Chương 27
"... Anh nói cái gì?!". Mạnh Tử Khôn trừng mắt, giọng điệu tức giận rõ ràng.
"Thầy Hoa chưa nói với em sao? Tử Khôn, em nên về nhà đi.". Mạnh Tử Thạc nghiêng đầu, như kể về một chuyện hiển nhiên: "Cổ phần trong tay cha để lại cho em.".
Suy nghĩ của đứa nhỏ chỉ dừng lại ở câu trước.
"Anh đừng nói bậy nói bạ, thầy sao lại hi vọng tôi quay về chứ!!". Hơn nữa Hoa Thần Vũ chẳng phải đã nói muốn để cậu quyết định sao?
Mạnh Tử Thạc hơi xoay người, nhìn ra phía sau: "Tử Khôn, em còn nhỏ lắm. Có một số việc... đừng nghĩ đơn giản quá.".
"Mở cửa, tôi muốn xuống xe!". Mạnh Tử Khôn bắt đầu hối hận vì đã đồng ý để Mạnh Tử Thạc đưa họ về nhà.
"Đừng ồn, thầy Hoa còn đang ngủ. Đến nơi anh mở ngay.". Mạnh Tử Thạc vừa nói vừa đạp ga, lướt qua cột đèn giao thông.
***
Từ cửa sổ xe dần hiện ra khu chung cư mà hai người ở, Mạnh Tử Khôn cảm giác vai bỗng nhẹ đi. Hoa Thần Vũ đã tỉnh ngủ, chớp chớp đôi mắt mơ màng.
"Đến nơi rồi.". Mạnh Tử Thạc ngừng xe bên đường.
"Cảm ơn. Tử khôn, đi thôi.". Hoa Thần Vũ vỗ nhẹ mu bàn tay đứa nhỏ, sau đó mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Mạnh Tử Khôn vẫn trừng mắt nhìn người anh trai cùng cha khác mẹ này.
Mạnh Tử Thạc chẳng thèm để ý, chỉ cười cười: "Anh chờ em về nhà, em trai.".
***
Mãi đến khi chiếc xe khuất bóng, Hoa Thần Vũ mới tỉnh táo hẳn. Vừa rồi ngủ một chút nên cảm giác tốt hơn rất nhiều, đầu óc cũng không mơ màng nữa.
Anh đứng nơi cửa nhìn đứa nhỏ chậm chạp chẳng chịu nhúc nhích, thấy lạ, anh liền gọi cậu lại: "Tử Khôn?".
Mạnh Tử Khôn thừa nhận, cậu hoàn toàn bị mấy câu nói kia của Mạnh Tử Thạc ảnh hưởng.
Hơn nữa cậu có cảm giác rất khó chịu. Khi cậu không ở cạnh Hoa Thần Vũ, đối phương sẽ trải qua những chuyện gì đây...
Cậu cũng chẳng rõ cái cảm giác này là tại làm sao, có lẽ là một loại dục vọng chiếm hữu, khiến cậu thù địch bất cứ ai đến gần Hoa Thần Vũ...
Mà mấy câu của Mạnh Tử Thạc... khiến cậu bắt đầu suy nghĩ.
Lỡ như Hoa Thần Vũ bảo rằng để bản thân mình quyết định... chỉ là chiều theo ý mình.
Thật ra thâm tâm anh... cũng nghĩ rằng mình nên về Mạnh gia...
Kiểu lý trí lấn át tình cảm này... Thật đau...
***
"Tử Khôn?". Hoa Thần Vũ bước tới cạnh cậu: "Em đứng đây làm gì?".
Quay đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng của ai kia, giờ phút này, đứa nhỏ chẳng thể bày ra vẻ mặt nào dễ coi nổi.
"Thầy.". Mạnh Tử Khôn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói ra: "Có phải anh... cảm thấy em nên về Mạnh gia không?".
Hoa Thần Vũ sững người. Anh chăm chú nhìn cặp mắt đứa nhỏ đầy ánh sao nổi bật giữa đêm đen, lông mày nhíu lại.
"Sao em lại hỏi vậy?".
"Từ đầu đến cuối anh chưa từng nói... anh hi vọng em ở lại.".
Mạnh Tử Khôn cao giọng, không nhận ra lời mình nói có hơi quá đáng.
Hoa Thần Vũ nghe ra trong giọng cậu mang theo oán trách, anh bỗng kinh ngạc, trong lòng cũng khó chịu.
"Tử Khôn, chẳng phải anh nói rồi sao, chuyện này do em quyết định." Anh nhã nhặn trả lời, vấn đề này rõ ràng từ ngày ở Mạnh gia đã bàn thỏa đáng, sao bỗng nhiên cậu ấy lại rối rắm nữa chứ?
"Em quyết định không đi, nhưng biết đâu anh mong em quay về thì sao?!". Giọng điệu đứa nhỏ càng lúc càng lạnh, cứ như chính anh đã nghĩ như thế.
Hoa Thần Vũ chẳng biết khi mình ngủ đã xảy ra chuyện gì. Đứa nhỏ này sao lại đột ngột trở chứng? Thật khiến anh ứng phó không kịp.
Hoa Thần Vũ nắm chặt vạt áo, cố nén cảm giác khó chịu nơi lồng ngực: "Tử Khôn, nếu dựa trên khía cạnh muốn tốt cho em mà nói, anh thấy em nên về Mạnh gia, em có thể nhận được nền giáo dục và điều kiện tốt hơn, cũng sẽ dễ dàng thực hiện ước mơ mà em hằng theo đuổi. Tóm lại, em nghĩ anh hi vọng em quay về, là vì anh cảm thấy như vậy mới là tốt cho em.".
Anh luôn chẳng biết nói lời dễ nghe, chỉ đành chậm rãi truyền đạt những suy nghĩ trong lòng.
"Nhưng những gì anh vừa nói không phải tiêu chuẩn để em quyết định, em phải tự mình lựa chọn.".
Mạnh Tử Khôn hít sâu một hơi, vệt nước nơi đáy mắt ngày càng rõ rệt.
"Thì ra là vậy.".
Thanh âm vô cùng bình tĩnh...
***
Đó là câu trả lời nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh không biết nên nói gì tiếp nữa, chỉ biết ngỡ ngàng nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Mạnh Tử Khôn vươn tay túm chặt vai Hoa Thần Vũ, giọng cậu run rẩy.
"Chỉ cần anh nói không mong em quay trở về, cả đời em cũng không rời xa anh!".
Bầu không khí vốn mát lạnh bỗng trở nên nóng bức ngột ngạt.
Hoa Thần Vũ nhìn đôi mắt ấy gần trong gang tấc, ánh mắt luôn ôn hòa nhìn anh giờ phút này lại quá sức mạnh mẽ, khiến anh không thể dời sự chú ý, cứ luôn cảm thấy... tình huống này mà còn quay đi, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì...
Hoa Thần Vũ chợt không muốn bàn đạo lý với đứa nhỏ nữa.
Câu hỏi Mạnh Tử Khôn chất vấn anh, cũng là vấn đề mà anh hằng lưỡng lự...
Nếu cậu chẳng còn ở bên cạnh anh...
Anh sẽ rất buồn...
Mặc dù đến hiện tại chuyện như vậy vẫn chưa xảy ra. Nhưng anh sợ... sợ nói sai rồi, thứ đang lấp đầy trái tim anh sẽ đột ngột biến mất, đẩy anh xuống vực sâu vạn trượng...
Bàn tay nắm vai anh vẫn chẳng hề buông lỏng. Loại xúc cảm chân thực khi được chạm vào này... thúc giục anh nói ra câu trả lời thật lòng mà đứa nhỏ muốn nghe...
Hoa Thần Vũ chớp mắt, thậm chí còn nghe thấy hơi thở nặng nề khi bản thân mở lời.
"Anh muốn em ở lại.".
Đáy mắt Mạnh Tử Khôn ánh lên tia sáng.
"Đừng bỏ rơi anh...".
Thanh âm kia có chút run rẩy, nhưng rất mềm mại êm tai...
Hoa Thần Vũ cảm giác mặt bỗng nóng lên, hơi quay đi, đôi mắt rũ xuống:
"Xin lỗi, vừa rồi nói mấy câu kì cục quá...".
Cậu lắc lắc đầu, sau đó nhẹ ôm anh vào lòng.
Cảm nhận mùi hương trên người đối phương, thân nhiệt ấm áp hòa vào cơn gió nhẹ.
Hoa Thần Vũ nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn, sống mũi có chút cay cay. Oan ức, căng thẳng, ngại ngùng hỗn tạp với nhau, khiến tim anh dâng lên loại xúc cảm chẳng thể gọi tên...
"Người nên nói xin lỗi là em mới phải, em không nên hung dữ với anh như vậy.". Đứa nhỏ khôi phục ngữ khí dịu dàng, tự trách bản thân quả thật quá khốn kiếp...
Nhưng nghe được những lời muốn nghe, vui vẻ cùng hạnh phúc chảy tràn trong đại não cậu, lòng bàn tay cũng bắt đầu tiết mồ hôi.
Hoa Thần Vũ quay mặt lại, tựa như con mèo nhỏ cọ cọ vai Mạnh Tử Khôn.
"Chúng ta về nhà thôi.".
Anh nghe đứa nhỏ nói như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro