Chương 33

Hoa Thần Vũ vơ vét từ nhà Kim Xung Vũ một cái áo khoác màu lục, rồi lại tiện thể cuỗm giùm Mạnh Tử Khôn mấy bộ quần áo.

Đứa nhỏ xách túi đi bên cạnh Hoa Thần Vũ, thấy thầy mình tâm tình có vẻ không tệ, liền nói ra những hiếu kỳ trong lòng cậu về nhà thiết kế kia.

"Thầy, sao lại gọi anh ta là "Hải ca" vậy?". Thắc mắc lớn nhất của cậu.

Hoa Thần Vũ hơi nghiêng đầu: "Anh thích gọi.".

Cái lý do này... cũng rất "Hoa Thần Vũ" ha.

Mạnh Tử Khôn có chút buồn cười: "Em thấy anh thật thần thông quảng đại, ngành nghề nào cũng có người quen.".

"À, trước đây khi còn nằm ở nhà, anh thường ra ngoài kết bạn, quen biết được vài người.". Hoa Thần Vũ quay qua, đôi mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm: "Có cơ hội từ từ giới thiệu cho em.".

Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cậu biết Hoa Thần Vũ giới thiệu bạn bè anh với cậu là kiểu đối xử với người thương, đương nhiên muốn cậu hòa vào vòng xã giao trong cuộc sống của anh.

Nhưng mà... nhìn lại bản thân, bạn bè thân thiết của cậu... hiện tại Triệu Thiên Vũ có được tính không?

"Đúng rồi, Nam ca bảo gần đây em không đến quán bar hát nữa, em định tạm ngưng một thời gian để tập trung học cho giỏi à?". Hoa Thần Vũ đứng nơi giao lộ, nghiêm túc hỏi đứa nhỏ bên cạnh.

Mạnh Tử Khôn mím mím môi: "Em muốn đi... Em sẽ sắp xếp thời gian, Nam ca làm ơn đừng đuổi em mà...".

"Ha ha ha ha ha ha, ok, anh sẽ không để Nam ca đuổi em đâu.". Hoa Thần Vũ vỗ vỗ vai cậu: "Khôn nhi của anh bây giờ còn có fan nữa cơ, xếp hàng dài cả con đường luôn ấy.".

Nghe thầy Hoa nói vậy, Mạnh Tử Khôn lập tức lắc đầu: "Không không không... Chính em thấy... mấy bạn nữ đó thích em, em lại từ chối họ, em thật không tốt...".

Hoa Thần Vũ nhìn về phía đứa nhỏ, đôi mắt chứa cả trời sao đầy mê hoặc: "Chẳng sao cả, em có thể từ chối họ, chỉ cần đừng từ chối anh là được.".

Đèn xanh nơi giao lộ sáng lên. Mạnh Tử Khôn nhìn vào mắt Hoa Thần Vũ, hô hấp cũng ngừng lại.

Hoa Thần Vũ! Anh... quả thật quyến rũ chết người mà!

***

Mặc dù hầu hết mọi người đều nghĩ lễ quyên góp này chỉ là hoạt động nhỏ, đâu cần diễn tập làm gì, nhưng tác phong khắt khe như Triệu Thiên Vũ thì vẫn phải kéo hết đám sinh viên đến dợt một lần mới được.

Lễ quyên góp sẽ tổ chức vào ngày mai. Buổi chiều hôm nay, sau khi mọi người kết thúc khóa học sẽ theo lời của nghệ sĩ già tập hợp tại hội trường. Ngoại trừ Mã Bá Khiên phải biểu diễn cùng vài sinh viên ban hậu cần, còn lại là Chu Chấn Nam đang xem kịch vui và Mao Bất Dịch bị Triệu Thiên Vũ túm qua.

Mao "Siêu sao" tựa vào hàng ghế đầu tiên, xoa xoa sống mũi: "Chẳng phải kéo xong tài trợ thì nhiệm vụ của tôi kết thúc rồi à?".

Triệu Thiên Vũ đẩy đầu cậu ta: "Lát nữa cậu đảm nhiệm nói chuyện với lãnh đạo bên kia.".

Chu Chấn Nam trước sau như một khoác hờ cái áo, dựa vào người Mã Bá Khiên đứng bên cạnh đang bày bộ mặt hình sự, đôi mắt quan sát xung quanh: "Tôi nói này, chẳng phải chỉ cần trao cái cờ thi đua là xong rồi sao, biểu diễn làm gì chứ?".

"Nghe bảo là yêu cầu của bên đầu tư, truyền thông cũng tới nữa, chắc định đăng báo đấy.". Mã Bá Khiên đã sớm nghe được sẽ tổ chức lớn, vậy nên mới muốn biểu diễn cùng thầy Hoa, cho mấy tay phóng viên kia có cái để viết chứ.

Triệu Thiên Vũ điểm danh lại, phát hiện còn thiếu Hoa Thần Vũ.

"Thầy Hoa vẫn chưa tan lớp à?". Nghệ sĩ già định gọi điện thoại hỏi thăm một chút, chưa kịp lấy ra, cửa hội trường đã bị người từ bên ngoài đẩy vào.

Sinh viên liền nhìn về phía đó, ai cũng tưởng là thầy Hoa Thần Vũ đến, nhưng bước vào là một người đàn ông vận tây trang.

Từ đầu đến chân đều viết chữ "doanh nhân thành đạt", người kia chậm rãi tới trước mặt sinh viên, quan sát những đứa trẻ tràn đầy thanh xuân: "Bạn nào là Mao Bất Dịch?".

Lập tức cả đám hướng mắt về phía "Siêu sao". Mao Bất Dịch chậm chạp giơ tay, nhỏ giọng buông một câu: "Là tôi.".

Mạnh Tử Thạc nhìn kỹ cậu sinh viên nhút nhát này, cong môi thành nụ cười đẹp đẽ: "Tôi từng nghe Hiên Hiên kể về cậu rồi, nghe bảo cậu rất giỏi viết nhạc, ngày mai người biểu diễn là cậu sao?".

Triệu Thiên Vũ, Mã Bá Khiên và Chu Chấn Nam còn đang mù mờ, Mao Bất Dịch mở to mắt, bỗng cậu nhận ra gì đó, tay chân quơ quơ: "Ngài là anh họ Chung Dịch Hiên! Ngày mai không phải tôi biểu diễn, là Mã Bá Khiên với thầy Hoa!".

Lời vừa dứt, tầm mắt ba đứa nhỏ đồng loạt hướng về phía người đàn ông kia.

Mạnh Tử Thạc nghe đến hai chữ cuối, lông mày nhếch lên.

"Thầy Hoa? Vậy tôi thật sự mong chờ đấy.".

"Vị... tiên sinh này, ngài là?". Chu Chấn Nam nhịn không được, thay mọi người lên tiếng.

Mạnh Tử Thạc tiếp tục giữ nụ cười lịch sự: "Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Mạnh Cổ, cũng là người ngày mai sẽ đến đây quyên góp.".

Toàn bộ hội trường đột ngột yên tĩnh. Đám sinh viên nín thở, choáng váng cả đầu.

Tập đoàn Mạnh Cổ... chẳng phải công ty bất động sản nổi danh toàn quốc đó sao?

Mặc dù không hiểu ngành bất động sản là cái gì, nhưng trong lòng bọn nhỏ đồng loạt đều chung suy nghĩ: Người đàn ông này... rất có tiền, CỰC-KỲ-CÓ-TIỀN!

Biết được thân phận Mạnh Tử Thạc, Triệu Thiên Vũ cảm thấy nên mời vị này ngồi xuống trước, tiện thể hỏi xem có cần uống nước không, rồi thảo luận những tiểu tiết trong buổi quyên góp ngày mai.

Tuy cũng chưa biết cụ thể nên nói cái gì nhưng Triệu Thiên Vũ tự thuyết phục bản thân phải làm tròn trách nhiệm của thành viên hội học sinh, chứ tên Mao Bất Dịch nào đó còn đang bận đứng đẩy mắt kính kia kìa...

Bỗng cánh cửa hội trường lần nữa bị đẩy ra.

Hoa Thần Vũ lách qua đám đông để bước vào, phía sau còn dẫn theo Mạnh Tử Khôn một mét tám sáu.

Hai người cùng đột ngột xuất hiện, Triệu Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Tử Khôn đã thấy tên anh trai kia.

"Thầy không đến muộn chứ?". Hoa Thần Vũ hỏi Triệu Thiên Vũ, rồi mới chú ý tới ánh mắt bên cạnh. Mạnh Tử Thạc đang mỉm cười nhìn anh, tiện thể nhận luôn ánh mắt tẩy chay từ chính em trai mình.

"A? Sao cậu lại ở đây?". Thầy Hoa hơi ngạc nhiên.

Mạnh Tử Thạc tiếp tục cười lịch sự: "Nghe nói thầy Hoa biểu diễn nên tôi tới xem.".

Chu Chấn Nam dụi dụi mắt, cảm giác câu chuyện tiến triển có chút kì diệu rồi.

Mạnh Tử Khôn lập tức đẩy Mạnh Tử Thạc, trừng mắt cau mày: "Có biểu diễn anh liền đến? Anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ?".

Triệu Thiên Vũ hai chân suýt giẫm vào nhau. Thằng nhóc chết bầm này dám thô lỗ với kim chủ đại nhân của họ như vậy?!?

Nghệ sĩ già thiếu chút giơ tay đánh người, nhưng lại thấy Hoa Thần Vũ cười vui vẻ: "Tôi nói đại gia nào đến đây làm từ thiện, ra là cậu, ha ha ha ha ha!".

Mã Bá Khiên và Mao Bất Dịch nãy giờ vẫn đang online đồng loạt nhíu mày, chuyện hiếm thấy đấy. Chu Chấn Nam mắt chữ A mồm chữ O, còn Triệu Thiên Vũ thì vắt óc nghĩ cách làm sao mời kim chủ ngồi xuống trước.

Mạnh Tử Khôn tiếp tục nhăn mày trừng mắt. Hoa Thần Vũ khách sáo với Mạnh Tử Thạc xong, quay sang nhìn người yêu mình:

"Đừng dữ với anh của em như vậy chứ.".

Lộp bộp.

Hình như Triệu Thiên Vũ nghe thấy tiếng cằm rơi trên đất...

Cp Visa mặt đầy dấu chấm hỏi. Mao Bất Dịch thì nhìn Mạnh Tử Thạc, rồi lại nhìn sang Mạnh Tử Khôn, trong đầu tạo ra một công thức.

Mạnh Tử Khôn là em trai Mạnh Tử Thạc, Mạnh Tử Thạc là anh họ Chung Dịch Hiên, vậy nên Mạnh Tử Khôn cũng là anh họ Chung Dịch Hiên. Mạnh Tử Thạc là tổng giám đốc tập đoàn Mạnh Cổ, vậy nên Mạnh Tử Khôn cũng là người thừa kế của tập đoàn Mạnh Cổ...

Nhìn thấu hết thảy, "Siêu sao" lại đẩy cặp kính mắt, tiếp tục làm người tàng hình.

Có điều... trong lòng cậu vẫn đang cực kỳ khâm phục Mạnh Tử Khôn. Đẹp trai, hát hay, nhà giàu, lại còn "bắt cóc" được thầy Hoa Thần Vũ...

Quả nhiên vừa có tiền vừa có sắc, thực sự khiến người khác ngưỡng mộ đố kị...

Mạnh Tử Khôn bĩu môi, chẳng nói gì.

"A! Mã Bá Khiên, chúng ta bắt đầu được chưa?". Hoa Thần Vũ liếc mắt nhìn đàn piano trên sân khấu, ra hiệu cho Mã Bá Khiên.

Mã Bá Khiên còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Chấn Nam đẩy ra.

Triệu Thiên Vũ kéo vạt áo Mạnh Tử Khôn một hồi, nghi ngờ đối diện ánh mắt cậu.

"... Nhóc con, cậu được lắm!". Giấu diếm mình nhiều chuyện như vậy.

Mạnh Tử Khôn thả lỏng tay. Cậu biết, người anh trai này ngoài mặt nhìn ôn hòa... nhưng lại đang che giấu gì đó mà cậu chẳng thể nhìn thấu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro