Chương 53
Nhà hàng của khách sạn là kiểu tự phục vụ. Đoàn người đổ xô một vòng đã vơ vét được cả đống đồ ăn. Trong khay của Hoa Thần Vũ chỉ có thịt không có rau, Mạnh Tử Khôn thì đỡ hơn, lấy được vài phần hoa quả, quay qua quay lại dăm ba chuyến, rồi cầm về mấy ly thức uống.
Cúi xuống bắt đầu chăm chú dùng cơm, thầy giáo và đám học trò không ngừng tấm tắc khen cách bài trí và tác phong phục vụ của khách sạn 5 sao này. Hoa Thần Vũ cầm đùi gà nhai nhai nhai, hai mắt quan sát xung quanh.
"Ở đây chẳng phải gần bờ biển lắm sao? Tôi muốn bơi.". Mã Bá Khiên chỉ ăn một chút salad, xem ra vô cùng chú trọng thể hình, Chu Chấn Nam bên cạnh đang nhai rau liền hưởng ứng: "Tôi cũng muốn đi!".
"Các vị, bữa ăn hài lòng chứ?".
Thình lình một giọng nói xông tới, cả nhóm đồng loạt hướng mắt về phía người phụ nữ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện này, là một đại tỷ tỷ cao ráo tóc ngắn có nụ cười nhã nhặn.
"... Hài lòng.". Chu Chấn Nam ngồi gần nhất ngây ngẩn trả lời.
"Quên tự giới thiệu, tôi là người phụ trách sắp xếp hành trình của các vị do Mạnh tổng phái đến, mọi người cứ gọi tôi Nhã Duyệt là được rồi.".
"Chào tỷ tỷ.". Chung Dịch Hiên lập tức nở nụ cười rạng rỡ của thiếu niên.
"Ừm.". Nhã Duyệt hướng về phía Chung Dịch Hiên cười cười: "Lát nữa ăn xong, trước tiên tôi sẽ đưa mọi người đi tìm hiểu một chút hạng mục của chúng ta, cả hoạt động và chương trình mấy ngày gần đây nữa.".
"Wa sai!". "Siêu sao" nhỏ giọng cảm khái.
Hoa Thần Vũ đặt đùi gà trong tay xuống, rút khăn giấy lau lau tay, ngước cổ lên chào hỏi Nhã Duyệt.
"Được, cám ơn cô.".
Nhã Duyệt nhìn sang Hoa Thần Vũ, người này trong nhóm có vẻ là giáo viên nhỉ? Nhìn dáng vẻ xù lông nhỏ nhắn đáng yêu kia, bảo là học sinh cũng không phải không ổn.
Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt tinh xảo: "Đừng khách sáo, mọi người chơi vui là được.".
***
Lấp đầy cái bụng rồi, Hoa Thần Vũ dẫn đám học sinh theo sát Nhã Duyệt, nghe cô nói một chút chuyện liên quan tới hạng mục. So với mấy thứ đó, hiển nhiên bọn nhỏ càng muốn ngắm cho đã mắt khách sạn bài trí hoa lệ này, tiện thể nghe xem có hoạt động với chương trình nào không.
"Buổi chiều mọi người có thể đến bờ biển bên kia chơi, có hoa quả và đồ uống ướp lạnh, cung cấp miễn phí.". Nhã Duyệt chỉ chỉ bãi cát vàng cách đó không xa: "Tối nay, khu giải trí bên kia công ty sẽ tổ chức biểu diễn ca vũ, nếu ai muốn đi thì cứ sáu giờ tối đến tập hợp ở đại sảnh tìm tôi là được.".
Cp Visa đương nhiên đã nóng lòng muốn thử, kính râm gác sẵn trên mũi. Mao Bất Dịch cúi đầu mân mê ngón tay, miệng lẩm bẩm phải về phòng lấy phao bơi vịt nhỏ của mình. Triệu Thiên Vũ nghe đến đồ uống và hoa quả ướp lạnh miễn phí liền bất giác nuốt nước bọt. Cp Khôn Hoa thì nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Thời tiết nóng như vậy, có nước quả nhiên không tồi.". Hoa Thần Vũ suy nghĩ một chút, đắc ý đeo kính râm lên, cả người nháy mắt khí chất hẳn.
"Thầy, bãi cát nắng lắm, anh có cần...". Mạnh Tử Khôn định nói nên về phòng lấy áo khoác hay gì đó đi. Chủ yếu vì thầy Hoa ăn mặc mát mẻ như vậy đã hấp dẫn chẳng ít người rồi, lỡ đâu bờ biển còn đông hơn thì sao, vậy chẳng phải bị vây xem như vườn bách thú à?
Hoa Thần Vũ ngẩng đầu lên, từ góc độ của Mạnh Tử Khôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh lại mang cái kính râm lớn tròn đen, quả thật vô địch đáng yêu!
"Không cần đâu, tùy ý một chút.".
Mạnh Tử Khôn vừa bị từ chối còn đang ngẩn người, Hoa Thần Vũ đã theo đám Chu Chấn Nam xuất phát đến bãi cát vàng.
Triệu Thiên Vũ tới bên cạnh đứa nhỏ: "Cậu đi lấy đồ đi, tôi đi cùng thầy ấy.".
Mạnh Tử Khôn kéo tay Triệu Thiên Vũ: "Đừng chạy, cậu theo tôi!".
***
Nghệ sĩ già bị đứa nhỏ lôi về khu phòng, thầm nghĩ Mao Bất Dịch bị Chung Dịch Hiên túm theo Hoa Thần Vũ, tổ hợp này cũng chẳng có gì lớn, liền đứng ngoài cửa chờ Mạnh Tử Khôn tìm áo khoác. Đứa nhỏ lục tung tùng phèo hơn mười phút mới cầm một chiếc sơmi trắng bước ra, tuy vậy còn mang thêm thứ gì đó.
Triệu Thiên Vũ cúi đầu nhìn đôi khuyên tai đen hình sao trong lòng bàn tay Mạnh Tử Khôn, ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cậu.
"Làm gì thế?".
"Tặng cậu.". Mạnh Tử Khôn bỗng cười giảo hoạt.
Triệu Thiên Vũ nhíu nhíu mày.
"Tự nhiên lấy lòng...".
"Hứ!". Mạnh Tử Khôn lườm một cái: "Này là thầy Hoa tặng cho cậu, cậu không muốn?".
Nghe đến tên Hoa Thần Vũ, nội tâm Triệu Thiên Vũ liền dao động.
"... Vậy sao thầy không tự đưa tôi?".
"Tôi với thầy Hoa ai đưa cậu mà chẳng giống nhau? Cầm!". Mạnh Tử Khôn không nói hai lời liền đem khuyên tai nhét vào tay Triệu Thiên Vũ.
***
Bãi cát vàng này vì vừa mới khai thác nên lượng du khách vẫn chưa nhiều. Bờ biển vô cùng sạch sẽ, hạt cát nhỏ vừa mềm vừa trơn, còn mang theo mùi vị gió biển.
Hoa Thần Vũ ngồi xổm cạnh biển chọc cát, từng đợt từng đợt bọt biển đánh tới hấp dẫn sự chú ý của anh. Thầy Hoa đứng lên, chậm rãi đi về phía mép nước, đá dép qua một bên, để chân trần đạp bọt biển, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt bao lấy mắt cá chân, rồi lại từ từ rút đi. Anh bước lên mấy bước, cảm nhận gió biển lướt qua từng tấc da thịt, loại cảm giác tự do tự tại này... thật khiến anh thoải mái không thôi.
Hoa Thần Vũ còn muốn đi xa thêm, bỗng phía sau có người bắt được tay anh.
Nhìn màu sắc cánh tay kia, Hoa Thần Vũ liền quay sang đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mạnh Tử Khôn.
"Thầy, mặc áo khoác vào đi.". Đứa nhỏ tay chìa ra cái sơ mi trắng, Hoa Thần Vũ cau mày nhìn một chút, lắc đầu.
"Không muốn.".
Lời vừa dứt bỗng nổi trận gió to. Bộ quần áo vốn rộng rãi của Hoa Thần Vũ liền bị phật lên, hoàn toàn chẳng che được gì cả, ngực cứ lúc ẩn lúc hiện, gần như hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Mạnh Tử Khôn cảm giác đầu óc trống rỗng.
Cậu theo bản năng vươn tay mặc áo cho Hoa Thần Vũ, đối phương liền nhanh nhẹn tránh thoát.
"Thầy!".
Cảm giác bản thân rất lâu rồi chưa làm càn như vậy, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoa Thần Vũ trực tiếp vung chân tóe nước biển lên người Mạnh Tử Khôn.
"Hey!". Đứa nhỏ nhận 10 ngàn điểm tổn thương, lấy tay cản lại một hồi, Hoa Thần Vũ nhanh như cắt đã chạy cả đoạn xa.
Tính nghịch ngợm hoàn toàn bị khơi dậy, Mạnh Tử Khôn lập tức lao đến.
Đạp bãi cát mà chạy thật có hơi lực bất tòng tâm, nhưng cậu vẫn mượn ưu thế chân dài, vững vàng bắt được Hoa Thần Vũ.
"Ha ha ha ha ha ha~". Tiếng cười của thầy Hoa vang vọng khắp bờ biển.
Đứa nhỏ phát hiện từ khi cậu ôm eo anh, đối phương liền không trốn nữa, còn lười biếng tựa vào người cậu.
Mạnh Tử Khôn ôm anh từ phía sau lưng, cằm thân mật đặt trên vai Hoa Thần Vũ: "Muốn bơi không?".
Hoa Thần Vũ lắc lắc quả đầu xù: "Không muốn, anh sẽ sợ.".
"Ồ?". Chuyện này cũng là lần đầu tiên Mạnh Tử Khôn nghe: "Anh sợ nước?".
"Cũng chẳng phải, chỉ là không thể bơi dưới biển.". Hoa Thần Vũ nhỏ giọng nói, tựa hồ có chút ủy khuất: "Anh muốn quay lại ăn đồ ăn.".
"Em đi cùng anh.". Mạnh Tử Khôn chẳng hỏi tiếp nữa, ôm Hoa Thần Vũ bước ra khỏi bãi biển.
Mà lúc này cp Visa và cp Cự Bàn đã bắt đầu đại chiến súng nước, cười vui vẻ chạy dọc bờ cát.
Xuyên qua đám người đang đùa nghịch, Triệu Thiên Vũ lại ngồi trên ghế bãi biển, nhàn nhã đọc sách.
Mạnh Tử Khôn suýt chút cười chết.
"Tôi bảo cậu làm gì thế, đọc sách trên bờ cát?".
Triệu Thiên Vũ vừa ngẩng đầu liền thấy một màn ngược cẩu.
"Ôi... Mấy người đều có đôi có cặp, tôi một mình cô đơn, chẳng hâm nóng tình cảm được...".
"Thiên Vũ, cùng đi ăn kem đi.". Hoa Thần Vũ mời vô cùng nhiệt tình. Triệu Thiên Vũ gật gật đầu, theo bọn họ hướng về phía gian hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro