Chương 42
Học viện Âm nhạc.
Thông thường vào cuối tuần phòng tự học sẽ chẳng có ai, tuy vậy, nếu tìm kỹ vẫn phát hiện vài học bá của hội học sinh ngồi trong góc, hoặc vùi đầu đọc sách hoặc nói chuyện yêu đương.
Nhưng đương nhiên Mao Bất Dịch đều không thuộc hai loại này.
Cậu cầm quyển sách đặt trên mặt bàn, ngồi đối diện là người bạn nhỏ của cậu, Chung Dịch Hiên.
"Mao Mao, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.". Trong phòng học chẳng có ai, dù nói nhỏ đi nữa cũng sẽ vang vọng khắp nơi. Chung Dịch Hiên đẩy cặp kính tròn tròn, đôi mắt vô cùng chân thành.
"Siêu sao" nghiêng về phía trước, chớp chớp cặp mắt ti hí.
"Chuyện gì thế?".
"Lần trước chẳng phải anh họ tôi đến trường cậu phát biểu sao, có gặp một thầy giáo tên Hoa Thần Vũ, thế là muốn mời thầy đến địa chỉ này ăn cơm.".
Chung Dịch Hiên cố gắng nhớ lại lời anh họ nói với cậu: "Nhưng anh họ tôi nói thầy Hoa không dễ mời, cần tìm sinh viên giúp đỡ, nếu chuyện này thành công, anh ấy có thể thuyết phục mẹ cho tôi đến Disney chơi.".
Mao Bất Dịch nghe thế, lập tức lùi về sau.
"Vậy... cậu muốn tôi nói giúp...".
Chung Dịch Hiên gật đầu như bằm tỏi.
"Nhưng... sao lại là tôi?". Mao Bất Dịch nhún nhún vai: "Nhờ Mạnh Tử Khôn chẳng phải tốt hơn à?".
Chung Dịch Hiên cau mày: "Tại sao?".
"Siêu sao" chớp mắt, bỗng nhận ra, lẽ nào kim chủ đại nhân vẫn chưa kể chuyện này với Chung Dịch Hiên. Nếu đã chưa kể với Chung Dịch Hiên, vậy chẳng phải... không muốn cho người nhà biết à...
"Không có gì, thầy Hoa với Mạnh Tử Khôn quan hệ rất tốt.".
"Tôi lại chẳng quen Mạnh Tử Khôn... Mao Mao, rốt cuộc cậu có giúp tôi không?!?". Đứa nhỏ mười bảy tuổi nào đó suýt chút xù lông.
Mao Bất Dịch gật đầu liên tục: "Giúp giúp giúp!".
"Vậy cậu định nói sao với thầy Hoa?". Chung Dịch Hiên kéo tay áo cậu, tiếp tục hỏi.
"Ăn ngay nói thật thôi.". "Siêu sao" chẳng chút nghĩ ngợi, nhanh chóng trả lời.
"Vậy không được, anh họ bảo rồi, ăn ngay nói thật thì thầy Hoa chắc chắn sẽ không đến.". Chung Dịch Hiên bác bỏ phương án của Mao Bất Dịch: "Cậu phải nói gì đó lay động thầy ấy chứ!".
Mao Bất Dịch tiếp tục cau mày.
"Vậy không được. Không thể khiến thầy Hoa nghĩ chúng ta là mấy đứa trẻ dối trá!".
"Phụt!". Chung Dịch Hiên lập tức phì cười: "Tán gẫu với cậu vui thật!".
"Anh họ cậu sao lại muốn mời thầy Hoa ăn cơm?". Mao Bất Dịch chẳng quan tâm, trực tiếp đổi sang vấn đề khác.
"Tôi cũng không hỏi nữa...". Chung Dịch Hiên lắc lắc đầu: "Nhưng cậu nói thế tôi mới thấy kì lạ, chẳng phải chỉ là đến trường phát biểu thôi à, sao lại nhìn trúng thầy cậu luôn nhỉ?".
Mao Bất Dịch cảm thấy Chung Dịch Hiên dùng chữ nào đó vô cùng chuẩn: "Thầy Hoa ở trường rất được hoan nghênh, anh họ cậu nhìn trúng cũng chẳng có gì lạ.".
Hai người đang nghiêm túc thảo luận bỗng nhận ra có chỗ nào không đúng.
"Cái quỷ gì thế, gì mà nhìn trúng không nhìn trúng, mấy thứ đó không quan trọng, quan trọng là chuyến đi Disney của tôi! Mao Bất Dịch, cậu mau mau nghĩ cách lừa thầy Hoa đi!". Chung Dịch Hiên bắt đầu dùng sức lay cánh tay Mao Bất Dịch.
"Được được được được.". Mao Bất Dịch gật đầu: "Nhưng tôi sẽ không lừa thầy Hoa, mọi chuyện phải xem vận may của anh họ cậu thôi.".
Chung Dịch Hiên đảo mắt: "Vậy chúng ta đi thôi, chọn ngày chẳng bằng hôm nay.".
***
Theo lý thuyết mà nói Mạnh Tử Khôn vào cuối tuần sẽ không xuất hiện trong trường, nhưng cậu đến đây là vì mơ hồ nhớ lại chuyện hôm quyên góp, xuất hiện bên cạnh Hoa Thần Vũ... ngoài Triệu Thiên Vũ còn có Mao Bất Dịch.
Quả thật chuyện này đã dằn vặt cậu rất nhiều, rốt cuộc nhận ra còn một người có thể hỏi được, Mạnh Tử Khôn lập tức chạy tới trường.
Cái này gọi là không phải oan gia không chạm trán. Ngay lúc Mao Bất Dịch chuẩn bị dẫn Chung Dịch Hiên rời khỏi phòng, ngẩng đầu đã thấy Mạnh Tử Khôn ngoài cửa.
Mao Bất Dịch muốn trực tiếp nói chuyện này với Mạnh Tử Khôn, nhưng nếu vậy chuyến Disney của Chung Dịch Hiên sẽ hỏng mất... Xoắn xuýt mấy giây, Mạnh Tử Khôn đã tiến thẳng đến chỗ cậu.
"... Mao Bất Dịch?".
Chung Dịch Hiên ngẩng đầu nhìn cậu trai đen sì này: "Đây chẳng phải Mạnh Tử Khôn sao?".
Mao "Siêu sao" lén liếc mắt nhìn Mạnh Tử Khôn, không chờ cậu mở miệng, đối phương đã ngỏ lời trước.
"Cậu rảnh không? Tôi muốn... hỏi cậu chút chuyện.".
"Siêu sao" nghĩ thầm, hai người hẹn nhau cả rồi à, tìm tôi cùng một ngày...
"Chuyện gì?".
Mạnh Tử Khôn nhìn nhìn Chung Dịch Hiên: "Nói riêng.".
Mao Bất Dịch thấy Chung Dịch Hiên cũng chẳng phải người ngoài gì, dù sao thầy Hoa trước mặt mọi người cũng bảo kim chủ đại nhân là anh trai Mạnh Tử Khôn, kiểu thân thích này... sớm muộn đều phải nhận.
"Không cần, đây là em họ cậu.".
Lời vừa dứt, Mạnh Tử Khôn cùng Chung Dịch Hiên đều sửng sốt.
"Hả?".
Mao Bất Dịch đơn giản rành mạch giải thích vì sao hai người là anh em họ. Cuối cùng Mạnh Tử Khôn đảo mắt, hình như cũng chẳng quan tâm mớ quan hệ thân thích này: "Tôi hỏi cậu, hôm quyên góp thầy Hoa ở riêng với ai?".
"Siêu sao" thầm nghĩ, thì chính hôm quyên góp đã xảy ra chuyện không nên đó chứ...
"Triệu Thiên Vũ bảo có lời muốn nói riêng với thầy Hoa, thế nên tôi tránh đi từ sớm.". Mao Bất Dịch suy tư một hồi, chuyện Triệu Thiên Vũ đánh người có nên nói không đây...
"Trừ chuyện đó ra.". Mấy việc đó Triệu Thiên Vũ đều kể với Mạnh Tử Khôn hết rồi, nhưng cậu cứ luôn thấy chẳng đơn giản vậy.
Mao Bất Dịch chớp chớp đôi mắt nhỏ: "Mạnh Tử Khôn, anh cậu muốn mời thầy Hoa ăn cơm.".
Chung Dịch Hiên đứng sau "Siêu sao" lập tức xù lông.
"Tên mập chết bầm cậu nói cái gì thế?!?". Chẳng phải đã bảo tìm thầy Hoa nói riêng sao?!
"Không ăn, ăn cái gì mà ăn.". Quả nhiên Mạnh Tử Khôn liền bác bỏ.
Mao Bất Dịch như đoán được gì rồi, bình tĩnh nói tiếp: "Hôm quyên góp, Triệu Thiên Vũ đánh anh cậu một quyền.".
Nhận được thông tin then chốt trong ngày, Mạnh Tử Khôn lập tức trợn to hai mắt.
***
Từ trường bước ra, tâm trí Mạnh Tử Khôn đều là câu nói của Mao Bất Dịch. Chuyện này thật ra rất dễ nghĩ thông. Cậu biết Triệu Thiên Vũ có tình cảm với thầy Hoa, Mạnh Tử Thạc là nhà đầu tư, Triệu Thiên Vũ đương nhiên sẽ không dễ gì đánh người, trừ phi...
Cậu vẫn cảm thấy... bên dưới cái mặt nạ ôn hòa của Mạnh Tử Thạc là bộ dạng cậu chẳng thể nhìn thấu...
Chỉ hận bản thân không có khả năng bảo vệ Hoa Thần Vũ...
Thật sự không cam lòng...
Vốn cứ nghĩ mình không tranh không cướp, an an tĩnh tĩnh mà sống sẽ có được hạnh phúc đơn giản nhất, nhưng lầm rồi, đến ngay cả hạnh phúc đơn giản này cậu cũng chẳng thể bảo vệ tốt được...
Đứa nhỏ tức giận đá viên sỏi trên đất, thình lình một đôi giày da đen xuất hiện trước mặt, cậu thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc...
"... Vị nào đây?". Trong đầu chẳng nghĩ ra cái tên nào cả, Mạnh Tử Khôn vừa hỏi xong liền phát hiện... đứng sau người này còn mấy tên vận âu phục, dù không cao hơn cậu nhưng nhìn thế nào cũng khỏe hơn.
"Nhị thiếu gia, xin mời.". Nam nhân lịch sự chào hỏi, thuận tiện chỉ về phía chiếc xe màu đen bên cạnh.
Mạnh Tử Khôn trợn mắt, liếc nhìn chiếc xe khoa trương kia, lập tức xoay người bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro