Chương 40

Hồi chiều còn phải nhìn trộm, tối đến đã bước vào thư phòng, Mạnh Tử Khôn cứ như học sinh tiểu học đứng dán vào mép bàn, ánh mắt dè dặt.

"Ngồi đi, chỗ đó có ghế tựa.". Hoa ba ba chỉ chỉ góc tường.

Mạnh Tử Khôn ngoan ngoãn đi lấy ghế, lại ngoan ngoãn ngồi xuống, sống lưng dựng thẳng.

Hoa ba ba cũng tựa vào một chiếc ghế mềm, nhưng tư thế khá tùy ý.

"Cháu là con trai Mạnh Kiệt?".

Mạnh Tử Khôn nghĩ thầm, quả không hổ là cha Hoa Thần Vũ, đến cách nói chuyện cũng giống y đúc.

"Dạ... Cũng coi là thế.". Suýt chút cắn trúng đầu lưỡi mình, Mạnh Tử Khôn bắt đầu bấm đùi.

Hoa ba ba khẽ cười một cái. Đứa nhỏ này trả lời thật thú vị...

"Ta với cha cháu trước đây từng gặp qua, nhưng thật đáng tiếc, hợp tác không thành công.".

Khuôn mặt Mạnh Tử Khôn hiện rõ sự lúng túng mà chẳng mất đi nụ cười lịch sự, trong lòng thầm thổ tào.

Cái kịch bản phổ biến này cũng thật là...

"Thần Vũ nói với ta cháu có thiên phú, còn bảo cháu rất muốn học âm nhạc, vậy nên xin ta nhập học miễn phí cho cháu.". Hoa ba ba ngồi xoay ghế mấy vòng: "Cháu đã là con trai Mạnh Kiệt, nhà cũng không thiếu tiền mà?".

"Chú... Thật ra Mạnh gia chẳng liên quan nhiều đến cháu. Dù cháu là con người kia... nhưng từ lúc được sinh ra đã không qua lại gì cả!". Mạnh Tử Khôn hơi nghiêng người về trước: "Khi còn bé cháu sống chung với mẹ, sau đó bà tạ thế, cháu liền thôi học, luôn phải đi làm công kiếm tiền sinh hoạt...".

Hoa ba ba gật gật đầu: "Ừm, ta hiểu. Cháu có lẽ không muốn trở về Mạnh gia.".

Mạnh Tử Khôn cúi đầu, nắm chặt ống quần mình: "Dù sao... ai tốt với cháu trong lòng cháu hiểu rõ... Gia đình giàu có thì thế nào? Chẳng phải đến con trai cũng không thể nhận sao?".

Nghe đứa nhỏ nói ra lời này, Hoa ba ba thoáng suy tư: "Bây giờ Mạnh Kiệt vẫn chưa muốn nhận cháu à?".

"... Mười bảy năm, muốn nhận thì đã sớm nhận, hà tất chờ đến bây giờ. Cháu chẳng muốn về nữa.". Mạnh Tử Khôn dùng giọng điệu nhàn nhạt nói, mắt chăm chú nhìn mặt bàn.

"Người trẻ tuổi, có chuyện gì nghĩ không thông chứ? Nếu cháu trở về, con đường sau này sẽ thuận lợi hơn. Hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người ôm ước mơ lại còn rất nỗ lực, cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì...".

"Chú...". Mạnh Tử Khôn ngẩng đầu lên, cắt đứt lời khuyên của người lớn: "Cháu biết chú nói là vì muốn tốt cho cháu, nhưng cháu lớn rồi, tự biết bản thân mình muốn gì mà.".

Hoa ba ba chợt ngẩn ra.

Ông như nhớ lại... rất lâu trước đây, ông từng nghe câu này rồi.

Ánh mắt kiên định cùng giọng điệu chắc chắn kia... mang theo cảm giác không được kháng nghị.

Mạnh Tử Khôn trước mắt... giống hệt Hoa Thần Vũ năm đó...

"Cháu biết là tốt.". Ông rũ mắt xuống: "Nhưng hôm nay ta gặp cháu không phải để khuyên cháu về nhà.".

Mạnh Tử Khôn lúc này mới nhận ra hình như vừa nãy mình nói chuyện có hơi thất lễ, bắt đầu thấy run rồi...

"Thần Vũ... đứa nhỏ này... Từ bé ta đã rèn cho nó cách suy nghĩ độc lập, vậy nên nó và những đứa bạn cùng lứa không giống nhau lắm. Nó chịu đến đây nói với ta, thậm chí còn cầu xin ta, ta liền biết nó nhất định thật lòng.".

Hoa ba ba nghiêng người về trước, gác tay lên bàn: "Cháu hiểu ý ta chứ?".

Mạnh Tử Khôn hơi rụt lại.

"Dạ...". Thật ra cậu có chút mờ mịt.

"Ta cũng nói thẳng. Thần Vũ nhờ ta giúp cháu vào Học viện Âm nhạc, ta hi vọng cháu có thể dùng chân tình thật ý đối xử với nó, đừng khiến nó đau lòng.".

Mạnh Tử Khôn ngẩn ra.

Thầy Hoa! Anh bảo sẽ không nói với cha chuyện của chúng ta mà!

Chờ đã... Hình như anh ấy đâu có nói với mình như vậy...

Chẳng lẽ Hoa ba ba biết hết mọi chuyện rồi sao?

"Cháu hiểu.". Đứa nhỏ trả lời như chặt đinh chém sắt.

"Với ta mà nói, tiền là việc nhỏ. Thần Vũ là con trai duy nhất của ta, ta hi vọng nó sống thật thoải mái, như chính câu cửa miệng của nó vậy.".

Mạnh Tử Khôn vốn định hỏi gì đó, nhưng nghe Hoa ba ba nói tiếp, cậu càng không dám lên tiếng nữa...

***

Mẹ kế đề nghị họ ở lại, cả hai suy nghĩ một hồi rồi quyết định vẫn nên về nhà thôi, thế là Hoa ba ba liền bảo tài xế đưa họ rời đi.

Dọc đường, Mạnh Tử Khôn một bụng muốn hỏi, nhưng vẫn phải im lặng nhịn đến cửa khu chung cư.

Đợi tài xế nhanh chóng lái xe đi, Mạnh Tử Khôn lập tức bước đến bên cạnh Hoa Thần Vũ.

"Thầy, không phải anh nói với cha chuyện của chúng ta rồi chứ?".

Thầy Hoa nghiêng đầu, bộ dạng thật thà:

"Chúng ta? Chuyện tình cảm ấy hả?".

Đứa nhỏ gật đầu như băm tỏi.

"Không có mà. Anh... còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, vậy nên...". Hoa Thần Vũ hiếm khi bối rối, cúi đầu bắt đầu chọt chọt tay: "Nhưng lẽ ra ông ấy có thể chấp nhận chứ nhỉ?".

Mạnh Tử Khôn híp mắt lại.

"Hôm nay lúc cha anh nói chuyện với em, bộ dạng như biết hết rồi ấy, dọa em sợ muốn chết, chỉ lo mình nói sai thôi...".

"Ông ấy gạt em đó! Em mà lỡ miệng là hôm nay chúng ta đừng hòng về! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...".

Hoa Thần Vũ cười vui vẻ, tất nhiên anh chỉ đùa thôi.

Chẳng hiểu sao, nhìn người trước mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong đầu Mạnh Tử Khôn cứ quanh quẩn lời của Hoa ba ba:

Dùng chân tình thật ý đối xử với nó, đừng khiến nó đau lòng.

Trên thế giới này, điều cậu không nỡ nhất... chính là nhìn thấy anh buồn đau...

Mạnh Tử Khôn mấp máy môi, vươn tay đem Hoa Thần Vũ còn đang cười ha ha ôm vào lòng.

Ai kia đang cười khanh khách lập tức yên tĩnh lại, tựa trong lồng ngực ấm áp này, Hoa Thần Vũ luôn có cảm giác rất thoải mái.

Đứng hứng cơn gió không quá lạnh, thân nhiệt ấm áp truyền qua nhau từ cái ôm, mềm mại dễ chịu... Hoa Thần Vũ hít một hơi thật sâu, hai mắt sắp nhắm lại luôn.

"Chúng ta lên lầu chứ?".

Mạnh Tử Khôn gật gật đầu, nhếch miệng cười xấu xa.

"Em bế anh lên.".

Hoa Thần Vũ làm mặt ghét bỏ: "Vậy xấu hổ lắm...".

Bóng đêm nặng dần, che đi đôi tai ửng đỏ của anh.

Đứa nhỏ lắc lắc đầu, cúi người định ôm chân Hoa Thần Vũ. Thầy Hoa đúng là rất nhanh nhẹn, một bước liền nhảy thoát, lập tức chạy về phía tòa nhà.

Mạnh Tử Khôn tức khắc đuổi theo.

***

Dưới ánh đèn đường mờ ảo của khu chung cư... biểu diễn một màn "bắt được thưởng kẹo" giữa em ba tuổi và anh năm tuổi. Hoa Thần Vũ rốt cuộc chạy hết nổi, nằm luôn trên ghế dài giả chết.

Mạnh Tử Khôn đắc ý đến bên cạnh ai kia: "Nhận thua rồi à?".

Hoa Thần Vũ ngẩng cổ lên: "Ai thèm đấu với em? Hứ!".

Hoa năm tuổi ấu trĩ lên sàn quả thật đáng yêu chết người mà!!!

Đứa nhỏ ngồi xổm bên ghế dài, chậm rãi kề sát vào người còn đang mạnh miệng kia.

"Vậy cho em hôn một cái, em sẽ không bế anh lên lầu.".

Trong bóng đêm, đôi mắt Hoa Thần Vũ như tràn ngập ánh sao, theo từng cái chớp khẽ, có gì đó sáng rỡ cứ bồng bềnh, cám dỗ nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước, thật khiến người say.

***

Đứa nhỏ ngốc này... đừng nói nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh hôm đó rồi chứ?

Hoa Thần Vũ híp mắt nở nụ cười. Anh thầm nghĩ, lần trước đã bị cậu cướp thế chủ động, hôm nay không thể để cậu chiếm tiện nghi được!

Đứa nhỏ nhìn ai kia bỗng dưng ngồi dậy, còn đang đoán xem anh muốn làm gì. Hoa Thần Vũ nhanh chóng vươn tay túm cổ áo Mạnh Tử Khôn, buộc cậu cúi đầu xuống.

Một nụ hôn nóng bỏng cứ vậy đột ngột tiến tới, rơi trên môi đứa nhỏ.

Mạnh Tử Khôn hai mắt mở to, vừa định đưa tay ôm vai anh, ai kia trước sau vẫn nhanh nhẹn như thế, lập tức buông áo cậu ra, toàn thân rụt về phía sau cả đoạn dài.

"Hôn xong rồi, lên lầu được chưa nhỉ?".

Thầy Hoa muốn lách qua bên hông chạy đi, nhưng lần này Mạnh Tử Khôn chẳng cho anh cơ hội trốn thoát, hai tay chống trên ghế, đè anh lại.

"Thầy Hoa, là anh trêu chọc em...".

Đứa nhỏ thay đổi ánh mắt, nét ôn nhu ấm áp ngày thường bị tính chiếm hữu thay thế. Cậu nâng cằm Hoa Thần Vũ, nhanh chóng mà chuẩn xác chặn bàn tay đối phương vươn ra định đẩy mình, nửa người ngồi trên ghế dài.

Hoa Thần Vũ đã chẳng còn không gian chạy trốn. Hưởng thụ nụ hôn kịch liệt hơn vừa nãy gấp mười lần, tay anh cũng đổi hướng, nắm chặt vạt áo sau lưng Mạnh Tử Khôn.

Mềm mại cùng nồng nhiệt tan trên khóe môi, máu toàn thân bỗng dâng trào, kêu gào, khát cầu muốn nhiều hơn nữa...

Gió bên tai càng lúc càng nặng. Tiếng thở dốc dần dần át đi tất cả âm thanh bên ngoài.

Hoa Thần Vũ trán chạm trán Mạnh Tử Khôn, tim đập nhanh vô cùng.

"Tử Khôn...". Anh cũng không biết tại sao bỗng gọi tên đối phương.

Đứa nhỏ vươn tay chạm vào mặt anh: "Thần Vũ.".

Trịnh trọng mà mạnh mẽ.

Anh muốn thể hiện bản thân đang rất hạnh phúc, nhưng lại cảm thấy... nếu chỉ dùng lời nói, căn bản chẳng biểu đạt được tâm trạng của mình lúc này.

Có những tình cảm... câu chữ không thể nào miêu tả hết được, huống hồ anh còn là người vốn từ vựng chẳng nhiều.

Nếu không thể nói, vậy phải làm sao để diễn tả tình cảm của mình đây?

Bản năng của động vật... là đụng chạm, truyền nhiệt độ cho đối phương...

Là ánh mắt giao nhau, truyền suy nghĩ đến đối phương...

Hoa Thần Vũ hai tay xoa gò má Mạnh Tử Khôn, kề đầu lại gần, để cậu cảm nhận được hô hấp của mình, nhịp tim của mình, tình cảm mãnh liệt của mình trên từng tấc da thịt...

Họ ngồi trong gió ngồi hồi lâu, nhưng lại chẳng thấy lạnh chút nào...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro