Chương 22

Hoa Thần Vũ thật sự vừa thấy piano là ngứa tay.

Theo lời Mạnh Tử Thạc, cây dương cầm trắng này của mẹ anh ta, nhưng từ sau khi bà qua đời, vẫn chưa có ai chạm vào nó.

"Nếu là của mẹ cậu... tôi không nên quấy rầy thì hơn.".

Cây đàn đẹp thật, nhưng vì thân thế nữ chủ, vẫn là thôi vậy.

Mạnh Tử Thạc đứng bên cạnh cảm thấy Hoa Thần Vũ nói chuyện rất thú vị, nhẹ nở nụ cười: "Không sao đâu, thầy cứ đàn thoải mái.".

Hoa Thần Vũ lui về sau một bước, ánh mắt lộ ra kính ý.

"Vậy đi, chúng ta cùng đàn? Thử bốn tay đàn xem.".

Thầy Hoa chẳng nhớ rõ đây là lần kinh ngạc thứ mấy trong ngày...

"Cậu biết đàn dương cầm?".

"Mẹ tôi từng dạy một chút.". Mạnh Tử Thạc nói, nâng nắp đàn lên, sau đó ngồi vào một bên của ghế dài, vỗ vỗ tấm đệm mềm mại, ra hiệu anh cũng ngồi xuống đi.

Đấu tranh nội tâm một phen, không nhịn được muốn chạm tay vào cây đàn mỹ lệ này, Hoa Thần Vũ nâng bước chân, ngồi bên cạnh Mạnh Tử Thạc.

Dõi theo bản nhạc phổ trước mặt, Hoa Thần Vũ thành thạo di chuyển những ngón tay, anh đã quá quen thuộc với thủ khúc này rồi, chỉ không biết vị vận tây trang bên cạnh thế nào thôi.

Mạnh Tử Thạc híp mắt, khóe miệng cong có chút đáng yêu.

Khoảnh khắc ấy khiến Hoa Thần Vũ sững sờ.

***

Từ thư phòng trống trải truyền đến tiếng đàn nhảy múa theo từng ngón tay. Âm nhạc vừa ngân, Hoa Thần Vũ lập tức đắm chìm trong đó, phối hợp với người bên cạnh, lưu loát lạ kỳ.

"Wow.". Hoa Thần Vũ vẫn chưa thỏa mãn: "Cậu đàn rất tốt.".

"Ha ha, cảm ơn thầy Hoa khích lệ.". Mạnh Tử Thạc xoay qua, ánh mắt dao động trên người anh.

Kiểu nhìn chăm chú này... thật khiến Hoa Thần Vũ có chút chẳng dễ chịu.

"Giám đốc.".

Có ai đó gõ cửa thư phòng, phá vỡ bầu không khí giữa họ.

Hoa Thần Vũ nhìn người đàn ông kia, là người khi nãy ngồi cạnh tài xế.

"Mạnh Tử Khôn đến rồi.".

Nghe đến tên đứa nhỏ, Hoa Thần Vũ không khỏi cau mày lần nữa. Tuy vậy, tâm trạng anh so với vừa nãy ổn định hơn rất nhiều, đầu óc căng thẳng cũng thanh tĩnh trở lại.

***

Lần nữa bước vào phòng khách, Hoa Thần Vũ lập tức bắt gặp Mạnh Tử Khôn đang bày vẻ mặt nghiêm trọng.

Anh từ từ tiến lên trước vài bước, nghĩ xem phải mở miệng nói những gì, nhưng Mạnh Tử Khôn đã nhanh chân hơn, chạy đến ôm chặt anh vào lòng.

Mạnh Tử Thạc nhìn người em trai chưa từng gặp mặt, việc đầu tiên mà cậu ấy làm khi đến đây lại là tìm thầy Hoa. Bắt được điểm đó, đáy mắt anh ta liền lóe lên tia sáng. Anh chẳng có ý định quấy rầy cả hai tiếp tục ôm ấp, đứng đằng sau dựa tủ, chờ đứa nhỏ này chủ động tìm mình nói chuyện.

Tựa trong lồng ngực chẳng tính là dày rộng nhưng lại rất ấm áp mềm mại của Mạnh Tử Khôn, Hoa Thần Vũ hơi ngẩn người. Giây phút được ôm lấy, anh cảm nhận rõ rệt nỗi lo lắng sợ hãi từ cậu, cố gắng trấn định lại cảm xúc hỗn loạn phát ra từ nội tâm, cái ôm của đứa nhỏ như tiếp cho anh sức mạnh chống chọi.

Da đầu bỗng tê dại.

Có gì đó khẽ chạm vào tim anh...

Rất nhẹ...

***

Mạnh Tử Khôn xoa xoa phần tóc gáy anh. Toàn bộ quá trình Hoa Thần Vũ chẳng chút cử động, tựa như một con búp bê.

Đứa nhỏ dừng trên khuôn mặt tái nhợt của người thương, đôi mắt nhìn mặt đất, buông xuống hàng lông mi vừa dày vừa mảnh, có vài sợi nghịch ngợm cong cong, vẻ đẹp ấy trầm tĩnh mà mê người...

Mạnh Tử Khôn cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu.

"Thần Vũ... Em không để anh rời xa em lần nữa đâu.".

Nghe kiểu xưng hô kia, Hoa Thần Vũ nâng mi, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Mạnh Tử Khôn nắm chặt cổ tay anh, sau đó hất cằm, nhận ra Mạnh Tử Thạc nãy giờ vẫn đứng đằng sau.

Hoa Thần Vũ nhìn chằm chằm gáy Mạnh Tử Khôn, rồi lại cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm chặt.

Kiểu gọi tên ấy... khiến đáy lòng anh bắt đầu lo sợ.

Trừ người trong nhà, chưa từng có ai gọi anh như vậy...

***

Mạnh Tử Thạc thu lại thái độ như thể bản thân nhìn thấu tất cả, giọng điệu ôn hòa: "Em là Tử Khôn? Cao thật đó.".

"Anh là ai?". Mạnh Tử Khôn bật chế độ cảnh giác mạnh nhất, tựa chú sói hung hãn, đề phòng bất cứ khả năng nào tổn thương đến người mình yêu.

"Anh là người anh trai cùng cha khác mẹ của em. Anh tên Mạnh Tử Thạc. Hôm nay cha muốn gặp em.".

Thấy lúc này đứa nhỏ lệ khí rất nặng, Mạnh Tử Thạc thầm nghĩ, nên để cậu nói chuyện với ông già kia thì hơn.

"Ông ta ở đâu?". Mạnh Tử Khôn tiếp tục trầm giọng.

"Ngay lầu hai, nhưng mà...". Mạnh Tử Thạc nhìn Hoa Thần Vũ đứng đằng sau đứa nhỏ: "Chỉ một người đi thôi.".

"Tôi với thầy cùng đi, anh đừng hòng cản.". Mạnh Tử Khôn nói xong liền kéo Hoa Thần Vũ đi về phía cầu thang, mắt còn trừng Mạnh Tử Thạc.

Nam nhân nhún nhún vai, đứng tại chỗ chẳng nhúc nhích.

***

Một đường bị kéo lên cầu thang đến lầu hai, Hoa Thần Vũ kéo kéo áo Mạnh Tử Khôn, đứa nhỏ quay đầu lại nhìn anh.

"Cha con hai người nói chuyện, anh không đi thì hơn.".

"Nơi này rất nguy hiểm, anh nhất định phải ở cạnh em!". Mạnh Tử Khôn phản đối.

"Hì hì.". Hoa Thần Vũ bị sự ngây thơ của cậu chọc cười: "Nguy hiểm gì chứ? Đây là nhà em mà.".

Mạnh Tử Khôn không nắm cổ tay Hoa Thần Vũ nữa, trực tiếp nắm tay anh luôn: "Dù sao anh cũng phải theo em.".

Thầy Hoa thật bất đắc dĩ, nhưng lại chẳng từ chối được đứa trẻ này, chỉ có thể cùng cậu tiến vào căn phòng nhìn còn nghiêm cẩn hơn phòng đàn khi nãy.

Một người đàn ông trung niên đứng trước bàn thư pháp. Hoa Thần Vũ thầm quan sát, người này thoạt nhìn không giống trung niên bình thường, vóc dáng hơi gầy, rất có khí chất, đeo cặp kính gọng vàng, như một giáo viên đã về hưu.

Mạnh Tử Khôn nhìn chằm chằm người trung niên đặt bút lông xuống, đối diện với mắt ông ta.

"Con đến rồi.".

Hoa Thần Vũ nhìn rõ mặt người kia, không khỏi cảm khái, nhìn còn có tuổi hơn cha mình.

"Có lời gì thì nói đi.". Giọng điệu Mạnh Tử Khôn không ác liệt như với Mạnh Tử Thạc khi nãy, nhưng vẫn tràn ngập bất kham.

Mạnh Kiệt tiến lên vài bước, dưới cặp kính cẩn thận ngắm nghía đứa con trai 17 năm chưa gặp này: "Con rất giống mẹ con.".

"Ông tìm tôi chỉ để nói thế à?". Mạnh Tử Khôn vẫn nhăn mày.

Người trung niên thở dài, nhìn sang Hoa Thần Vũ, nhưng chẳng nói gì.

"Dù sao con cũng là con trai ta, ta muốn đón con về nhà.".

"Đón tôi về nhà? Đón tôi về nhà bằng cách bắt cóc thầy tôi rồi uy hiếp tôi?". Mạnh Tử Khôn cười khinh bỉ, trong giọng nói đều là trào phúng: "Lúc mẹ tôi còn sống sao không thấy ông đón bà ấy về?".

Hoa Thần Vũ lặng lẽ lắng nghe đứa nhỏ nói ra những lời từ tận nội tâm.

Mặc dù anh có thể biết đại khái ngọn nguồn, nhưng chính tai nghe giọng nói non nớt của Mạnh Tử Khôn bật ra câu chuyện khiến người thương tâm đến vậy, Hoa Thần Vũ càng đau lòng cho đứa bé này.

Mạnh Kiệt đôi mắt run run, ông nhìn đứa con trai trước mặt, nghe rõ ràng từng câu từng chữ của cậu đều tràn ngập oán hận lại lạnh lùng. Nhưng là do ông trước đây đã đưa ra lựa chọn đó, thật sự chẳng có cách nào khác, phải lấy đại cục làm trọng.

"Xin lỗi... con trai.". Người đàn ông trung niên cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân: "Năm đó không chọn mẹ con... là ta nhu nhược...".

"Vậy bây giờ ông cũng chẳng cần phải chọn tôi.". Mạnh Tử Khôn quay mặt đi, cắn chặt môi dưới, thanh âm có chút run rẩy.

"Ta biết con thích âm nhạc. Ta có thể đưa con ra nước ngoài du học, cho con làm những việc con thích!". Mạnh Kiệt buông lời, nhìn sang Hoa Thần Vũ: "Nếu con thích ở cạnh vị thầy giáo này, các con có thể cùng đi.".

Hoa Thần Vũ giật mình, định nói gì đó, Mạnh Tử Khôn đã dùng sức nắm tay anh.

"Không cần, ông cứ xem như chưa từng có đứa con trai này đi.".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro