Chương 37
Hoa Thần Vũ thầm nghĩ, dù mình có chậm tiêu đến mấy... cũng đại khái đoán được Triệu Thiên Vũ muốn nói gì.
Cú đấm kia... tuy bất ngờ, nhưng hợp tình hợp lí...
Triệu Thiên Vũ đầu tiên là thở dài, sau đó bất đắc dĩ đối diện ánh mắt Hoa Thần Vũ.
"Thầy... em thấy hình như thầy thiếu một vệ sĩ.".
Hoa Thần Vũ nghe xong câu này, càng hoang mang.
"Vệ... vệ sĩ?".
"Hoặc chỉ cần một người đứng bên cạnh thầy, để thầy khỏi bị người khác quấy rầy cũng được.". Nghệ sĩ già lấy hết dũng khí, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hoa Thần Vũ: "Thầy Hoa, em tình nguyện làm người đó.".
Vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện của Mạnh Tử Thạc, Hoa Thần Vũ mở miệng, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì.
"Thiên Vũ... Chuyện đó... liên quan đến việc em vừa nói, thầy...". Anh ấp úng cả nửa ngày, chỉ sợ mình hiểu sai ý, cũng sợ nói sai từ, làm tổn thương Triệu Thiên Vũ: "Chuyện của thầy, thầy giải quyết được mà.".
Nghệ sĩ già vốn đang ôm hy vọng, nghe xong hai mắt bỗng chốc ảm đạm, nhưng rất nhanh cậu đã nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Thầy bảo vệ tốt bản thân là được. Nếu có gì cần giúp một tay... cứ gọi em đến.".
Hoa Thần Vũ tựa hồ chưa nhận ra điện thoại mình vẫn đang trong chế độ trò chuyện.
Anh gật gật đầu, lòng có chút rối rắm, cũng may Triệu Thiên Vũ chẳng nhiều lời nữa, quay người rời đi.
***
Sau khi mọi người về hết rồi, Hoa Thần Vũ ngồi bệt trên bật thang ngoài cửa, đôi mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Anh thật sự đang rất loạn, rất muốn tìm cái gì đó mềm mại mà tựa vào, ôm luôn cũng được...
Rõ ràng một giây trước vẫn còn là học sinh và bạn bè, một giây sau đã nói cho anh biết họ đều ôm loại tình cảm khác.
Hoa Thần Vũ cảm thấy... đây là chuyện anh không muốn nghĩ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời.
Qua góc nhìn của anh, tình yêu là sợi dây ràng buộc, là cảm xúc vui vẻ tự do nhất mà anh chẳng có cách nào khống chế cả...
Nhưng tình yêu cũng là an ủi, là khi bản thân đang mơ hồ bất lực, muốn tìm kiếm một ốc đảo ấm áp...
Hiện tại anh chỉ mong ngóng Mạnh Tử Khôn, mong ngóng cái ôm an toàn ấy...
Hai tay bất giác ôm đầu gối, Hoa Thần Vũ gục đầu xuống, ánh mắt đờ đẫn chăm chú nhìn mặt đất, mãi đến khi tầm nhìn hoàn toàn nhòe đi, chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì.
***
Mạnh Tử Khôn chạy đến. Từ xa xa cậu đã thấy Hoa Thần Vũ co người ngồi trên cầu thang trống trải, khiến anh càng có vẻ nhỏ nhắn.
Bước chân dần chậm lại, nhẹ nhàng đi tới, sợ quấy rầy đối phương.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân của Mạnh Tử Khôn, Hoa Thần Vũ bỗng ngẩng đầu. Anh ngồi trên bậc thang, nhẹ chớp đôi mắt ngậm ánh sao, vẻ mặt mơ hồ.
"Thầy...". Mạnh Tử Khôn dang hai cánh tay ra, làm tư thế muốn ôm.
Hoa Thần Vũ lập tức đứng lên, nhưng vì dùng sức hơi quá, ngồi cũng lâu rồi, anh đứng không vững, cả người nhào vào lồng ngực Mạnh Tử Khôn. Run run một hồi, anh ôm chặt eo đứa nhỏ, cả khuôn mặt đều chôn vào.
Mạnh Tử Khôn ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên Hoa Thần Vũ chủ động ôm cậu! Nhưng sao cậu có cảm giác... người trong lòng hình như đang run rẩy vậy?
"Thầy, không sao rồi, em ở đây mà...". Xâu chuỗi lại những câu rời rạc vừa nghe trong điện thoại, cộng với phản ứng của Hoa Thần Vũ lúc này, Mạnh Tử Khôn liền đưa ra kết luận, có người bắt nạt thầy của cậu!
Hoa Thần Vũ ôm cậu cực kỳ lâu, lâu đến mức bàn chân Mạnh Tử Khôn hơi đau nhức.
Nhưng Mạnh Tử Khôn vẫn chẳng xê dịch chút nào, cứ mặc cho ai kia ôm cậu thật chặt. Đứa nhỏ không đành lòng nhìn người mình thích thương tâm buồn bã, vậy nên muốn cố hết sức trao cho anh chút ấm áp cùng an ủi chân thành nhất.
***
Mãi một lúc lâu, người trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng tay. Hoa Thần Vũ chậm chậm ngẩng đầu lên, khóe mắt dịu dàng thường ngày giờ hoen đỏ.
Mạnh Tử Khôn nhíu nhíu mày, sau đó điều chỉnh ánh mắt trông ôn hòa hơn: "Có phải Triệu Thiên Vũ bắt nạt anh không?".
Hoa Thần Vũ mở to mắt: "Thiên Vũ? Không có mà...".
"Vậy khi nãy trong điện thoại anh gọi tên cậu ta... Còn hỏi cậu ta có sao không...". Đứa nhỏ quả quyết nhất định là Triệu Thiên Vũ bắt nạt thầy cậu.
Xem ra đứa nhỏ hiểu lầm rồi. Nhưng so với thực tại, chẳng bằng cứ để cậu tiếp tục hiểu lầm đi. Nếu nói với Mạnh Tử Khôn người bắt nạt mình là anh trai cậu, hậu quả sẽ càng gay go hơn nữa...
Hoa Thần Vũ hiểu, dù sao Mạnh Tử Thạc với Mạnh Tử Khôn cũng là người một nhà, không nên vì chút chuyện chưa rõ ràng này mà phá hoại hạnh phúc gia đình người ta.
Hoa Thần Vũ cúi đầu suy tư cả nửa ngày, cầm tay Mạnh Tử Khôn quơ qua quơ lại.
"Anh đói bụng, chúng ta đi ăn đi.".
Mạnh Tử Khôn bất đắc dĩ rũ mắt: "Đều tại em không đến xem buổi biểu diễn của anh...".
Hoa Thần Vũ lắc đầu: "Không sao mà, bé gái em nói tìm được mẹ chưa?".
"Em đưa bé đến sở cảnh sát rồi liền chạy tới đây, chắc là tìm được rồi.". Mạnh Tử Khôn cũng không chắc chắn lắm, nhưng cảnh sát có thể tìm được mẹ của bé gái đó mà.
***
Hai người một trước một sau đi về phía cổng trường. Hoa Thần Vũ cố gắng tỏ vẻ thật tự nhiên, nhưng nào ngờ vừa đến cổng đã thấy chiếc xe hơi màu đen có chút quen thuộc.
Mạnh Tử Khôn cũng thấy, còn nhìn vào cửa xe.
Nhưng Mạnh Tử Thạc đã bước ra rồi.
"Trùng hợp thế, hai người đều ở đây à?". Nam nhân vận âu phục ngữ khí bình tĩnh, bước đến trước mặt họ: "Tử Khôn nãy giờ đi đâu vậy, khi nãy cũng không gặp em?".
Hoa Thần Vũ chẳng nói gì, thậm chí còn chẳng nhìn Mạnh Tử Thạc. Mạnh Tử Khôn ngẩng đầu, liền thấy khóe miệng đối phương có vệt đỏ không được tự nhiên.
"Ồ, anh nhờ ai đánh giùm thế?". Giọng điệu mang theo ý châm chọc.
Mạnh Tử Thạc liếc sang Hoa Thần Vũ, người kia quay mặt đi, hơi nấp vào phía sau đứa nhỏ.
"Bậc thang ở trường em cao quá, anh bất cẩn nên té thôi.". Anh ta lập tức giải thích, đổi lấy cái nhíu mày nghi ngờ của Mạnh Tử Khôn.
"Thầy Hoa, hôm nay có thời gian, đi ăn chung đi.". Mạnh Tử Thạc nhìn về phía Hoa Thần Vũ, ngữ khí thong dong bình thản.
Hoa Thần Vũ liền giật mình. Nếu hôm nay không xảy ra chuyện như vậy, anh nhất định đồng ý nhận lời. Nhưng bây giờ... anh chỉ có thể hi vọng vào Mạnh Tử Khôn, hi vọng đứa trẻ này có thể tùy hứng một chút, từ chối lời mời của người kia...
Mạnh Tử Khôn quay đầu nhìn thầy mình.
Nhất thời bị hai anh em Mạnh gia tập trung vào, Hoa Thần Vũ nhíu mày ngẩng đầu lên, bất giác cắn môi một cái.
"... Không đi.". Mạnh Tử Khôn từ trong ánh mắt Hoa Thần Vũ đã nhận ra gì đó, cậu lập tức trả lời, sau đó nhanh chóng kéo thầy mình rời khỏi.
Mạnh Tử Thạc tay đút túi quần, nhìn về phía bóng lưng hai người kia, ý cười nơi khóe miệng dần tắt ngấm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro