Chương 31

Hôm nay tâm trạng thầy Hoa không tồi.

Tưới chút nước cho chậu sen đá trên bàn làm việc, anh đang muốn nhìn kỹ xem cái cây có phát triển khỏe mạnh không, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng động lớn.

Hoa Thần Vũ thẳng người dậy, nhìn về phía cửa.

Cả văn phòng chỉ có một mình anh, là giáo viên nào quay lại sao?

Nhìn chằm chằm cái cửa vài giây, thầy Hoa tiếp tục khom xuống, nghiêm túc chăm nom bông hoa nhỏ của anh.

Đột nhiên "Rầm!" một tiếng, có người phá cửa rồi lăn vào phòng.

Hoa Thần Vũ sợ đến mức vai run lên, bình phun trên tay lệch đi, nước vung lên giáo án.

Anh lập tức nhanh chóng lấy khăn giấy trên bàn lau lau hai lần. Học sinh bị đẩy vào phòng kia vẫn ngồi trên đất, liếc xéo tên thủ phạm đứng đối diện cửa.

"Mã Bá Khiên?".

Thầy Hoa nhận ra đứa trẻ này, vừa định hỏi sao cậu lại ngồi dưới đất, liền thấy Chu Chấn Nam đang chống cửa cười không ngậm được mồm.

Mã Bá Khiên lập tức đứng dậy.

"Thầy Hoa, xin lỗi. Đều tại Chu Chấn Nam, là cậu ta đẩy em!". Vừa trách cứ bạn thân vừa trốn tránh trách nhiệm.

Chu Chấn Nam giơ tay, làm bộ dạng vô tội.

"Hai người xong chưa?". Đang nói chuyện bỗng Triệu Thiên Vũ đột ngột xông ra từ phía sau.

Hoa Thần Vũ ngẩn người.

"Mấy em tìm thầy có việc gì?".

Mã Bá Khiên liếc Chu Chấn Nam, Chu Chấn Nam liếc Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Vũ liếc lại cp Visa, rồi liếc ra cửa.

"Cậu mau vào đi.".

Thầy Hoa trợn mắt nhìn người thứ tư bước vào văn phòng của anh.

Mao Bất Dịch vẫn giữ bộ dạng câu nệ như cũ, hơi khom lưng, không phát ra bất kì tiếng động nào, đi đến trước mặt mọi người.

"... Bốn em tìm thầy có việc gì?". Hoa Thần Vũ hơi bối rối, tổ hợp này cũng thần kỳ quá đấy...

"Còn một người nữa.". Mao Bất Dịch nhẹ nhàng nói, liếc mắt về phía cửa.

Hoa Thần Vũ liền thấy một nam sinh mang kính tròn bước vào, bộ dạng này... có lẽ là học sinh cấp ba.

Chẳng ngờ ngoài cửa có nhiều người như vậy, Hoa Thần Vũ chợt phát hiện, hình như mình gặp nam sinh cuối cùng rồi.

"Ồ, không phải hôm đó em ở trên đường...".

"Em chỉ tới xem thôi, không định làm phiền thầy đâu ạ.". Chung Dịch Hiên nhanh chóng rũ sạch quan hệ, rồi lùi lại đứng sau Mao Bất Dịch.

Hoa Thần Vũ nhìn năm đứa nhỏ này, tay sờ cằm, thoáng suy nghĩ.

"Ừm... Thầy có chút đau đầu.".

Trở thành thầy giáo trong trường thường được học sinh tìm đến nhất. Chắc cũng là chuyện tốt nhỉ?

***

Năm phút sau.

Hoa Thần Vũ tựa bên mép bàn, cuối cùng cũng hơi hiểu được mục đích đám nhỏ này đến đây tìm mình.

"Vậy nên muốn mời thầy hợp tác với em một bài, làm tiết mục mở màn.". Là đứa nhỏ lẽ phép nhất trong nhóm, Mã Bá Khiên vừa thỉnh cầu vừa chắp tay trước ngực, nụ cười trên mặt vô cùng rực rỡ.

"Cậu ấy ngại đến tìm thầy, vậy nên em lôi cậu ta đến luôn.". Chu Chấn Nam chen vào, tiện thể gạt gạt đôi mày kiếm trên cặp mắt một mí.

Hoa Thần Vũ đầu tiên nhìn hai học sinh đến đòi hát chung, rồi nhìn về phía Triệu Thiên Vũ.

"Thầy Hoa, lần này thật ra cũng là hội học sinh muốn mời thầy hỗ trợ. Hội học sinh đang lôi kéo các khoản tài trợ từ bên ngoài, nhà đầu tư sẽ quyên tiền cho chúng ta mở rộng hội trường.". Triệu Thiên Vũ mạch lạc mấy câu đã giải thích rõ nguyên do: "Vào ngày tổ chức quyên góp cần tiết mục mở màn. Màn biểu diễn lần trước của thầy vô cùng kinh diễm, vậy nên Mã Bá Khiên muốn học tập thầy một chút.".

"À... Ra là vậy...". Thầy Hoa gật gật đầu: "Đây là chuyện tốt.".

Phòng hội trường của họ cũng lâu rồi chưa tân trang. Hàng năm tổ chức rất nhiều buổi lễ, mỗi lần khán giả đến xem đều chẳng ngồi đủ, tắc đường là chuyện thường xảy ra, nếu có thể mở rộng thêm, vậy thực sự giải quyết được nhiều vấn đề lắm.

Hoa Thần Vũ theo thói quen lấy tay mân mê môi, ánh mắt tia về phía Mao Bất Dịch nãy giờ vẫn đứng đó không lên tiếng.

"Vậy còn em?".

Vốn hai mắt "Siêu sao" đã nhỏ rồi, cười lên một cái, mắt biến thành đường chỉ luôn.

"Em... lôi kéo đầu tư.".

Lời vừa dứt, Mã Bá Khiên cùng Chu Chấn Nam lập tức giật nảy mình.

Thầy Hoa trợn mắt lên: "Hả? Em kéo đầu tư á?".

Ai ai cũng biết, bộ phận này vì cần kéo nhà tài trợ nên thường thường đều là học sinh có tính cách rộng rãi thích xã giao đảm nhận, trạch nam như Mao Bất Dịch... rốt cuộc làm sao mà vào được?

"Thầy, có khi thầy nghĩ sai rồi.". Như nhìn ra Hoa Thần Vũ đang ngạc nhiên điều gì, Chung Dịch Hiên tỏ vẻ người lớn mở miệng: "Kéo tài trợ cũng đâu nhất định dựa vào tài ăn nói, tài trợ của Mao Mao là do em kéo, ha ha ha ha ha.".

Mọi người trong phòng, ngoại trừ Mao Bất Dịch, đều nhìn về phía Chung Dịch Hiên.

"Em kéo?".

Chung Dịch Hiên nhìn quanh một vòng, nhún vai.

"Anh họ em làm bất động sản, rất có tiền.".

Nghe đến ba chữ "bất động sản", Hoa Thần Vũ bỗng hắt hơi một cái.

"Sao vậy, thầy bị cảm à?". Triệu Thiên Vũ lập tức quan tâm.

Thầy Hoa xoa xoa mũi, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Đâu có...". Chỉ là mũi hơi ngứa.

***

Vào lúc này, Mạnh Tử Khôn ôm một thùng đồ ăn vặt đang trên đường hướng về phòng giáo viên.

Bạn học Mạnh Tử Khôn vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, cứ nghĩ đến chuyện đem đồ ăn chia sẻ với thầy Hoa, tâm trạng cậu liền tốt vô cùng.

Nói đến việc hôm nay tự nhiên nhận được hộp quà này cậu cũng ngạc nhiên hơn nửa ngày, xem tên người gửi có lẽ là của nữ sinh nào đó thầm mến cậu. Nhưng Mạnh Tử Khôn chẳng nghĩ nhiều như vậy, trong đầu chỉ biết tưởng tượng đến cảnh Hoa Thần Vũ khi thấy sẽ vui thế nào, miệng ăn đến phồng lên, bộ dạng thật khả ái~

Chân rẽ hướng, tiếp tục đi dọc theo hành lang dài đằng đẵng, cậu chợt thấy phía trước có hai nam sinh khá quen mặt đang bước tới.

Mạnh Tử Khôn nheo mắt lại nhìn thật kĩ, cậu béo đeo kính kia... là Mao Bất Dịch.

Cậu thầm nghĩ, dù sao Mao Bất Dịch cũng là bạn học, nên đến chào hỏi một tiếng nhỉ?

Kết quả... "Siêu sao" phía đối diện đứng trân tại chỗ, sau khi thấy rõ mặt cậu rồi, lập tức lôi tay Chung Dịch Hiên bên cạnh, hộc tốc chạy biến.

"Này cậu!". Mạnh Tử Khôn hô một câu liền đuổi theo, người này chạy cái gì chứ?!?

"Chờ tí chờ tí, cậu cậu cậu... sao tự nhiên chạy vậy?". Chung Dịch Hiên nắm tay vịn cầu thang, vẻ mặt khó hiểu.

Mạnh Tử Khôn đã đuổi kịp.

Mao Bất Dịch đẩy đẩy cặp kính, vừa quay đầu đã đối diện ánh mắt Mạnh Tử Khôn.

"Cậu chạy cái gì?". Wink đệ đệ có chút oan ức: "Tôi dọa người vậy sao?".

Mao Bất Dịch chớp chớp đôi mắt ti hí, khóe miệng vẫn là nụ cười như có như không: "A, mới nãy nhìn chẳng rõ, còn tưởng cậu ôm thùng định chọi tôi.".

Ngay lập tức, "Siêu sao" nhận được ánh mắt khinh bỉ tột cùng đến từ Mạnh Tử Khôn và Chung Dịch Hiên.

"Tôi chọi cậu làm gì? Không thù không oán.". Mạnh Tử Khôn đặt thùng xuống đất, cẩn thận suy nghĩ một hồi. Mặc dù đúng là không thù không oán, nhưng Hoa Thần Vũ hình như rất để ý tên mập này, khiến bạn trai chính quy là cậu thấy có chút khó chịu nha...

Chung Dịch Hiên nhìn hai người, kéo kéo tay áo Mao Bất Dịch.

"Đi được chưa?".

"Ừ.". Mao Bất Dịch chậm chạp gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Mạnh Tử Khôn: "Cậu tìm thầy Hoa à?".

Mạnh Tử Khôn ngẩn người.

"Ừm, đúng vậy.".

Mao Bất Dịch nhớ lại chuyện vừa xảy ra: "Thầy Hoa không có trong văn phòng đâu, thầy và Mã Bá Khiên đến phòng piano rồi.".

Lời vừa dứt, đôi chân mày tinh xảo của Mạnh Tử Khôn liền nhăn lại: "Gì cơ? Mã Bá Khiên?".

Cự Bàn cp đầu gật như bằm tỏi.

Mà thời điểm này, bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn tự biết cảm giác khó chịu trong lòng cậu đã thăng cấp thành vô cùng khó chịu.

Xem ra cậu vẫn chưa khắc phục được cái tật xấu vì chút chuyện nhỏ đã đổ lu giấm này, liền quyết định ôm thùng đồ ăn vặt đến phòng đàn xem sao.


cp Visa: cp Mã Bá Khiên x Chu Chấn Nam.

Cự Bàn cp: cp Chung Dịch Hiên x Mao Bất Dịch.

đổ lu giấm: ghen.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro