Chương 14
Sau khi buổi lễ diễn ra được một tiếng, Trịnh Nam mới đặt chân vào hội trường.
Mặc dù ban đầu không muốn đến mấy nơi thanh niên tập trung đông đúc ồn ào, nhưng anh vẫn không nhịn được hiếu kỳ muốn nhìn xem tận mắt Hoa Thần Vũ và Mạnh Tử Khôn làm sao phân tích bài tình ca này.
Ngoài việc mong chờ những bất ngờ, anh cũng muốn biết liệu Mạnh Tử Khôn khi biểu diễn chính thức sẽ luống cuống hay bình tĩnh đối mặt đây.
Lễ hội văn nghệ ở trường đương nhiên chẳng sánh được với sân khấu lớn, nhưng ít nhất cũng là sân khấu biểu diễn chính quy, sẽ không giống hát quán bar.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đến xem một lát.
Nào biết được, sau đó anh sẽ phải cảm khái, người này thật sự đáng sợ...
***
Trong trường, sinh viên biết Hoa Thần Vũ có rất nhiều, nhưng với Mạnh Tử Khôn thì hoàn toàn xa lạ. Một cậu trai mét tám sáu đứng trên sân khấu, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, trong nháy mắt là đã có thể hấp dẫn rất nhiều nữ sinh.
Lắng nghe khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, Mạnh Tử Khôn chậm rãi mở mắt. Có vẻ khán giả so với dự tính lại nhiều hơn rồi, thậm chí khi mở mắt ra, cậu còn nghe vài cô bạn nhỏ giọng hét lên.
Nhưng Mạnh Tử Khôn cũng không bị những điều này lay động, điều duy nhất cậu nghĩ đến chính là làm sao hát thật tốt ca khúc này.
Micro nâng đến bên miệng, thanh âm tràn ngập tình cảm kéo theo từng câu chữ được loa khuếch đại đến vô ngàn.
Chàng trai gương mặt thiếu niên mà giọng nói ông chú, câu đầu tiên mở miệng... tựa hồ có một loại ma lực, khiến toàn bộ sinh viên trong hội trường rung động.
Hoa Thần Vũ cảm giác ánh sáng rọi trên khuôn mặt cậu, phối hợp với những âm cuối ngân dài, khiến ca khúc này càng trọn vẹn, càng dịu êm...
Thật ra anh vẫn còn chút tư tâm. Anh hi vọng Mạnh Tử Khôn trong bài hát này có thể phô bày nhiều hơn nữa. Chẳng qua là muốn cậu ngày càng xuất sắc thôi...
Giá như em đừng quá yếu mềm, thì sao chúng ta phải lỡ mất nhau cơ chứ?
Có lẽ bài hát này không chỉ dành cho hai người yêu nhau... Con người theo đuổi những ham muốn của mình, cũng vừa khéo là mối ràng buộc như thế.
Chỉ cần em dám dũng cảm nắm lấy, dựa vào gì mà lại nói "không thể"?
Thanh âm rít gào che lấp nhạc đệm, Hoa Thần Vũ hoàn mỹ hát nên cao âm cuối cùng.
***
Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình cảm đậm sâu đó, Hoa Thần Vũ ánh mắt mơ màng nhìn cậu trai trước mặt. Chậm rãi đưa micro ra xa khiến âm thanh nhẹ nhàng tan biến, anh ngắm Mạnh Tử Khôn nở nụ cười thường trực, nghiêng đầu, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Rất muốn bước tới ôm đứa trẻ này một lát.
Hoa Thần Vũ đứng ngay nơi ấy, trước khi anh kịp nhấc chân, Mạnh Tử Khôn đã chạy đến.
Vẫn như trước khi họ lên sân khấu, Hoa Thần Vũ lại bị ôm vào lòng.
Nhưng lần này khác, anh vươn tay ôm chầm Mạnh Tử Khôn.
Chỉ là... chiều cao của đứa nhỏ này... Phải nhón chân lên đó...
***
Ánh đèn dần tối lại. Theo quy tắc thì họ có thể đi xuống rồi, nhưng Mạnh Tử Khôn vẫn ôm Hoa Thần Vũ không buông tay.
Hoa Thần Vũ nói khẽ bên tai đứa nhỏ: "Tốt rồi, ổn cả rồi.".
Người dẫn chương trình đạp giày độn đã muốn bước lên sân khấu. Mạnh Tử Khôn không nỡ buông ra, kéo tay Hoa Thần Vũ chạy về phía bên kia sân khấu.
Dưới khán đài là những tràng thét chói tai dằng dẵng, đã có nữ sinh bắt đầu bấn loạn Mạnh Tử Khôn.
***
Kết thúc màn biểu diễn, Hoa Thần Vũ tâm tình rất tốt, chỉ muốn vào thay quần áo rồi đi lấp đầy cái bụng thôi, nhưng Mạnh Tử Khôn lại kéo anh chạy đi, không phải về phòng nghỉ, cũng chẳng phải đến đại sảnh.
"Tử Khôn, em muốn dẫn tôi đi đâu vậy?". Hoa Thần Vũ theo đứa nhỏ chạy về phía trước, thật sự đoán không được.
Đẩy hai cánh cửa trước mắt, Hoa Thần Vũ mới nhận ra đây là cầu thang thoát hiểm, thường sẽ chẳng ai đến đây.
Mạnh Tử Khôn dẫn mình tới nơi không người thế này là muốn làm gì?
Bước chân đứa nhỏ ngừng lại, nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay anh vẫn không buông.
Ánh sáng mờ ảo nơi đây khiến Hoa Thần Vũ chẳng nhìn rõ vẻ mặt Mạnh Tử Khôn. Thật không biết làm sao...
Mạnh Tử Khôn lần nữa ôm chầm lấy anh.
Hoa Thần Vũ ngẩng cổ, hai tay đặt trên eo đứa nhỏ, vỗ vỗ như an ủi. Đứa nhỏ dúi đầu vào vai anh, cảm giác như một chú chó lớn đang làm nũng ấy.
"Còn nói em không lo lắng, bây giờ là hậu "nổi loạn" à?". Hoa Thần Vũ bị ôm đến không thở nổi, nghĩ rằng Mạnh Tử Khôn do quá run quá sợ nên mới đến một chỗ không người tìm an ủi. Dù sao cũng là một chàng trai sĩ diện mà.
"Không có đâu. Chỉ là muốn ôm thầy nhiều hơn chút.".
Thanh âm buồn buồn của Mạnh Tử Khôn truyền từ vai tới, Hoa Thần Vũ lập tức cười phì.
"Thằng nhóc này cũng thật là... Để em ôm nhiều chút đấy.".
Thôi kệ đi, coi như anh hy sinh làm gối ôm cho đứa nhỏ cảm giác an toàn, dù sao cũng chẳng mất thịt.
Cứ như vậy, trong hành lang tối tăm, họ tựa sát vào nhau, từ lúc mới đầu có chút khó khăn, đến khi hai nhiệt độ cơ thể hòa làm một...
Hoa Thần Vũ bỗng nhớ nhớ cái giường ở nhà rồi...
***
Mạnh Tử Khôn rốt cuộc cũng chịu thả anh ra. Bộ dạng chân tay luống cuống của cậu khiến Hoa Thần Vũ cảm thấy rất thú vị: "Đi thôi, em không muốn xem mấy tiết mục sau à?".
Tiết mục nào vui bằng đi với thầy?
Mạnh Tử Khôn mặc dù nghĩ vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, theo giáo viên của cậu rời khỏi.
***
Mấy chương trình sau của buổi lễ diễn ra đúng quy đúng củ, phối hợp rất nhiều thể loại đặc sắc. Màn rap của Chu Chấn Nam và Mã Bá Khiên trở thành tiết mục then chốt, trực tiếp kết thúc buổi văn nghệ này.
Cứ như mọi năm, vào lúc sinh viên chuẩn bị rời sân khấu, Hoa Thần Vũ dựa vào tình hình mà kéo Mạnh Tử Khôn tránh đi.
"Thầy Hoa!". Tiết Chi Khiêm mắt lanh tay lẹ kéo giật anh lại: "Vũ khí bí mật của cậu đây phải không! Wow! Là ca sĩ debut rồi sao?".
"Cậu ấy vẫn chưa đâu. Có phải siêu cấp lợi hại không?". Hoa Thần Vũ kéo Mạnh Tử Khôn lại, bật chế độ khen.
"Cậu biết không, video vừa rồi hai người song ca đã truyền ầm trên diễn đàn của trường rồi, cả trên weibo nữa, mấy ngàn lượt share.". Tiết Chi Khiêm lấy điện thoại mở ra cho họ xem.
Cầm điện thoại nhìn video kia, quả thật hơi kinh người... Hoa Thần Vũ vô cùng vui vẻ, Mạnh Tử Khôn đương nhiên choáng váng luôn.
"Các cậu nổi rồi. Mọi người đang giúp chia sẻ thông tin của cậu, biết đâu lại đổi mệnh. Vậy thì lợi hại lắm đấy.". Tiết Chi Khiêm lại bật khung bình luận cho họ xem.
"Cư dân mạng thật đáng sợ.". Hoa Thần Vũ nở nụ cười với Tiết Chi Khiêm, chỉ có Mạnh Tử Khôn đứng phía sau là chẳng quá vui mừng.
Quả thật cậu rất muốn dùng tiếng hát để chứng tỏ bản thân, để càng nhiều người tán thành mình.
Nhưng mà... hiện tại, điều duy nhất khiến cậu vui vẻ, chính là có thể hát chung với Hoa Thần Vũ.
Có gì quan trọng hơn thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro