Chương 23

Đứa nhỏ nắm tay Hoa Thần Vũ chạy nhanh xuống lầu, hoàn toàn chẳng đếm xỉa đến ánh mắt lo lắng của người cha phía sau.

Mạnh Tử Thạc đang ngồi uống trà, thấy cả hai vẻ mặt vội vã, cứ tưởng nói chuyện xong xuôi rồi, đặt tách xuống: "Tôi đưa hai người về.".

Nhưng thời điểm này, bất luận là ai trong ngôi nhà đó cũng chẳng thể ngăn bước chân Mạnh Tử Khôn.

***

Không biết đã chạy bao xa, đến một lối đi bộ vắng người, Hoa Thần Vũ dùng sức kéo tay Mạnh Tử Khôn, buộc cậu dừng lại.

Nhìn sau gáy đứa nhỏ cả hồi lâu, Hoa Thần Vũ cảm giác đối phương hơi thả lỏng bàn tay vẫn nắm tay anh nãy giờ, anh lại dùng một tay khác níu níu Mạnh Tử Khôn, chân bước lên một bước, đối diện với mặt đứa nhỏ.

Đứa trẻ một mét tám bảy lúc nào cũng tràn đầy sức sống, mỗi khi ở bên đều cho anh cảm giác vô cùng an toàn, giờ khắc này đã rũ mi, khóe mắt óng ánh giọt lệ châu.

Hoa Thần Vũ dịu dàng nhìn cậu. Anh phát hiện đứa nhỏ dù khóe mắt treo lệ cũng vẫn bày ra bộ dạng quật cường. Nếu chẳng phải vì giọt nước mắt này quá dễ thấy, căn bản hoàn toàn không nhận ra cậu đang khóc.

Rốt cuộc cũng vẫn là đứa trẻ...

Gặp cha ruột sẽ khó tránh khỏi kích động, lại còn cậy mạnh nói ra những lời bướng bỉnh như vậy...

Hoa Thần Vũ thở dài, vươn tay chạm vào vai Mạnh Tử Khôn, vỗ vỗ.

"Muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc lớn một chút, đừng cố kìm nén nữa.".

Hay là đứa nhỏ này không muốn mình nhìn thấy bộ dạng yếu mềm đó?

Hoa Thần Vũ xoay lưng, bước lên vài bước, muốn cho Mạnh Tử Khôn không gian riêng.

Cậu trai phía sau ngồi xổm xuống.

Hoa Thần Vũ ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt dõi về phía căn biệt thự vừa nãy.

***

Đợi đến lúc họ về đến chung cư, bầu trời đã chập tối rồi.

Dọc trên đường, Mạnh Tử Khôn chẳng nói lời nào. Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, cứ để đứa nhỏ bình tĩnh lại rồi tính tiếp.

Chuyện hôm nay kể ra đúng là đủ li kì. Hoa Thần Vũ làm sao cũng không ngờ video anh song ca cùng Mạnh Tử Khôn bị truyền trên mạng lại trở thành cơ sở để Mạnh gia tìm ra cậu.

Nếu vị kia đồng ý đón cậu về nhà, vậy... Tử Khôn sẽ quay về sao?

Hoa Thần Vũ ngồi ở trước bàn, bắt đầu ngẩn ra.

Anh biết mình phải khuyên nhủ Mạnh Tử Khôn. Trở lại rồi đương nhiên những người đó sẽ đối xử tốt với cậu, hơn nữa... anh trai cậu ấy cũng đã hi vọng mình giúp đỡ mà...

Nhưng chuyện thế này... vẫn nên để Mạnh Tử Khôn tự quyết định. Người ngoài dù thế nào thì cũng không nên xen vào.

Đúng rồi! Còn Triệu Thiên Vũ, phải nhắn tin cho cậu ấy báo bình an!

Hoa Thần Vũ sờ sờ túi quần, lấy điện thoại ra, quả nhiên toàn là tin nhắn của Triệu Thiên Vũ.

Trấn an Triệu Thiên Vũ một hồi, Hoa Thần Vũ giơ tay vuốt mặt. Cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ ập đến, nên sửa soạn rồi leo lên giường thôi.

"Cốc cốc cốc.".

Là tiếng người gõ cửa.

Ngoại trừ Mạnh Tử Khôn thì còn ai nữa chứ. Hoa Thần Vũ ngả người lên lưng ghế: "Vào đi.".

Mạnh Tử Khôn ôm gối, he hé khe cửa chui vào, ánh mắt di chuyển từ mặt đất lên người anh, mang theo chút ngại ngùng.

"Thầy.".

Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nhìn thấy cái gối, Hoa Thần Vũ chợt hiểu ra.

"Làm sao vậy, có tâm sự à?".

Căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường, có chút quỷ dị...

Mạnh Tử Khôn cẩn cẩn thận thận nhìn thầy mình, cứ như đang quan sát xem ai kia có đồng ý không.

"Em... Trong lòng em rất rối, ngủ không được.".

Đứa nhỏ tựa cạnh cửa, tự giận mình.

Hoa Thần Vũ chẳng thay đổi sắc mặt.

"Em tắm rửa chưa?".

"Hả?".

Mạnh Tử Khôn ngẩn ra.

"Đi tắm trước đi, nếu tắm xong vẫn thấy rối rắm, anh có thể hàn huyên với em.".

Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, nếu thế thì cũng tốt, anh sẽ lắng nghe nội tâm Mạnh Tử Khôn.

Hoa Thần Vũ biết mình không nên ôm hy vọng như vậy, phải lý trí một chút...

Thế là bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn chớp mắt ngốc manh quay người tiến vào phòng tắm, để lại phía sau một thầy Hoa Thần Vũ nặng nề tâm sự chuẩn bị bài giảng.

***

Anh chầm chậm soạn ra những đồ dùng học tập và tài liệu giảng dạy để ngày mai lên lớp. Mạnh Tử Khôn làm việc cũng thật mau lẹ, chỉ 20 phút sau đã trình diện trước mặt anh.

Hoa Thần Vũ ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn đứa trẻ kia, rất ra dáng giáo viên chủ nhiệm đối diện học sinh.

"Sao rồi? Trong lòng vẫn loạn à?".

Mạnh Tử Khôn bày ra vẻ mặt có chút oan ức: "Em... em không nói được.".

Thầy Hoa híp mắt, tỏ vẻ tôi chẳng tin: "Ừm, nếu em còn đang lưỡng lự chuyện ban sáng, thật ra cá nhân anh khuyên em nên trở về.".

Chẳng ngờ Hoa Thần Vũ lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đứa nhỏ mấp máy môi, ánh mắt tối sầm.

"Em không về.".

"Đương nhiên quyền quyết định là ở em.". Thầy Hoa sớm biết đáp án sẽ như vậy, cũng chẳng muốn tạo áp lực cho đứa nhỏ: "Anh muốn hỏi em, sau này em có dự định gì?".

Yên tĩnh dựa vào góc tường, Mạnh Tử Khôn nghe đến lời này, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

"Đọc sách, đi học, tìm việc làm.".

"Phì.".

Trả lời quả thật rất thực tế... Hoa Thần Vũ cười đến run cả vai: "Sau đó thì sao?".

"... Cưới vợ?". Đứa nhỏ thăm dò hỏi.

Thầy Hoa thành công cười sấp trên bàn.

Mạnh Tử Khôn khẽ mở miệng: "Dù thế nào em cũng không về đâu... Anh đừng đuổi em đi...".

"Sao đây, bây giờ em đang nhờ cậy anh à?". Hoa Thần Vũ nghe ra lời này có ẩn ý.

Đứa nhỏ thầm trả lời trong lòng "Đúng vậy.", sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt nghịch ngợm: "Trừ phi anh nói anh ghét em.".

"Được rồi, vậy anh ghét em, em về đi.". Thầy Hoa đào hố là nhảy.

Mạnh Tử Khôn "Ách!" một tiếng, thay đổi bộ dạng ngoan hiền thường ngày: "Dù thế em cũng không về!".

Hoa Thần Vũ học dáng vẻ cậu nghiêng đầu: "Anh cảm thấy anh trai em cũng đâu tệ lắm.".

Mạnh Tử Khôn mắt trợn trắng: "Cái gì anh trai? Em không có anh trai!!!".

Coi bộ đứa nhỏ này còn kiên quyết hơn anh tưởng tượng. Hoa Thần Vũ lắc đầu một cái, chẳng định tiếp tục cái đề tài này với cậu, liền đứng dậy: "Được rồi, bất luận em quyết định thế nào, chỉ cần chịu trách nhiệm với bản thân mình là được.".

Mạnh Tử Khôn chớp mắt, nhìn Hoa Thần Vũ đường hoàng nói với cậu câu này, đáy lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp.

"Em chỉ là... muốn ở cạnh người em thực sự quan tâm.".

Đứa nhỏ nghiêm túc đối diện với Hoa Thần Vũ, hi vọng ai kia có thể cảm nhận được sự chân thành của mình.

Ánh mắt ôn nhu thanh tĩnh chợt gợn sóng, thầy Hoa nở nụ cười ấm áp.

"Được.".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro