Chương 35

Thành thật mà nói, Hoa Thần Vũ cũng chẳng có kinh nghiệm đưa người say về nhà. Đến cửa chung cư, anh nửa kéo nửa ôm mới xách được Mạnh Tử Khôn ra khỏi xe.

Tài xế taxi tốt bụng hỏi xem có cần giúp đỡ không. Hoa Thần Vũ chớp chớp mắt, vắt cánh tay dài của đứa nhỏ qua vai mình.

"Không cần phiền đâu, tôi làm được mà.".

Đoán chừng là vì mọi người thấy bộ dáng anh gầy gò thế kia, tự hỏi anh có thể đưa đứa nhỏ cao hơn mình một cái đầu, vả lại còn đang say mèm này lên lầu nổi không. Tuy khung xương Hoa Thần Vũ hơi nhỏ nhưng cánh tay vẫn có chút cơ bắp, sức lực cũng chẳng kém nam sinh bình thường. Một tay anh ôm eo Mạnh Tử Khôn, một tay đỡ cánh tay cậu, từng bước từng bước đi về phía chung cư.

Đứa nhỏ cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả vào cổ anh.

Lúc đầu Hoa Thần Vũ vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng qua mấy phút, cả người anh bỗng run một cái.

Dù sao... cũng là đứa nhỏ anh thích mà...

Kề lại gần quá... sẽ có cảm giác động tâm...

***

Vào thang máy, về đến nhà, rút chìa khóa, mở cửa, thả đứa nhỏ lên giường, toàn bộ quá trình đều vô cùng thuận lợi. Hoa Thần Vũ chống nạnh đứng trước giường, nhìn khuôn mặt đứa nhỏ yên tĩnh nhắm mắt ngủ, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát một phen.

Diện mạo Mạnh Tử Khôn quả thật rất ưa nhìn, điểm này thì anh chưa từng phủ nhận. Nam sinh trong Học viện Âm nhạc cũng chẳng được mấy người nhan sắc xứng đáng qua mặt Mạnh Tử Khôn. Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, ngón tay bất giác chọt chọt môi, sau đó ngồi xổm trước giường.

Gò má đứa nhỏ mang theo chút ú ú mập mập của trẻ con, nhưng có thể bỏ qua, không tính. Sống mũi thẳng tắp càng nổi bật ngũ quan thanh tú. Hàng mi đen dày cất giấu đôi mắt trong suốt thanh thuần. Hoa Thần Vũ nghĩ, cặp mắt kia vừa mở ra, ánh nhìn ngoan ngoãn nom như chú cún cỡ lớn, là điều khiến anh vừa ý nhất.

Hoa Thần Vũ một tay chống cằm, tay kia chầm chậm duỗi ra, ngón trỏ cùng ngón cái véo má đứa nhỏ, trơn mịn non mềm, mang theo cảm giác thanh xuân của độ tuổi này. Thầy Hoa nở nụ cười xấu xa, ngón tay di chuyển, nặn nặn khuôn mặt Mạnh Tử Khôn.

Miệng đứa nhỏ vì động tác của anh mà biến thành dạng chữ "O", sau đó quay về hình dáng ban đầu. Cứ vậy nặn mấy lần, Hoa Thần Vũ híp mắt cười thỏa mãn.

Chơi gần đủ rồi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Hoa Thần Vũ thầm nghĩ bản thân nên đi rửa mặt thay quần áo, ngày mai còn lên trường biểu diễn, phải ngủ thật ngon bồi dưỡng tinh thần mới được.

***

Nghiêng người bước vào phòng vệ sinh, Hoa Thần Vũ bắt đầu chăm chăm chú chú rửa mặt, lau mặt, xong xuôi liền chuẩn bị đánh răng. Cả phòng đều bị hương bạc hà của kem đánh răng bao trùm, tươi mát lại ngọt ngào.

Hoa Thần Vũ miệng đầy bọt đứng trước gương đánh trong chải ngoài. Mạnh Tử Khôn gật gù từ cửa lẻn vào.

Vừa khéo Hoa Thần Vũ từ trong gương bắt gặp cậu, đứa nhỏ nhũn như cọng bún tựa lên người anh, hai tay vòng qua ôm eo anh.

"Tử Khôn, em làm gì thế?". Hoa Thần Vũ quanh miệng là một vòng bọt trắng, anh chẳng hiểu sao đứa nhỏ này bỗng dưng nhảy xuống giường, còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ treo trên người anh.

Một giây sau, tay Mạnh Tử Khôn từ eo sờ soạng lên vai, rồi xoay cả người anh lại.

Hoa Thần Vũ hoàn toàn chẳng phản ứng kịp, tay vẫn cầm chắc bàn chải đánh răng, tự hỏi đứa nhỏ vầy là muốn làm gì. Miệng anh đầy bọt, nói chuyện cũng không rõ ràng. Đột nhiên Mạnh Tử Khôn vươn hai tay nâng mặt Hoa Thần Vũ, một nụ hôn không tưởng cứ thế dán lên môi anh.

"Cạch.".

Là âm thanh bàn chải đánh răng rơi xuống đất.

Hoa Thần Vũ cảm giác đầu óc trống rỗng, anh hít vào mùi rượu trên người Mạnh Tử Khôn, hương bạc hà trong cổ họng hòa lẫn với men rượu, thật khiến người có chút say.

Môi đứa nhỏ rất mềm mại, nhưng vì cách một lớp bọt, ngoại trừ thanh mát, anh cái gì cũng cảm không được.

"A!".

Ý thức trở về với não, Hoa Thần Vũ nhanh chóng đẩy đứa nhỏ đang bắt nạt mình ra. Mạnh Tử Khôn chống trên bồn rửa tay, hai mắt hơi híp lại, khóe miệng còn dính bọt khẽ nhếch lên, cười tà.

"Thầy... là vị bạc hà nha~".

Nhìn chằm chằm đôi môi vừa mới hôn mình gần trong gang tấc kia, Hoa Thần Vũ dùng tay chà chà khóe miệng, anh biết đứa nhỏ này nhất định còn chưa tỉnh táo đâu.

"Thầy, thầy ăn thật ngon~". Mạnh Tử Khôn nghiêng đầu cười như thằng ngốc.

"...". Hoa Thần Vũ cảm giác nhiệt độ nơi gò má mình trong nháy mắt đã lập kỷ lục mới. Anh lấy tay che mặt, vốn định bảo đứa nhỏ quay về ngủ đi, nhưng vì xấu hổ cùng lúng túng, chỉ đành đứng đó bưng mặt ngại ngùng.

***

Sự thực chứng minh, Mạnh Tử Khôn sau khi uống say sẽ có độ tương phản rất lớn.

Lần thứ hai đưa cậu về phòng, Hoa Thần Vũ phải vừa dỗ vừa dụ cậu mới chịu nằm yên trong chăn, đang chuẩn bị rời đi, đứa nhỏ một phát bắt lấy cổ tay anh chẳng buông.

Hoa Thần Vũ cúi đầu nhìn nhìn, Mạnh Tử Khôn dù kéo anh lại nhưng mắt vẫn nhắm, lông mày nhăn chặt, có vẻ vô cùng đáng thương.

"Em còn không chịu ngoan ngoãn ngủ hửm?".

Hoa Thần Vũ giả vờ nghiêm khắc, liếc mắt quan sát nửa bên mặt đứa nhỏ còn chưa chôn trong gối, cậu lật người lại, mặt hướng trần nhà, nhưng vẫn chẳng chịu buông tay anh ra.

Đứa nhỏ này... cũng có lúc không cảm thấy an toàn nhỉ?

Khi còn bé chẳng có mẹ ở cạnh bên, Hoa Thần Vũ hiểu được Mạnh Tử Khôn đã trải qua những gì...

Giữa họ có rất nhiều điểm giống nhau, chẳng biết là cơ duyên xảo hợp... hay là số mệnh an bài...

Hoa Thần Vũ cúi người, vươn bàn tay còn lại xoa xoa trán Mạnh Tử Khôn.

Giúp cậu dãn cặp chân mày đang nhăn lại, anh cong môi cười, đặt nơi mi tâm cậu một nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước.

Anh cảm giác cổ tay mình được buông lỏng, có thể rút về rồi.

Mạnh Tử Khôn đã ngủ thiếp đi, hơi thở dần ổn định, bình yên bước vào giấc mộng.

Hoa Thần Vũ ngắm người yêu của mình một lát, giúp cậu dịch dịch góc chăn.

"Ngủ đi, Khôn Khôn của anh...".

***

Tuy Triệu Thiên Vũ không phải người phụ trách toàn bộ chương trình quyên góp nhưng cậu vẫn mang tâm thái của một ông già đến hội trường.

Ngoại trừ vài sinh viên đến xem, còn lại toàn bộ là ký giả với phóng viên, trận này quả nhiên làm lớn.

Triệu Thiên Vũ tựa vào ghế, thầm nghĩ, tập đoàn Mạnh Cổ này thật đáng sợ, Mao Bất Dịch thật thần thông quảng đại, Mạnh Tử Khôn cũng thật dọa chết cậu...

Nói mới nhớ, Mạnh Tử Khôn hôm nay không đến sao?

Triệu Thiên Vũ nhìn quanh một vòng. Hoa Thần Vũ đang đứng cạnh nhóm Mã Bá Khiên, chẳng biết hàn huyên chuyện gì.

Bóng người mét tám sáu kia đâu? Cậu ngớ ra. Không thấy!

Nghệ sĩ già định nhảy tới cạnh thầy Hoa, bỗng một sinh viên chạy đến.

"Vũ ca, hoạt động có vài thay đổi, bảo là sợ học sinh rời sân khấu quá sớm sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chương trình, trước khi thầy Hoa biểu diễn có thể đứng đọc diễn văn luôn không?".

Triệu Thiên Vũ liếc nhìn cậu đàn em đang hoảng hốt kia.

"À, chẳng thành vấn đề, chuyện nhỏ, lát nữa anh nói với thầy Hoa.".

Mà Hoa Thần Vũ lúc này đang cùng Visa cp thảo luận xem gần trường có tiệm thịt nướng nào ăn ngon.

"Thầy Hoa, Mạnh Tử Khôn không đi với thầy à?". Chu Chấn Nam có chút tò mò.

Hai đứa nhỏ này đâu biết hôm qua sau khi họ rời đi đã xảy ra việc gì. Hoa Thần Vũ nhớ lại chuyện tối qua, khóe miệng liền cong cong.

"Ừm... Cậu ấy còn chưa ngủ dậy nữa.".

Thầy Hoa hình như quên mất bản thân không nên thẳng thắn như vậy.

Chu Chấn Nam hai mắt mở lớn, còn muốn hỏi tiếp, điện thoại Hoa Thần Vũ bỗng rung lên.

"Alô? Ừm... ừm, được, không sao đâu, anh chờ em.".

Visa cp thấy rõ ràng Hoa Thần Vũ hào hứng cúp điện thoại, nháy mắt chợt hiểu ra.

"Quan hệ giữa hai người... thật tốt ha.". Mã Bá Khiên bỗng cười xấu xa, còn liếc sang Chu Chấn Nam.

Hoa Thần Vũ vẫn giữ nụ cười thiên chân vô tà.

"Hai em cũng vậy mà~".

Visa cp nhận mười ngàn điểm công kích từ Hoa Thần Vũ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro