Chương 25
Hoa Thần Vũ sánh vai bên cạnh Mạnh Tử Khôn đứng trước nơi tổ chức dự án bất động sản mang tên "Tinh cầu A", nhìn trung tâm marketing hai tầng kia chập chờn thứ ánh sáng khác thường, ở cửa còn bày đủ loại cây treo đèn với mọi kiểu dáng kỳ dị, cùng với một bể bơi phát ra ba loại ánh sáng... Hoa Thần Vũ hít vào thật sâu, nhìn đứa nhỏ bên cạnh.
"Bây giờ bán nhà luôn kích thích thế à?".
"Chẳng phải party đều như vậy sao?". Đương nhiên điều Mạnh Tử Khôn quan tâm chẳng giống với Hoa Thần Vũ.
Hoa Thần Vũ nhiều lần nhìn lại địa chỉ trên thư mời, xác định không có vấn đề gì, liền dẫn Mạnh Tử Khôn hướng về phía lối vào.
Bảo vệ cao một mét tám muốn họ trình thư mời. Hoa Thần Vũ đưa ra, ngẩng đầu quan sát cậu bảo vệ khôi ngô này.
Bảo vệ đồng ý cho hai người họ thông qua, sau đó vô tình mắt đối mắt với Mạnh Tử Khôn một mét tám sáu đứng sau Hoa Thần Vũ.
Đứa nhỏ ngẩn người, ánh mắt chợt bén như dao.
Mãi đến khi hai người thuận lợi bước vào rồi, bảo vệ vẫn còn nhìn theo bóng lưng Mạnh Tử Khôn.
Đứa nhỏ này ăn cái gì mà cao quá vậy!?!
***
Bước qua cửa lớn trung tâm marketing chính là một đại sảnh sáng sủa, ngoại trừ khu trải nghiệm VR ra thì còn có hai nữ tiếp viên mặc trang phục kỳ dị.
Hoa Thần Vũ liếc trái liếc phải, không thấy đồ ăn đâu.
"Qua bên kia đi.". Mạnh Tử Khôn thấy cánh cửa nhỏ bên trái có vẻ rất sáng.
Bước qua cánh cửa đó, buổi party mới chính thức hiện ra.
Rất nhiều chiếc bàn hình chữ nhật bày đủ loại món ăn hấp dẫn, những ngọn đèn sao từ vải lụa khí cầu rực rỡ điểm trang toàn bộ trần nhà, vào phía trong còn có sân khấu nhỏ. Những màn biểu diễn ảo thuật náo nhiệt đặc sắc, vô vàn kiểu tạo dáng chụp ảnh lưu niệm với người nước ngoài, nhìn hoa cả mắt.
Hoa Thần Vũ từ nhỏ đã chẳng thích đến nơi đông người, nhưng xét ra ở đây đồ ăn rất nhiều, anh tự động làm mờ hết đám người lộn xộn kia, bắt đầu vơ vét đồ ăn trên bàn.
"Thầy, nhìn bên kia xem.". Mạnh Tử Khôn vỗ vỗ vai Hoa Thần Vũ, chỉ cho anh xem phía trước có người phục vụ bưng một khay xiên que.
Ánh mắt Hoa Thần Vũ lập tức quét thấy đống xiên que có vẻ rất ngon kia.
"Nhanh đi lấy đi, anh muốn ăn!".
Thầy Hoa chẳng muốn từ bỏ bàn đồ ăn này, nhưng Mạnh Tử Khôn nói món kia cũng là mỹ vị nhân gian, anh liền kín đáo đưa cho đứa nhỏ một cái đĩa, bảo cậu tới đó lấy.
Rõ ràng trong bữa tiệc này, phần lớn thức ăn đều được phục vụ bưng đi khắp nơi, khách muốn thưởng thức thì phải đến lấy, khá giống buffet. Dù vậy, ở đây kẻ háu ăn nhiều lắm, Mạnh Tử Khôn vừa đi được vài bước đã bị dòng người cuốn lấy.
Nhưng xét đến chiều cao của cậu, tay dài chân dài, nên vẫn thành công là người đầu tiên giơ cái đĩa trống ra trước mặt phục vụ.
***
Ngồi trong một góc, tâm tình thoải mái ăn uống, thầy Hoa cảm thán, hôm nay đến đây thật chẳng uổng.
Lượn hết một vòng, thu hoạch được rất nhiều, Mạnh Tử Khôn bưng đống chiến lợi phẩm về tìm Hoa Thần Vũ. Hai tên tham ăn ngồi đối diện nhau bắt đầu đánh chén, vừa ăn vừa cười như đứa trẻ 50 kí.
"Đầu bếp Mễ Kỳ Lâm đâu nhỉ?". Hoa Thần Vũ vẫn nhớ chuyện đó, miệng thì nhồi đầy thịt, hai má phồng lên.
Mạnh Tử Khôn nhai nhai nhai: "Lát nữa lặng lẽ chuồn vào bếp xem thử đi.".
Tuy nói như vậy, đối mặt với bàn đồ ăn ngon, Hoa Thần Vũ chỉ muốn hưởng thụ khoảng thời gian đẹp đẽ này thôi.
***
Một người đàn ông kéo accordion chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển về phía này. Mạnh Tử Khôn phát hiện ra, tưởng là ai đó biểu diễn chương trình, vừa định nhắc nhở anh chú ý chút, thầy Hoa ngồi đối diện đang gặm đùi gà liền nghiêng đầu, mắt mở to.
"A Mộc????".
Đứa nhỏ nghe thầy mình bỗng kêu một tiếng, lập tức cảnh giác nhìn về phía người kia.
Nghe gọi A Mộc, người đàn ông ngừng kéo đàn, nhanh chóng bắt tay Hoa Thần Vũ: "Hoa Hoa! Đã lâu không gặp, cậu vẫn thích ăn như thế nhỉ...".
"Đã lâu không gặp đã lâu không gặp, cậu biểu diễn ở đây sao?". Hoa Thần Vũ dùng khăn giấy lau tay, định cùng tâm sự với người bạn nhiều năm mất liên lạc này.
"Tôi khổ lắm. Bạn gái chia tay tôi, ông chủ quán bar sa thải tôi. Bây giờ mỗi ngày tôi chỉ có thể nhận mấy màn biểu diễn lẻ tẻ này. Tôi thê thảm lắm Hoa Hoa à...".
Chẳng ngờ vị A Mộc này lại là khóc túi, mới nói hai câu nước mắt đã rơi...
"Ôi, thôi không sao không sao, có khó khăn gì cứ nói với tôi...". Hoa Thần Vũ lập tức dang tay ôm con người đáng thương này: "Có đồ ăn đây, cậu muốn ăn chút chứ?".
A Mộc lấy tay gạt nước mắt, quay đầu nhìn Mạnh Tử Khôn: "Cậu trai, cậu có thế nhường chỗ được không, tôi muốn tâm sự với bạn tôi.".
Mạnh Tử Khôn hoàn toàn ngu người.
"A Mộc, là bạn của anh.". Trước khi đứa nhỏ kịp tức giận, Hoa Thần Vũ đã nhanh chóng giải thích: "Nếu không thì em chuyển thêm cái ghế đến đây đi.".
Mạnh Tử Khôn trừng mắt nhìn người đàn ông accordion này. Cậu vốn định nổi đóa rồi, nhưng thấy Hoa Thần Vũ nhẹ nhàng khuyên nhủ, cậu đành quay đi tìm cái ghế khác.
A Mộc lập tức ngồi vào vị trí của cậu.
"Hoa Hoa, uống rượu với tôi đi.".
"Ồ được, tôi với cậu cùng uống.". Hoa Thần Vũ đồng ý, anh cũng muốn biết mấy năm gần đây A Mộc đã trải qua những gì.
***
Mạnh Tử Khôn đang rất buồn bực. Cậu cứ có cảm giác mình bị cái tên A Mộc kia đuổi khéo, vậy nên dọc đường thấy cái ghế cũng quên mất phải đem về. Đi mãi đến cạnh sân khấu, cậu kinh ngạc phát hiện Triệu Thiên Vũ với mấy sinh viên cùng lứa cũng ở đây.
"Wow! Ở đây này! Mạnh Tử Khôn!".
Người gọi cậu đầu tiên chẳng phải Triệu Thiên Vũ, mà là bạn nữ bên cạnh cậu ta.
Đứa nhỏ quay đầu, không nhịn được nhìn qua. Triệu Thiên Vũ cũng ngạc nhiên đến ngây người, chỉ có cô bạn kia là vẻ mặt si mê.
"A~ Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá!!! Này, hai ngươi cùng song ca đi!".
Bạn nữ chớp chớp mắt, trông có vẻ vô cùng mong chờ. Triệu Thiên Vũ bày vẻ mặt không thể tin nổi: "Cái gì???".
"Nhanh lên nhanh lên! Sau tiết mục này là tới Học viện Âm nhạc các cậu đó!". Chẳng biết từ đâu nhảy ra một nữ nhân viên đeo bảng tên, Mạnh Tử Khôn còn đang lơ ngơ đã bị đẩy đến trước mặt Triệu Thiên Vũ.
"Làm gì vậy?".
Nghệ sĩ già thở dài: "Cậu biết hát "Hồng Trần Khách Điếm" không?".
Wink đệ đệ tiếp tục ngơ ngác: "Hả? Biết...".
"Bạn song ca với tôi đột nhiên bị đau bụng, đành nhờ người huynh đệ là cậu giúp đỡ rồi.". Triệu Thiên Vũ vỗ vai Mạnh Tử Khôn: "Lên sân khấu thôi.".
Mạnh Tử Khôn chưa kịp mở mồm bảo lão tử còn có việc đã bị nài ép lôi lên thuyền giặc, à nhầm, sân khấu rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro