Chương 47

Sau một loạt mấy chuyện lộn xộn, Học viện Âm nhạc cuối cùng cũng đến lúc thi học kỳ.

Phần lớn sinh viên vào thời điểm mấu chốt này sẽ xất bất xang bang, tuy bài học chẳng bao nhiêu nhưng hàng năm số người trượt vẫn rất cao, vậy nên mấy đứa nhỏ lúc trên lớp không chép bài liền bắt đầu chạy đi tìm học bá để photo tập vở, có quan hệ tốt với giáo viên thì mượn đề thi năm ngoái năm trước, tiện thể khoanh lại phạm vi bài học.

Nhưng những thứ này chẳng phải điều bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn lo lắng, mấy ngày gần đây cậu cứ quấn lấy Hoa Thần Vũ bàn về kế hoạch sau khi thi.

Hoa Thần Vũ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn khả ái lại có chút chờ mong của người yêu, nháy mắt cười cười.

"Kỳ nghỉ rất dài, chắc khoảng hai tháng rưỡi, em muốn làm gì?".

Mạnh Tử Khôn hai tay ôm bục giảng, đôi mắt sáng mà chân thành: "Chúng ta đi du lịch được không?".

Nghe đến hai chữ kia, Hoa Thần Vũ cảm giác trong lòng có chút tò mò cùng xúc động.

"Được chứ, ra ngoài chơi!". Nhớ đến mấy kì nghỉ trước mình cũng xuất ngoại với bạn bè, Hoa Thần Vũ lập tức đồng ý phương án này: "Trong nước hay ngoài nước? Em muốn đi chỗ nào?".

Đứa nhỏ cong môi, lộ ra nụ cười đáng yêu.

"Em muốn đến Prague.".

Hoa Thần Vũ gật gù: "Anh chưa từng tới đó, ở châu Âu à?".

"Thật ra... em cũng không rõ lắm, nhưng đó là nơi mẹ em vẫn luôn muốn đến.". Mạnh Tử Khôn hồi tưởng lại lúc nhỏ mỗi khi hàn huyên mẹ thường đề cập với cậu: "Bà bảo nơi đó rất đẹp, như thế giới cổ tích vậy, em muốn thay bà đến đấy một lần, ngắm nhìn thế giới kia...".

Giọng nói đứa nhỏ dần hạ xuống, nhưng vẫn chẳng giấu được cảm giác vui mừng cùng mong đợi, thật sự khiến Hoa Thần Vũ động tâm.

Anh thích Mạnh Tử Khôn, vậy nên anh muốn dẫn đứa nhỏ đến bất cứ nơi nào cậu muốn đến, thực hiện tất cả nguyện vọng trong lòng cậu ...

Thầy Hoa vươn tay, chỉnh nút áo sơ mi giúp đứa nhỏ.

"Không thành vấn đề, chờ em thi xong, chúng ta cùng đi.".

Mạnh Tử Khôn vui vẻ gật đầu, đôi mắt híp lại tạo thành nếp nhăn nho nhỏ nơi khóe mắt.

Cậu thế nào cũng không ngờ sẽ... "nửa đường giết Trình Giảo Kim".

***

Kết thúc môn thi cuối cùng, Mạnh Tử Khôn theo tiếng chuông bước ra khỏi phòng, tính toán lúc này Hoa Thần Vũ cũng đã xong công việc giám thị, dự định cả hai ăn cơm tối ở ngoài rồi hẵng về, nào ngờ tuy mọi người đã đi cả song trong phòng vẫn còn Hoa Thần Vũ và một nam nhân cậu chưa từng gặp qua.

Mạnh Tử Khôn ngạc nhiên đứng ngoài cửa. Thầy Hoa đang nói gì đó với người đàn ông kia. Đứa nhỏ thầm nghĩ không nên quá bốc đồng mà xen ngang cuộc trò chuyện giữa họ, nhưng Hoa Thần Vũ đã nhìn thấy cậu rồi.

"Tử Khôn?".

Bỗng bị điểm tên, đứa nhỏ giật nảy mình, nam nhân đứng trước mặt Hoa Thần Vũ liền quay đầu, hiện ra một khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, thoạt nhìn có vẻ là minh tinh. Tuy vậy... Mạnh Tử Khôn chẳng quen anh ta...

Hoa Thần Vũ tiến lên vài bước, ánh mắt ôn hòa nhìn đứa nhỏ.

"Em xong rồi à? Giới thiệu với em, bạn anh Vu Kính Thần, là ca sĩ đã debut nha.".

Mạnh Tử Khôn ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông không cao bằng mình, đối phương ước chừng một mét tám, vóc dáng cũng chẳng tệ, bảo là ca sĩ đã debut cũng có lý lắm.

Vu Kính Thần ngạc nhiên: "Đứa nhỏ này cao thật, ha ha ha.".

Mạnh Tử Khôn gật gật đầu, liếc sang Hoa Thần Vũ, rõ ràng đang chờ đối phương giải thích với cậu rốt cuộc người này tới đây làm gì.

"Hoa Hoa, hai người đến giờ về rồi phải không? Tôi mời cơm.". Vu Kính Thần vui vẻ đề nghị. Hoa Thần Vũ vốn định đồng ý, nhưng thấy ánh mắt ai oán của Mạnh Tử Khôn, anh liền tổ lái sang hướng khác: "Ai... Hôm nay tôi bận mất rồi, bữa nào mời lại cậu ha.".

"Vậy chuyện tôi nói cậu nghĩ kĩ đi, cơ hội ngàn năm có một đó!". Vu Kính Thần bắt tay Hoa Thần Vũ mấy lần, lấy chiếc kính râm treo trên cổ áo đeo lên: "Tôi trốn trước đây, chờ tin tốt của cậu!".

***

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn sót lại Mạnh Tử Khôn và Hoa Thần Vũ, đứa nhỏ đảo mắt, quyết định cứ nghe Hoa Thần Vũ nói trước xem thế nào.

"Gần đây em dễ ghen quá nha... Chỉ hàn huyên vài câu thôi mà...". Thầy Hoa cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu. Đứa nhỏ này sao lại cảnh giác cao với mấy nam nhân bên cạnh anh đến vậy chứ, sắp thành "giấm vương" luôn rồi...

Mạnh Tử Khôn cắn môi dưới.

"Không phải gần đây. Trước giờ vẫn vậy...".

Câu trả lời thẳng thắn của đứa nhỏ lập tức chọc cười Hoa Thần Vũ.

"Ha ha ha ha ha ha ha... Kính Thần anh quen từ đợt thi đấu, năm đó cậu ấy hạng ba, hiện tại rất có nhân khí. Cậu ấy muốn mời anh tham gia show truyền hình.".

"... Show truyền hình gì chứ?". Im lặng nửa ngày mới nói được một câu.

"Hình như là mời minh tinh và bạn của minh tinh cùng ra nước ngoài du lịch, có thể ăn đồ ngon rồi bàn luận về âm nhạc các kiểu.". Hoa Thần Vũ thuật lại những lời Vu Kính Thần nói: "Cậu ta còn bảo chương trình này quả thật làm riêng cho anh, ha ha ha ha ha...".

Mạnh Tử Khôn thấy thầy Hoa cười vui vẻ đến vậy, cậu biết anh nhất định rất sẵn lòng tham gia, nhưng vì sự xuất hiện của cậu mà vẫn chưa cho Kính Thần câu trả lời chắc chắn. Trong lòng đứa nhỏ có chút buồn, cơ hội như thế... không sớm không trễ, cứ nhằm lúc mấu chốt này mà tới...

"Vậy... anh đi bao lâu?". Mạnh Tử Khôn dù chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn không nói ra.

"Ừm, chắc khoảng 2 tháng, vừa khéo nghỉ hè nên có thời gian.". Hoa Thần Vũ dùng ngón tay chọt chọt môi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm mặt đất: "À... vậy anh đi đi, hình như rất thú vị...".

Hoa Thần Vũ thấy Mạnh Tử Khôn dùng mũi chân cạ cạ khe hở trên nền đất, đáy mắt lóe lên chút nghịch ngợm.

"Vậy em cũng đừng nhớ anh quá đó, anh sẽ gửi ảnh về thường xuyên.".

Mạnh Tử Khôn đang cúi đầu ủ rũ liền gật gù, ngón tay siết chặt góc áo sơ mi, giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Em không thèm nhớ anh đâu...".

Rất hiếm khi thấy bộ dạng ủy khuất của Mạnh Tử Khôn, thiếu niên tuổi mười bảy quả thật vừa vụng về vừa đáng yêu. Hoa Thần Vũ nhịn chẳng được, bắt đầu che mắt cười lớn.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!".

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, lông mày đều tụm lại một chỗ.

"Anh cười gì chứ?".

Đôi mắt Hoa Thần Vũ híp thành đường chỉ.

"Cười em ngốc!".

Mạnh Tử Khôn lập tức bày mắt cún oan ức.

"... Hả?".

Hoa Thần Vũ hít sâu một hơi, nắm tay đứa nhỏ, ngước cổ lên, nghiêm túc nhìn cậu.

"Mạnh Tử Khôn, nơi không có em, dù là ở đâu anh cũng không đến.".

Nhận được một câu sến sẩm đến buồn nôn, Mạnh Tử Khôn bỗng giật mình. Cậu nhìn đôi mắt đối phương mềm mại như thủy, cảm giác trong tim có dòng nước ấm từ từ chảy dọc cơ thể, nhiệt độ của cái nắm tay cũng dần tăng lên. Đứa nhỏ ngạc nhiên một hồi, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng, rất tự nhiên bước tới ôm anh.

Từ nhỏ đến lớn, người có thể cho cậu cảm giác an toàn, ngoại trừ mẹ ra, chính là Hoa Thần Vũ.

Mạnh Tử Khôn nhắm mắt, cảm giác sống mũi cay cay.

Cậu thấy mình thật may mắn, có thể quen biết anh, có thể yêu thương anh, có thể được anh bảo vệ...

Từ ngữ nhiều thế nào cũng chẳng thể biểu đạt hết nỗi lòng cậu hiện tại...

Cậu chỉ biết... loại cảm giác được yêu này... rất ôn nhu, rất trân quý...


nửa đường giết Trình Giảo Kim: là một câu tục ngữ, ý chỉ những việc xảy ra nằm ngoài dự tính, không ứng phó kịp.

=======

Mới chưa đầy một tháng mà Hồng Trà tăng lên 2k view rồi ^^ Nhân dịp này tặng mọi người 1 pic Khôn Hoa mình vừa lụm được (đừng hối fic từ từ tui đang trans TvT tui hông ngờ view tăng nhanh vậy TvT)

Mong mọi người vote cho truyện, tiếp tục ủng hộ mình nha (⁎˃ᴗ˂⁎)

Ai vote Khôn Khôn bắn tim cho (◍˃̶ᗜ˂̶◍)✩

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro