Chương 26
Những năm gần đây A Mộc trải qua quả thật không được như ý, liên tiếp gặp đả kích từ cuộc sống đến công việc, chuyện tình cảm cũng bên bờ sụp đổ. Hoa Thần Vũ chẳng biết làm sao để an ủi người bạn này, vừa phải khuyên đối phương uống ít một chút, lại phải uống giúp rất nhiều.
Party thiếu gì chứ không bao giờ thiếu rượu, A Mộc hét bảo phục vụ đem thêm ra, anh lập tức ngăn cản cậu ta.
"A Mộc, cậu xem, đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa.".
Chiếc bàn tròn nhỏ còn chẳng chứa hết những chai rượu rỗng của họ, Hoa Thần Vũ hơi động chân liền đá trúng bình rượu dưới đất.
"Aizz, Hoa Hoa, tôi hơi khó chịu, vào phòng vệ sinh đây.".
A Mộc tay chống mặt bàn đứng dậy, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, hình như uống quá mức nên muốn nôn ra.
"Tôi đi với cậu.". Hoa Thần Vũ đột ngột đứng dậy, cảm giác hơi choáng đầu.
"Không sao không sao, tôi tự đi được mà.". A Mộc ấn vai Hoa Thần Vũ bảo anh ngồi xuống, sau đó loạng chà loạng choạng lẫn trong đám đông.
***
Hoa Thần Vũ ngồi xuống liền thấy chóng mặt, khi nãy quả thật uống với A Mộc nhiều quá. Cũng lâu lắm rồi không uống như thế, vậy nên có chút mê man. Cảm giác này đại loại như kiểu ngất ngất ngây ngây khi say, nhưng chẳng đến mức ý thức mơ hồ.
Hoa Thần Vũ chợt nhớ ra Mạnh Tử Khôn đi lấy ghế rồi. Đứa nhỏ này làm gì vậy nhỉ, sao còn chưa quay lại?
Anh cúi đầu, hai mắt mông lung nhìn chằm chằm mặt bàn hồi lâu.
Bỗng có người bước tới bên cạnh anh.
Hoa Thần Vũ muốn thiếp đi rồi, nhưng vẫn ép mình ngẩng đầu, lại nhìn không rõ mặt người ta.
Vóc dáng rất cao, là... Tử Khôn à?
"Anh làm sao vậy?".
Người kia ôn nhu hỏi, Hoa Thần Vũ nghiêng đầu nhìn, lông mày nhăn lại như oan ức lắm.
"Tử Khôn, sao giờ em mới về?".
Người trước mặt ngẩn ra, lập tức lay cánh tay anh.
"Anh uống hơn nhiều, tôi đưa anh về.".
Men rượu dần dần ăn mòn ý thức. Hoa Thần Vũ cảm thấy chẳng đến một phút, anh đã bước qua giai đoạn sau khi uống nhiều rượu, cố gắng chớp chớp mắt, lại phát hiện không thể khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Được người kia nâng dậy, lần này cảm giác choáng váng đầu óc càng rõ rệt.
"A...". Anh nhỏ giọng rên rỉ, chân đá phải mấy bình rượu. Người bên cạnh chậm rãi dìu tay anh.
Hoa Thần Vũ phát hiện tâm trí càng lúc càng tối lại, âm thanh từ bốn phía đều trở nên vặn vẹo mà trống rỗng.
Theo bản năng tựa vào người bên cạnh bước ra ngoài, hít vào ngụm khí lạnh, Hoa Thần Vũ không khỏi run lên, ý thức khôi phục được một chút.
"Làm sao thế? Anh lạnh không?". Mạnh Tử Thạc nắm cổ tay Hoa Thần Vũ, lo lắng hỏi.
Hoa Thần Vũ ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt mơ màng, vẻ mặt ôn nhu lại có chút ngốc.
"Tôi ở bên ngoài thấy anh với bạn uống rượu hơn nửa ngày? Sao vậy? Sao Tử Khôn không đi theo anh?".
"... Là anh trai?". Hoa Thần Vũ vừa nhận ra người dìu mình khỏi trung tâm marketing là anh trai Mạnh Tử Khôn, Mạnh Tử Thạc, miệng nhanh hơn não đã bật thành lời.
Mạnh Tử Thạc cười: "Thầy Hoa, sao anh đáng yêu thế?".
Hoa Thần Vũ trong nháy mắt nối lại tất cả dây thần kinh, tay thoáng dùng sức, cố thoát khỏi đối phương: "Sao cậu lại ở đây?".
"Dự án này là của bạn tôi, tôi đến cổ vũ, tiện thể chơi một chút. Thầy Hoa, chắc anh không phải không biết mình đến tham gia hoạt động bất động sản đâu nhỉ?". Mạnh Tử Thạc dù chưa nói nửa câu sau, nhưng anh ta biết Hoa Thần Vũ hiểu.
"Ừm...". Hoa Thần Vũ gật gật đầu, Mạnh gia làm bất động sản anh đương nhiên là biết: "Uống rượu với bạn hơi nhiều, khiến cậu chê cười rồi.".
"Ha ha ha ha ha ha, không đâu. Tôi nghĩ, nếu anh muốn về nhà, tôi đưa anh đi.". Mạnh Tử Thạc chỉ chỉ chiếc xe hơi đối diện bên kia đường.
Hoa Thần Vũ muốn nói Mạnh Tử Khôn còn ở trong kia, định gọi điện thoại cho đứa nhỏ, ai ngờ vào thời điểm mấu chốt cậu lại xuất hiện.
"Anh là ai?!?".
Mạnh Tử Khôn một bước chạy đến chắn trước mặt Hoa Thần Vũ, trừng mắt nhìn Mạnh Tử Thạc.
Hai người lớn kia giật nảy mình.
"Tử Khôn, anh là anh trai em mà.". Mạnh Tử Thạc bày bộ dạng oan ức.
"... À.". Đứa nhỏ lúc này mới phát hiện hình như mình bị lửa giận làm mờ mắt rồi: "Anh kéo tay thầy Hoa là muốn làm gì?".
"Thầy Hoa uống hơi nhiều, anh dìu thầy đi hóng mát thôi.". Mạnh Tử Thạc vẫn nở nụ cười lịch sự.
Còn Mạnh Tử Khôn vẫn nhăn mặt: "Chúng tôi phải về, anh đi đi.".
"Đã trễ thế này, tôi đưa hai người về.". Mạnh Tử Thạc liếc sang Hoa Thần Vũ.
"Được, làm phiền anh trai rồi.". Hoa Thần Vũ đồng ý, tiện thể giật giật tay áo Mạnh Tử Khôn.
***
Ngồi vào chiếc xe ấm áp, Hoa Thần Vũ bắt đầu mệt rã rời. Anh biết mình ngàn vạn lần không thể ngủ ở đây, ít nhất phải kiên trì về đến nhà, nhưng Mạnh Tử Khôn với người anh trai này của cậu một lời cũng chẳng nói. Dọc đường đi, trong xe im ắng chết người, càng yên tĩnh thì càng dễ kích thích thích dây thần kinh ngủ của anh.
Hoa Thần Vũ tựa đầu vào cửa xe bên cạnh, cố gắng ngắm nhìn cảnh thị thành lướt nhanh qua, thầm nghĩ nếu xóc nảy như vậy thì sẽ chẳng buồn ngủ. Nào ngờ... Mạnh Tử Thạc lái xe tương đối mượt, lại qua gần nửa ngày, cơn buồn ngủ của anh càng lúc càng sâu.
Bên cạnh có người vỗ vỗ chân mình, Hoa Thần Vũ quay đầu, Mạnh Tử Khôn đang nhìn anh.
"Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi em gọi anh.".
Thanh âm như thôi miên kia chậm rãi rót vào tai, ôn ôn nhu nhu, chỉ thuộc về mình anh... Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, vậy cũng đừng cố gắng làm gì, cứ ngủ trước đi thôi.
Anh chậm rãi nhích lại gần đứa nhỏ, dựa vào vai cậu, tìm một tư thế thật thoải mái.
Hoa Thần Vũ nhanh chóng thiếp đi. Cảm nhận hơi thở đều đều êm ái bên cạnh, Mạnh Tử Khôn hài lòng cong cong khóe môi, ngước lên liền đối diện ánh mắt Mạnh Tử Thạc trong gương chiếu hậu.
Xe ngừng tại ngã tư đèn đỏ.
Mạnh Tử Khôn chẳng dám nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức Hoa Thần Vũ.
Mạnh Tử Thạc không nhìn gương nữa, hai tay đặt trên vô lăng bỗng nắm chặt.
"Em vì anh ta nên mới chẳng chịu về đúng không?".
Vẫn là trẻ con không biết cách che giấu. Mạnh Tử Thạc có thể nhìn thấu mối quan hệ giữa thầy Hoa với em trai mình.
Mạnh Tử Khôn cau mày.
"Không phải hoàn toàn đâu.".
Người này... quả nhiên chỉ ở trước mặt Hoa Thần Vũ mới giả bộ hiền lành vô hại.
"Anh hi vọng tôi quay về sao?". Mạnh Tử Khôn hoài nghi hỏi. Cậu cũng đâu phải không biết việc mình quay lại Mạnh gia có ý nghĩa thế nào.
Mạnh Tử Thạc cười bí ẩn, thật khiến người ta nhìn chẳng thấu.
"Anh chỉ là muốn ở cạnh em trai mình nhiều hơn thôi.".
Đèn giao thông đã chuyển xanh, nhưng Mạnh Tử Thạc vẫn không tăng ga.
"Có điều, hình như thầy em... cũng hi vọng em về nhà đấy.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro