Chương 39

"Thầy!".

Mạnh Tử Khôn bỗng dưng cao giọng, đánh thức Hoa Thần Vũ từ giấc mộng.

Người ngồi bên cây dương cầm mờ mịt nhìn khung cửa sổ trước mặt, mãi đến khi mắt lấy lại tiêu cự, anh hơi quay đầu, từng đường nét trên khuôn mặt Mạnh Tử Khôn hiện ra thật rõ ràng.

"Em tới rồi à...". Hoa Thần Vũ nở nụ cười thường trực, cứ như thể linh hồn vừa xuất hiện đã tan thành khói mây.

"Aizzz...". Mạnh Tử Khôn cụp mắt xuống, vươn tay muốn ôm Hoa Thần Vũ.

Hít vào mùi hương trên người đứa nhỏ, Hoa Thần Vũ yên lặng ngồi đó, hưởng thụ lồng ngực ấm áp ấy, cảm giác cả người phát lạnh khi nãy đã nhanh chóng bị thân nhiệt nắng mai này đánh tan.

Anh vươn tay nắm chặt lưng áo Mạnh Tử Khôn, lại dùng thêm sức, thật an toàn quá đi...

"Có phải dọa em rồi không?".

"Em... có hơi lo lắng.". Mạnh Tử Khôn ôm chặt anh, lông mày nhíu hết lại.

"Thỉnh thoảng anh hay như vậy... chìm trong âm nhạc, khá là... quên mình.". Suy nghĩ hồi lâu liền dùng từ này, Hoa Thần Vũ biết lúc bản thân làm bạn với âm nhạc, trạng thái đôi khi sẽ điên cuồng. Đó là một anh chưa từng cho ai thấy, một anh hoàn toàn khác.

Mạnh Tử Khôn kề môi bên tai Hoa Thần Vũ, thanh âm thì thầm như đang kể chuyện.

"Dù anh có ra sao đi nữa thì em đều thích.".

Khóe miệng Hoa Thần Vũ từ từ cong lên, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.

"Ừm... Anh cũng rất thích.".

Mạnh Tử Khôn cứ nghĩ anh sẽ nói "Anh cũng rất thích em", nào ngờ đằng sau lại chẳng có chữ "em", đứa nhỏ dỗi rồi, buông tay ra, nhìn thầy giáo trước mặt: "Thích gì?".

Hoa Thần Vũ nghiêng đầu, hai mắt cong cong thành vầng trăng lưỡi liềm.

"Chính anh a~".

... Thầy Hoa! Tình địch của em đã nhiều anh còn tăng thêm giùm em!?!?!

By nội tâm Mạnh Tử Khôn đang rít gào.

***

Hoa Thần Vũ dẫn Mạnh Tử Khôn bước lên một cầu thang khác. Không gian trên lầu hai lớn hơn so với thư phòng và phòng đàn một chút.

Mạnh Tử Khôn đi sau thầy Hoa, theo Hoa Thần Vũ bước vào căn phòng anh ở khi còn bé.

"Đây là phòng của anh.".

Mạnh Tử Khôn quan sát xung quanh, phát hiện nơi này vô cùng mộc mạc, đồ trang trí cũng không có. Một cái giường, một tủ treo quần áo, còn có một khung cửa sổ lớn.

"Anh chẳng bài trí gì cả... hơn nữa lâu rồi không về ở. Nhưng coi bộ vẫn rất sạch sẽ, nhất định dì mỗi ngày đều quét tước.". Hoa Thần Vũ ngồi trên chiếc giường mềm mại của mình: "Đệm gối vẫn mềm như thế...".

"Thầy...". Mạnh Tử Khôn đứng ngồi không yên: "Cha anh... sao tự nhiên muốn gặp em vậy?".

Hoa Thần Vũ nhìn bộ dạng bối rối của đứa nhỏ, thở một hơi dài thật bình tĩnh: "Chắc vì hiếu kỳ, hiếu kỳ muốn biết đứa nhỏ anh kiên trì muốn cho nhập học rốt cuộc có bộ dạng thế nào...".

"... Sao em thấy hơi run rồi...". Đứa nhỏ nắm chặt ống quần, ánh mắt khiếp đảm.

"Ha ha ha ha ha ha, em không cần sợ.". Hoa Thần Vũ nắm tay Mạnh Tử Khôn: "Có anh ở đây, sợ gì chứ?".

Mạnh Tử Khôn chăm chú nhìn người mình yêu, dùng sức gật đầu một cái, bao phức tạp, lo lắng, bất an đều đuổi đi hết!

***

Lúc năm người vây quanh một bàn cùng dùng cơm, Mạnh Tử Khôn mắt lướt nhanh qua những món ăn sắp trên khăn trải bàn trắng, sống mũi bắt đầu cay cay.

Từ khi nhận thức được... cậu chưa từng có ký ức thế này.

Cả gia đình cùng ngồi quanh một bàn, ăn cơm tán gẫu.

Người bình thường mỗi ngày đều như thế, đương nhiên xem là chuyện bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Tử Khôn trải qua...

Cậu cầm đôi đũa đặt trước mặt mình, cả cái chén xới ngập cơm trắng kia, lần này không chỉ mũi cay, viền mắt cũng cay nữa...

"Khôn ca ca, cái này ăn ngon lắm!". Hoa Tinh Tinh gắp đùi gà bỏ vào chén Mạnh Tử Khôn, cậu theo bản năng hạ chén xuống thật thấp, thiếu chút đứng lên luôn, làm Hoa Thần Vũ ngồi bên cạnh chợt phì cười.

"Tinh Tinh à, em quả nhiên thấy soái ca là bỏ rơi anh ngay.". Trước đây Tinh Tinh luôn cho anh đùi gà. Hoa Thần Vũ tự nói với bản thân là mình không có ghen đâu, nhưng vẫn chẳng nhịn được trêu chọc.

"Vũ ca ca, anh ăn cái này đi.". Cô bé gắp cho anh một miếng thịt khác, tiện thể nháy nháy mắt với anh.

Hoa Thần Vũ hài lòng gật đầu, bắt đầu lùa cơm. Mạnh Tử Khôn dè dặt nhìn vị trí của chủ nhà, trống không.

"Cha con chắc về muộn rồi, chúng ta ăn trước đi.". Mẹ kế nhìn tin nhắn trong điện thoại, liền bảo bọn nhỏ chẳng cần câu nệ, lấp đầy bụng trước đã.

***

Bữa cơm này vì không có mặt Hoa ba ba nên cũng chẳng ngột ngạt như cậu tưởng tượng. Đối diện một bàn đồ ăn nóng hổi, Mạnh Tử Khôn ít nói hẳn, cứ ăn ăn ăn.

"Tử Khôn này... Lần trước gặp con dì đã muốn hỏi rồi, con ăn gì mà cao vậy?". Người phụ nữ dừng đũa, tò mò đặt câu hỏi.

Mạnh Tử Khôn liếm hạt cơm dính bên khóe miệng: "Ăn thịt ạ, hì hì hì hì.".

"Vậy em cũng phải ăn thật nhiều thịt!". Hoa Tinh Tinh liền thực hành ngay, gắp cho mình thêm một cái đùi gà.

Hoa Thần Vũ đang chăm chú lùa cơm, nghe mọi người tán gẫu với đứa nhỏ, liền ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tử Khôn.

Bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười cùng ôn nhu của anh, mẹ kế hơi ngạc nhiên.

Hình như lâu lắm rồi bà không thấy Hoa Thần Vũ lộ ra vẻ mặt như thế.

***

Cơm nước xong xuôi, Mạnh Tử Khôn dẫn Hoa Tinh Tinh đi chơi, bận rộn một hồi cũng gần sáu giờ, chẳng biết hôm nay có chờ được đến lúc Hoa ba ba về không...

Nội tâm đứa nhỏ cứ luôn hi vọng bây giờ họ có thể rời đi luôn đi, nhưng nào ngờ Hoa ba ba ngay thời điểm mấu chốt lại về tới.

Vẫn là phòng khách như hồi chiều cậu mới đến, Mạnh Tử Khôn đứng bên cạnh Hoa Thần Vũ, nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc trang nhã đưa áo khoác cho dì, chỉnh lại cổ tay áo, loay hoay một hồi mới đối mặt với họ.

Hoa ba ba nhìn hai người: "Đã về rồi à?". Giọng điệu ôn hòa mà bình thản.

"Ừm.". Đối mặt với cha, Hoa Thần Vũ cũng chẳng nói gì nhiều, nhưng Mạnh Tử Khôn nghe ra ngữ khí của anh có hơi khác: "Ăn ở ngoài rồi sao?".

"Ừ, ăn rồi. Không thể cùng mọi người ăn cơm, thật xin lỗi.". Hoa ba ba tiến lên trước vài bước, Mạnh Tử Khôn liền có thể tỉ mỉ quan sát ông: "Đây là đứa trẻ mà con nói?".

"Đúng. Tử Khôn, đây là cha anh.". Hoa Thần Vũ ngẩng đầu lên, cậu nhanh chóng chào hỏi: "Chào chú ạ.".

"Tốt. Đứa nhỏ này cao thật đấy.". Quả nhiên ai cũng không nhịn được cảm thán chiều cao của cậu, Mạnh Tử Khôn ngại ngùng nở nụ cười, một giây sau liền bị oanh tạc.

"Cháu đi theo ta.". Giọng điệu Hoa ba ba nói lời này cũng vẫn ung dung hòa nhã, ông chẳng biết Mạnh Tử Khôn đã lạnh hết sống lưng.

Hoa Thần Vũ nháy mắt ra hiệu Mạnh Tử Khôn theo cha anh lên lầu. Đứa nhỏ ôm ghế sô pha, ai oán nhíu mày.

"Cố lên, ha ha ha ha ha!". Bông hoa nào đó cười trên sự đau khổ của người khác, còn khua tay làm động tác "Fighting!".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro