Chương 36
Lúc nãy qua điện thoại Mạnh Tử Khôn bảo cậu thức dậy trễ, đang chuẩn bị thay quần áo lập tức đến trường. Hoa Thần Vũ liền an ủi cậu không cần gấp quá, trước khi biểu diễn anh và Mã Bá Khiên còn phải đọc diễn văn, vừa đủ thời gian cho đứa nhỏ chạy tới.
Thế là Hoa Thần Vũ thoải mái yên tâm đứng bên góc sân khấu, đợi tổng giám đốc tập đoàn Mạnh Cổ lên đài đọc bài phát biểu.
Mạnh Tử Thạc hôm nay vận một bộ âu phục, toàn thân vẫn anh tuấn chững chạc như cũ. Vừa bước lên sân khấu, trong nháy mắt toàn bộ máy quay đều hướng về phía anh ta. Nơi khán đài có không ít nữ sinh đang phấn khích. Trẻ tuổi, giàu có, chỉ số nhan sắc cao, người như thế có lẽ chỉ tồn tại trong phim truyền hình thôi.
Đối với nội dung bài diễn văn Hoa Thần Vũ cũng chẳng mấy hứng thú, anh khoác bên ngoài cái áo khoác màu lục lấy từ chỗ Kim Xung Vũ, bên trong là T-shirt trắng phối với quần đen. Biểu diễn trước truyền thông mà, dù sao thì cũng nên mặc nghiêm túc một chút.
Ở nơi khác, Mã Bá Khiên vẫn theo phong cách hiphop ngày thường, áo khoác quần rộng giày đế thấp, thoạt nhìn vừa soái vừa trẻ trung.
Theo tràng vỗ tay nhiệt liệt, bài phát biểu của Mạnh Tử Thạc kết thúc. Bước xuống sân khấu, anh ta nhìn về phía Hoa Thần Vũ, lúc ánh mắt hai người chạm nhau còn nở nụ cười ôn hòa.
Hoa Thần Vũ gật đầu lịch sự, sau đó ra hiệu Mã Bá Khiên chuẩn bị lên sân khấu.
Sinh viên ban hậu cần giúp khiêng piano lên đài. Triệu Thiên Vũ đứng bên cạnh Mao Bất Dịch, chọn một vị trí thật gần để quan sát màn biểu diễn.
***
Ngồi trước cây piano, tay Hoa Thần Vũ đặt trên những phím đàn, mà Mã Bá Khiên cũng theo sắp xếp ngồi trên đàn, tạo dáng thật cool.
"Tôi có linh cảm màn biểu diễn này sắp thành kinh điển rồi.". Chu Chấn Nam kéo mũ áo khoác xuống, làm mặt tiên đoán.
Hoa Thần Vũ dựa theo tiết tấu ấn xuống phím đàn, âm thanh thẳng thắn mà dứt khoát. Mã Bá Khiên nhập tâm vào phần rap, theo sát bố trí của bài hát, quay micro về phía khán giả như đang đối thoại, nét ôn nhu dần bị thay thế bởi ánh mắt sắc bén lại mang theo sát khí.
Cảm xúc thấm đẫm trong ca khúc từng bước một nâng cấp, Hoa Thần Vũ di chuyển yết hầu phát ra âm cao tuyệt diệu. Dưới đài bỗng xuất hiện những tiếng hét chói tai.
Triệu Thiên Vũ ngây ngẩn cả người. Cậu chưa từng thấy Hoa Thần Vũ như vậy, nhìn thầy mình rút micro ra khỏi chân đế, cùng Mã Bá Khiên nhảy đến trước sân khấu, câu chữ rõ ràng. Mọi thứ như bị tiếng xé gió át đi, cứ vậy phát ra, tựa hồ không giống âm thanh của con người, có thể chính xác đến vậy, là âm thanh của Hoa Thần Vũ.
Khuếch đại ngôn ngữ cơ thể, áo khoác theo động tác tay của anh cũng nâng lên hạ xuống. Chân đạp lên loa, trong nháy mắt Hoa Thần Vũ như biến thành người khác, một nhân cách tàn bạo vẫn ẩn dưới đáy vực, luôn tràn đầy sát khí, đột nhiên nắm quyền chủ động, hoàn toàn có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Miệng Mao Bất Dịch chẳng ngậm lại được.
Người này... là thầy Hoa à? Nhưng lại không giống...
Câu cuối cùng vừa dứt, tiếng trống nặng nề kết màn, Triệu Thiên Vũ chăm chú nhìn dáng người nhỏ gầy trên sân khấu kia nhảy xuống, quanh quẩn bên tai đều là âm thanh gào thét đến rùng mình.
Hoa Thần Vũ lại nở nụ cười ôn hòa thường ngày, khoác vai Mã Bá Khiên một hồi, ánh mắt bỗng nhìn về phía khán đài.
Mạnh Tử Khôn đâu? Sao không thấy đứa nhỏ?
Cùng Mã Bá Khiên một trước một sau bước xuống sân khấu, anh cảm giác có ánh mắt ai đó dõi theo mình. Hoa Thần Vũ đưa micro cho sinh viên, lại mờ mịt nhìn quanh một chút.
Anh vẫn chẳng thấy Mạnh Tử Khôn...
Dù sao cũng xong nhiệm vụ rồi, lẻn ra ngoài cửa sau thôi.
***
Đóng cửa lại, ngăn cách bầu không khí ồn ào ngoài kia, Hoa Thần Vũ cảm thấy hơi nóng, cởi hờ áo khoác ra, lộ nửa phần vai, tay bắt đầu tìm điện thoại, định gọi cho Mạnh Tử Khôn hỏi thăm một chút.
Anh thật sự hơi lo lắng, với khoảng cách từ nhà anh tới trường, đáng lẽ đứa nhỏ phải đến từ sớm rồi chứ! Sao lại thế này, đến màn biểu diễn của anh cũng lỡ mất rồi...
Nhìn về phía cửa kính, Hoa Thần Vũ thở ra một hơi, bên tai truyền đến âm thanh trong điện thoại. Qua 2, 3 giây, cậu bắt máy.
"Khôn Khôn?". Giọng anh vui vẻ.
"Thầy... Chuyện này... em, em có chút chuyện nên phải trì hoãn.". Đứa nhỏ ở đầu dây bên kia dỗ dành: "Vừa ra khỏi đường lớn em liền gặp một bé gái bị lạc mẹ, hiện tại em đang dẫn bé đến sở cảnh sát...".
Hóa ra là vậy à, Hoa Thần Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Còn định nói gì đó, bỗng đằng sau có người vươn tay vòng qua eo anh, lưng anh kề sát vào một lồng ngực ấm áp, Hoa Thần Vũ liền rùng mình, vội quay đầu lại.
Nhưng anh chẳng thể thấy rõ mặt người kia, đối phương càng ôm anh chặt hơn, khiến anh không thể động đậy.
"Buông tay! Ai đó?!".
Hoa Thần Vũ vươn cánh tay cầm điện thoại thúc vào người sau lưng, cố sức giãy dụa mấy lần, tên kia mới thả lỏng ra.
Vừa quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt Mạnh Tử Thạc.
"Cậu...". Hoa Thần Vũ có chút bối rối.
"Xin lỗi, nhất thời không kiềm chế được.". Mạnh Tử Thạc khua tay cười lúng túng: "Thầy Hoa, vừa nãy màn biểu diễn của thầy... thật sự rất rung động.".
Hoa Thần Vũ chớp chớp mắt, đầu óc hoảng loạn vì vừa bị người này ôm nên còn chưa phản ứng kịp. Bên cạnh xuất hiện thêm bóng người thứ ba, anh lại chớp mắt, phát hiện là Triệu Thiên Vũ.
Có điều... Triệu Thiên Vũ xông tới đây, việc đầu tiên làm là nhào lại cho Mạnh Tử Thạc một quyền.
"Thiên Vũ!". Hoa Thần Vũ sợ hoảng hồn, điện thoại suýt chút rơi xuống đất.
Mao Bất Dịch theo sau Triệu Thiên Vũ lần thứ hai trong ngày miệng không ngậm lại được.
Triệu Thiên Vũ đánh kim chủ đại nhân...
Xong rồi, xong rồi, phần tài trợ này có phải sắp công cốc rồi không?!?
"Trời ơi... Cậu cậu cậu không sao chứ?". Hoa Thần Vũ mau mau hỏi thăm Mạnh Tử Thạc vừa bị đánh. Đối phương lắc lắc đầu, dùng tay xoa xoa khóe miệng hơi sưng lên.
"Tôi nói cho anh biết, không được táy máy tay chân với thầy Hoa!". Triệu Thiên Vũ trừng mắt, tay cuộn thành nắm đấm.
Mạnh Tử Thạc nở nụ cười: "Xem ra thầy Hoa còn được hoan nghênh hơn tưởng tượng của tôi nữa.".
Hoa Thần Vũ cau mày lùi về phía sau. Anh cảm thấy hành động lúc nãy của Mạnh Tử Thạc quả thật rất không tốt, nhưng người này đã nhanh chóng xin lỗi mình rồi, còn bị Triệu Thiên Vũ đánh cho một cái...
Bỗng dưng anh chẳng biết nên an ủi ai đây...
Mạnh Tử Thạc sửa sang lại âu phục, đi về phía cửa kính. Triệu Thiên Vũ vẫn nhíu chặt lông mày. Mao Bất Dịch đứng tại chỗ chọt chọt tay.
Hoa Thần Vũ nắm chặt chiếc điện thoại còn đang bật chế độ gọi, quay đầu nhìn hai đứa học trò của mình.
"Mao Bất Dịch, cậu về trước đi.". Triệu Thiên Vũ lên tiếng: "Tôi có việc muốn nói riêng với thầy Hoa.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro