng lớn cường tráng, chàng đưa chiếc khăn đang vắt trên vai cho cậu
- Kỳ đi, cả ngày nay, mệt thật đấy!
Một mình chàng mệt sao? Cậu cũng thấy mệt, vương gia đúng là vương gia, chỉ biết hưởng thụ, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, cậu cầm lấy chiếc khăn, từ từ kỳ cọ.
- Tốt lắm, xoa bóp bả vai giúp ta! - chàng nói.
- Xoa bóp?
Cậu nhìn chiếc khăn trong tay, thật muốn ném nó lên đầu chàng ta, sau đó dìm chàng ta xuống nước, để chàng ta tha hồ hưởng thụ, có điều, cậu vẫn chưa quên thân phận mình, cậu chỉ là một tiểu tốt, tiểu tốt phải nghe theo quân lệnh, nếu không rất dễ bị rơi đầu, vì thế cậu ném cái khăn đi, đặt tay lên vai chàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
- Tay ngươi xoa bóp dễ chịu thật, đánh giặc xong, ta muốn mang ngươi về phủ đệ của ta, sau này sẽ hầu hạ ta cả đời!
- Mơ tưởng hão huyền. - cậu lẩm bẩm.
- Ngươi nói gì cơ? - chàng quay đầu lại, nhìn Trọng.
- Tôi nói, việc đó rất tuyệt! - cậu cười một cái, Tiến Dũng đã nghe thấy lời cậu nói ban nãy, bất giác mỉm cười, không ai có thể không nghe theo chàng, bao gồm cả tên tiểu tử này.
Chàng thở dài một hơi, hai tay duỗi ra, đột nhiên đứng dậy, quay người lại, dọa Trọng xém nữa ngất xỉu. Cậu lập tức nhắm tịt hai mắt, chàng vốn định sai cậu lau khô người giúp chàng, sao lại nhắm tịt mắt thế này.
- Đình Trọng, ngươi sao vậy, sao nhắm tịt mắt vào thế hả? - Chàng gọi một hồi, Trọng chỉ nhắm tịt mắt lại. - Có chịu giúp ta lau người không?
Cậu mò mẫm chiếc khăn trong tình trạng không thấy gì. Khi vớ được chiếc khăn thì bắt đầu lau loạn xạ
- Này, ngươi có thể lau nghiêm túc được không?
- Sao ngài không tự lau đi... - cậu vừa lau vừa nói.
Lau xuống dưới thì cậu bất giác cầm phải cái j đó hình trụ, ấm ấm, nóng nóng. Bất giác người ở trên nấc lên 1 cái, mặt đỏ bừng, cậu nhận ra đã cầm nhầm vào thứ gì đó không nên cầm liền cắm đầu cắm cổ chạy. Tiến Dũng vừa vươn tay ra định lôi cậu lại thì đã không thấy hình dáng cậu đâu nữa, chàng thẫn thờ đứng giữa bồn tắm, bèn tự lấy khắm lau cho xong vậy. Chàng đi ra thì thấy cậu đang chùm chắn kín mít. Chàng ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài
- Ta ra ngoài thị sát, một canh giờ sau mới trở về, nhớ sửa sang giường chiếu cho ta!
Đoán chừng chàng đã đi, cậu nhảy dựng lên, đi ra sau bức bình phong, phát hiện nước vẫn còn trong chưa dùng hết, ngửi thử người mình, hôi chết mất, cậu bèn nhân lúc tứ gia ra ngoài, tắm rửa cho sạch sẽ, không ngờ đúng là bồn tắm sang trọng thoải mái. Khi cậu sửa soạn giường chiếu cho vương gia, nghĩ phải có cách gì đó để trở về, vượt thời không đến chiến trường, vậy thì nếu cậu muốn trở về, phải quay lại chiến trường kia rồi.
Đúng là không thể ở lại đây phục dịch tên vương gia đó, ngày mai cậu sẽ xin làm thuộc hạ của Hà phó tướng, đi đánh giặc, không biết chừng trên chiến trường hỗn loạn, cậu có thể quay trở về được, trên phim cũng hay có cảnh này? Ý định này không tồi. Một canh giờ sau, vương gia trở lại đại bản doanh, chàng đương định thay y phục đi nghỉ, cậu liền chạy tới, nhìn chàng cười
- Vương gia, có chuyện này, tôi muốn nói với ngài một chút!
- Chuyện gì? Nói đi! - chàng ngồi thẳng người, nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu.
- Ngày mai tôi muốn sang dưới trướng Hà phó tướng, tôi muốn đi đánh giặc!
- Ngươi á! - chàng quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới - Ngươi nên ăn uống bồi bổ thêm cho cường tráng hơn, trước mắt cứ ở lại đây hầu hạ ta cho tốt, chuyện giết địch khỏi cần ngươi can dự.
- Này! Bùi Tiến Dũng, ngài đừng quá đáng, ai thích hầu hạ ngài chứ!
- Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta! - chàng kéo cậu qua chỗ mình, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trên người cậu, nhất thời có hơi ngỡ ngàng, lập tức buông tay ra - Đi ngủ đi! Chuyện đánh giặc chớ bàn đến nữa!
Chàng cởi áo ngoài ra, nằm xuống, trong lòng bắt đầu thấy mâu thuẫn, vì sao khi nghe Trọng nói muốn đi đánh giặc, lại không cam lòng như vậy, chàng không sao lý giải được, chỉ muốn bảo vệ cậu, sợ cậu bị tổn thương, thật sự cậu trong tâm trí mình là gì đây? Chàng đột nhiên ngồi dậy, lẽ nào chàng đã nảy sinh hứng thú với một tiểu binh lính. Chàng rời giường, đi tới giữa đại bản doanh, ánh mắt không nhịn được liếc về phía cậu, cậu nằm nghiêng mình nơi đó, hoạt bát đáng yêu, ngay cả tư thế ngủ cũng hấp dẫn chàng, chàng vỗ một cái vào đầu mình, tứ vương gia lạnh lùng biến đâu mất rồi, chàng liền đưa ra quyết định, ngày mai sẽ chiếu theo nguyện vọng của cậu, cho tới chỗ Hà phó tướng, không trông thấy cậu nữa có lẽ sẽ tốt hơn...
Trọng rốt cuộc cũng rời khỏi đại bản doanh, cậu muốn tham gia vào chiến dịch tiêu diệt quân Nguyên, đồng thời cậu cũng phát hiện ra một chuyện, vương gia dường như có phần lạnh lùng hà khắc hơn, hầu như không nhìn cậu nữa, chỉ cần có thể trở lại xã hội hiện đại, điều đó quan trọng hơn tất thảy mọi chuyện khác.
Lần đầu tiên mặc áo giáp binh lính Trọng cực kỳ phấn khích, tuy bộ áo giáp này không oai phong bằng bộ của vương gia, song cũng không đến nỗi tệ.
- Cậu quá gầy đấy, cỡ nhỏ nhất cũng không vừa với cậu! - Hà phó tướng nhìn cậu nói
- Dần dần tôi sẽ cường tráng mà.
Hà phó tướng tán nhìn cậu
- Công phu của cậu cũng thật đặc biệt, không biết liệu có phải chỉ là đang diễn trò không?
Cậu nghe những lời Hà phó tướng nói xong, nhíu mày vẻ mất hứng
- Sao nào, muốn tỷ thí không?
- Ta sợ sẽ làm gãy tay chân cậu mất! - Hà phó tướng quan sát cánh tay mảnh khảnh của cậu.
- Dám coi thường tôi? - cậu vung nắm đấm tấn công Hà phó tướng.
- Là cậu chủ động nhé, đừng trách ta không khách khí.
Hai người đánh qua đánh lại. Chàng và Lương tướng quân đứng cách thao trường không xa, quan sát việc huấn luyện binh lính trong thao trường, Lương tướng quân chỉ về phía đó, đột nhiên mỉm cười.
- Binh lính kia, rất có dũng khí, dám tỷ thí với Hà phó tướng.
Chàng dời tầm mắt về phía Lương tướng quân chỉ, không khỏi nhíu mày, là Đình Trọng. Mặc bộ áo giáp không vừa người, có cảm giác mong manh yếu ớt, sao vừa đến thao trường, lại bắt đầu gây chuyện rồi. Khi bọn họ phát hiện Hà phó tướng dần dần lép vế, tất cả đều kinh hãi.
- Tiểu tử ấy có loại công phu gì vậy? Sao linh hoạt đến vậy? - Lương tướng quân nghi hoặc nói.
Chàng lặng lẽ chăm chú nhìn cậu, đến khi cậu quật ngã Hà phó tướng trên thao trường, tiếp đó phấn khích nhảy dựng lên, tựa như chú chim én nhỏ, vui mừng nhảy nhót. Cậu kéo Hà phó tướng dậy
- Thế nào? Sau này đừng xem thường tôi, nhìn vậy chứ mạnh lắm đó.
- Nhìn không ra đấy! - Hà phó tướng phủi bụi dính trên người, ôm lấy vai cậu, cậu nhanh như cắt, né tránh cánh tay hắn, vọt đến trước mặt Hà phó tướng.
- Đừng lôi kéo thân mật, ôm ôm ấp ấp, tôi không quen.
- Đều là nam nhân, cậu nhìn cậu xem. Thế này đi, lần xuất chinh tới, ta cho cậu dẫn dắt một tiểu đội, xem thử năng lực của cậu đã!
- Tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!
Trọng cao hứng lộn nhào người ra sau, dọa Hà phó tướng giật thót, thân hình tiểu tử này cũng dẻo dai thật.
Lương tướng quân đứng quan sát từ xa không kìm lòng được
- Thần muốn đi xem xem, tiểu tử này bản lĩnh không nhỏ đâu, tương lai nhất định là một nhân tài!
- Đừng vội, chờ thêm chút nữa! - chàng ngăn lại, thực ra chàng còn thấy kinh ngạc hơn cả, có lẽ trong tương lai chiến đấu, thực sự không thể thiếu Đình Trọng
Trọng vui vẻ liên tục nhào lộn, đám binh lính phía sau nhiệt liệt cổ vũ, cậu vô cùng hưng phấn, chợt cảm thấy làm binh lính thú vị hơn rất nhiều so với việc phải hầu hạ vương gia, bất giác bật cười. Đến đêm cậu phải qua ngủ chung với các binh lính. Nhìn thấy mọi thứ còn kinh khủng hơn khi ở chung với vương gia. Mùi hôi bốc lên cực kì khó chịu nên cậu phải ra ngoài ngủ. Sương đêm xuống ướt phủ lên một lớp màng mỏng trên người trông cực kì lung linh.

Trận chiến đầu tiên trên sa mạc đã bắt đầu, Trọng dẫn theo một tiểu đội xuất chinh, cậu liều mạng truy đuổi quân địch, bọn chúng nghe tin đã sợ hãi, chưa từng thấy qua tên tướng nào không muốn sống như vậy.
Thực ra cậu không có mục đích nào ngoài mục đích lúc xung trận có thể xuyên không trở về thời hiện đại. Song cậu lại phải thất vọng, sau khi thắng trận khải hoàn trở về, không tổn thất binh lính nào, cậu vẫn phải ở lại trong doanh trại. Cậu đứng trên thao trường, nhìn đám binh lính reo hò mừng chiến thắng, trong lòng không có cảm xúc gì. Cậu nhìn lên bầu trời quang mây tạnh thế kia, ngay cả một tia sấm sét cũng không có.
Lương tướng quân không thể chờ đợi thêm nữa, muốn đích thân đi gặp tiểu tử xấu xí kia, chẳng những võ công cao cường, lại còn thông minh cơ trí, không dùng quả là lãng phí.
Cậu bị gọi vào lều trại của tướng quân, cậu quan sát vị tướng quân trước mặt. Đường đường là 1 vị tướng quân nhưng nhìn phong thái cực kì điềm đạm, không giống như vương gia kia, quá lỗ mãng, thô bạo. Ánh mắt của người đó nhìn cậu, nửa dò xét nửa nghi ngờ
- Ngươi chính là Đình Trọng, sao gầy yếu như vậy!
- Báo cáo tướng quân, tôi ăn ít, cho nên dáng người cũng nhỏ! Có điều tôi rất khỏe!
- Ha ha! - Lương tướng quân cười - Được, Hà Đức Chinh là tả phó tướng, ta thăng cấp cho ngươi làm hữu phó tướng!
Cậu phấn khởi nhìn Lương tướng quân
- Ngài nói thật chứ, thăng cấp cho tôi làm phó tướng, giống như Hà phó tướng sao.
- Quân lệnh như sơn! Ngươi còn ít tuổi, nhưng thông minh hơn người, trận vừa rồi lập được không ít công lao, lát nữa đi gặp vương gia, chúng ta phải bàn xem bước tiếp theo nên đối phó với giặc Nguyên thế nào.
Cậu không còn mang thân phận tiểu tốt xuất hiện trong đại bản doanh, chàng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cậu, cảm thấy những ngày qua dầm mưa dãi nắng, cậu đen đi nhiều, cũng xấu xí hơn trước, riêng chỉ có đôi mắt kia vẫn giữ nguyên được vẻ quyến rũ mê người.
Lương tướng quân đứng dậy lễ độ cung kính nói
- Vương gia, hiện nay chúng ta đã tới sa mạc rồi, tình thế không thuận lợi lắm, quân Nguyên giỏi đánh trận trên sa mạc, theo thám tử mật báo, quân địch có khả năng sẽ ồ ạt tấn công chúng ta, binh mã chúng ta nếu nghênh chiến, có thể sẽ bị tổn thất!
- Lương tướng quân nói rất có lý, sa mạc là tử huyệt của chúng ta! - Sắc mặt chàng vô cùng nghiêm túc - Chúng ta phải đối mặt với hoàng tử Phạm Đức Huy, càng nên chú ý cẩn thận!
- Ý của vương gia chí phải.
- Phải để quân lính chúng ta thích ứng với việc chiến đấu trên sa mạc, cho nên mới ban đầu nhất định phải phòng thủ, không được để tổn thất một binh lính nào! - chàng kiên định nói.
- Việc này có chút khó khăn!
- Tôi có cách! - Trọng đột nhiên lên tiếng.
Lương tướng quân và vương gia cùng nhìn cậu với vẻ nghi ngờ
- Đây là chuyện sống còn, há có thể đem ra đùa giỡn!
- Đùa giỡn quái gì chứ, không tin tôi sao? Vương gia, ngài đừng xem thường người khác như vậy! - Cậu nhìn chàng không chút yếu thế.
Lương tướng quân lập tức kéo cậu lại, ra hiệu cho cậu không được quá trớn, cậu bỏ ngoài tai
- Ngày mai tôi sẽ làm một thí nghiệm! Cho các ngài xem xem! Sẽ biết phương pháp của tôi lợi hại thế nào!
- Được, ngày mai ta sẽ chờ xem ngươi làm thế nào thuyết phục được ta! - chàng lãnh đạm uống 1 tách trà nhìn cậu
Cậu nhìn tên vương gia đáng ghét kia, trong lòng thực sự không phục, cậu nhất định phải thành công, nếu không chẳng phải sẽ bị chàng ta xem thường ư.
- Hôm nay chỉ bàn đến đây thôi, mọi người lui xuống trước đi!
Ngày hôm sau, Tiến Dũng cùng Lương tướng quân đều đã an tọa trên ghế phía trước sa mạc, bọn họ tới quan sát thí nghiệm bức tường che chắn của cậu, chàng nheo mắt lại nhìn cậu đang loay hoay, không biết cậu sẽ mang đến cho mình sự ngạc nhiên thú vị nào đây.
Cậu dặn binh lính làm lấy nguyên liệu để chế tạo bom, chế tạo một ngòi nổ khá dài. Cậu có xem 1 số video về cách làm trước đây. Cậu chôn giữa sa mạc mịt mù, lớn tiếng hô.
- Tất cả mau tránh ra!
Cậu tràn trề tự tin, có một lần cậu thử thiếu chút nữa đã gây cháy nổ câu lạc bộ, may mà người nhà phải xin lỗi và xin cho cậu ở lại, không ngờ bây giờ lại dùng đến.
Tất cả mọi người đều tránh đi, cậu cẩn thận tiến lại gần, giơ bó đuốc lên, châm ngòi nổ, rồi chạy thật nhanh ra ngoài, cậu mới kịp chạy được vài bước, phát hiện ngòi nổ kia quá ngắn, tiếp đó một tiếng nổ lớn vang lên, bụi cát bay tứ tung, ánh lửa ngợp trời, một vùng sa mạc rộng lớn chìm trong biển lửa.
Tiến Dũng đột nhiên đứng bật dậy, trước mặt toàn là khói đen lẫn bụi cát, không thấy bóng dáng Trọng đâu cả, chàng sải bước tiến về phía trước, trong lòng hoảng hốt vô cùng, Trọng sẽ không bị sao chứ? Bỗng có tiếng ho khù khụ, cậu bước ra khỏi đám khói dày đặc, gương mặt đen sì, cao giọng mắng
- Làm ăn kiểu gì vậy, chưa chi đã nổ, thiếu chút nữa nổ banh xác tôi rồi!
Chàng thở phào nhẹ nhõm, rồi trở về chỗ ngồi, phục hồi thần trí, ban nãy chàng có hơi lo lắng.
- Đây quả là kỳ tích! - Lương tướng quân đứng lên, vỗ tay hoan hô, tiếp đó toàn bộ đám binh lính đều reo hò phấn khích.
Cậu bước tới trước mặt chàng.
- Vương gia, nếu chúng ta làm hơn chục cái như vậy chôn dưới sa mạc, thì khi đại quân Nguyên đột kích, chúng ta chỉ cần châm ngòi nổ là xong, song chuyện châm ngòi nổ có gặp chút trục trặc, hôm nay thiếu chút nữa nổ bay tôi rồi!
Cậu lau qua mặt, mồ hôi lẫn bụi bẩn hòa vào nhau, hằn in mấy vệt đen trên mặt, trông rất buồn cười. Chàng lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, nếu nhìn thêm nữa, chàng sẽ không thể nhịn cười được, chàng nổi tiếng là người nghiêm túc, đâu thể ở trước mặt quân lính bị tên tiểu tử này chọc cười chứ.
Cậu nhìn cậu kìa! - Hà phó tướng phá lên cười - Mau đi tắm rửa đi, bằng không mọi người sẽ bị dọa chết mất.
Cậu sờ thoáng qua mặt, lại nhìn xuống tay mình, lập tức hiểu ngay ra.
- Mọi chuyện nghe theo Trần phó tướng sắp xếp! - Tiến Dũng lớn tiếng tuyên bố, sau đó đứng dậy, đi tới trước mặt cậu thấp giọng nói.
- Ngươi thành công rồi, có điều, đừng ngủ ngoài lều trại như tối qua nữa, rất dễ sinh bệnh, nếu không quen sống chen chúc với mọi người, có thể tới đại bản doanh của ta! - Dứt lời xoay người mang theo binh lính tùy tùng rời khỏi đó.
Cậu kinh ngạc nhìn chàng, sao chàng ta biết mình ngủ ngoài lều vậy, lẽ nào nửa đêm chàng ra chỗ đó ư? Vương gia vừa mới đi, đám binh lính liền vây xung quanh, nhấc bổng cậu lên, lớn tiếng reo hò, gần như đã coi cậu là anh hùng.
- Trần phó tướng đã vất vả rồi, người lại bẩn thế kia, chi bằng chúng ta lột sạch rồi tẩy rửa kỹ càng cho cậu ấy, mọi người thấy thế nào? - 1 binh linh nói
- Được.
Cậu tuy là con trai nhưng không thích tắm chung hay đụng chạm gì nên vừa nghe thấy câu ấy liền bỏ chạy mất dạng để lại sự khó hiểu của đám binh lính. Đám binh lính không chịu buông tha cậu đuổi theo phía sau, lớn tiếng la hét.
- Lột Trần phó tướng, mọi người hãy tẩy rửa sạch sẽ cho cậu ấy, ân cần một chút!
- Đừng, đừng! - Cậu hoảng hốt lo sợ, chạy nhanh về doanh trại, tới phía trước đại bản doanh của Tiến Dũng, không chút do dự liền chui vào trong, ở trong đại bản doanh này, bọn họ không dám vào đây đâu.
Những binh lính đó vừa thấy cậu chui vào đại bản doanh của Vương gia, đều dừng bước lại, quay sang nhìn nhau, rồi bỏ đi chẳng ai dám động đến vị vương gia này, nếu như không muốn bị rơi đầu. Chàng trông thấy cậu thở hổn hển chạy vào, bộ dáng hết sức nhếch nhác, có vẻ chạy rất cực nhọc. Chàng lập tức đứng lên, nhìn cậu với vẻ kỳ lạ, tiểu tử này hành động không suy nghĩ, ngang nhiên dám xông vào đại bản doanh của chàng như vậy, cả doanh trại này cũng chỉ có mình cậu ta dám thế thôi. Cậu thật lâu sau mới ổn định hơi thở, sau đó chỉ ra phía ngoài đại bản doanh
- Đám binh lính của ngài điên cả rồi, muốn... - Cậu liếc nhìn - Những lời ngài nói ban nãy với tôi, còn tính không?
- Là sao?
- Là việc tôi có thể đến đại bản doanh của ngài ngủ đó!
Tiến Dũng khẽ gật đầu
- Thật tốt quá, ngài không biết đám binh lính đó, bàn chân hôi rình, bốc mùi khiến tôi không ngủ được, so ra thì, nơi này vẫn còn tốt chán!
Cậu hết nhìn tay lại nhìn y phục, ban nãy bị dầu đen và bùn cát oanh tạc, may mà cũng chưa đến mức quá thảm hại, bèn tiến tới trước mặt vương gia
- Tôi có một việc thỉnh cầu?
- Nói! - Chàng ngồi xuống.
- Tôi có thể tắm rửa ở chỗ ngài không?
- Chỗ của ta chỉ cho một mình ta tắm rửa, binh lính tắm ngoài bờ sông!
- Nè, đừng ích kỷ như vậy chứ!
Lông mày Tiến Dũng lập tức dựng ngược cả lên
- Nói cho ngươi biết, ta là Vương gia đấy.
- Bùi Tiến Dũng. - Cậu bước tới trước mặt chàng, sáp mặt lại gần, gương mặt đen xì, bộ dáng càng thêm mắc cười.
- Ngươi tự đi ra ngoài, hay là để ta xách cổ ngươi ném ra ngoài! - Chàng đứng dậy xách cổ áo cậu, cậu lập tức hạ giọng.
- Vương gia, ngài không thể nói mà không giữ lời, ngài nói tôi có thể vào đây, không tắm thì không tắm, dù sao tôi cũng không đi ra bờ sông, cứ để hôi thối vậy! Đến lúc đó đừng trách trong đại bản doanh của ngài có mùi lạ.
Chàng buông cậu ra, chỉ vào bồn tắm
- Tắm xong, phải rửa ráy sạch sẽ đấy!
- Vâng! Vương gia! Cậu vui mừng chạy tới chỗ bồn tắm, sau đó đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, lại quay trở lại, nhìn chàng
- Vương gia, hôm nay sao ngài không ra ngoài tuần tra sao?
- Ngươi muốn nói cái gì? Lo tắm rửa đi!
- Tôi không quen có người khác nhìn tôi tắm! - cậu nhìn chàng cười
- Thật phiền phức. - Chàng đứng lên - Ta đi tuần tra, một canh giờ sau quay về! Tắm nhanh lên đấy.
- Cám ơn, vương gia. - cậu kính cẩn khom mình, chạy vào trong.
Lần đầu tiên được tắm rửa thoải mái từ khi mới đến đây. Cậu chỉ mong sau 1 đêm tất cả chỉ là 1 giấc mơ, cậu mở mắt tỉnh dậy ngồi trong chiếc xe hơi trước lúc cậu đến đây. Thử tưởng tượng nếu trở về thật, sẽ nhớ nơi này biết bao, còn cả vị vương gia lạnh lùng kia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro