Chương 57
Festival âm nhạc bãi biển đầu tiên đã hoàn toàn thuộc về Hoa Thần Vũ và học sinh của anh. Nhìn dòng người còn đông hơn so với trước đây, ai ai cũng hào hứng hẳn.
Hoa Thần Vũ ngồi trên ghế nhựa ở hậu đài. Ban nhạc phía trước đang làm nóng sân khấu, một lát nữa mới đến thời điểm biểu diễn chính thức, anh muốn kiểm tra xem quần áo và bài hát của từng cậu học trò có chuẩn bị thỏa đáng hay chưa.
Ny Ny mời thầy phục trang cùng thợ trang điểm đến tạo hình cho đợt biểu diễn này. Thậm chí Mao Bất Dịch bình thường chẳng chú ý đến hình tượng cũng bị đặt trên ghế làm tóc, Chung Dịch Hiên thì cứ nghịch đầu của "Siêu sao".
Hoa Thần Vũ gật gù nhìn Mạnh Tử Khôn đi về phía mình, hôm nay đứa nhỏ mặc một chiếc áo khoác da.
"... Rất cool.". Hoa Thần Vũ biết cậu sẽ hát rock and roll, thợ trang điểm đương nhiên phải chọn trang phục theo phong cách cho phù hợp, chỉ là... bộ đồ này dây nhợ nhiều thật, cứ khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay dắt lại đây chơi một chút.
"Thầy, sao anh còn chưa thay quần áo?". Mạnh Tử Khôn nhìn giáo viên của mình, vẫn là quần đen boot đen, phía trên vận áo sọc xám đậm. Chẳng phải bảo đêm nay anh cũng hát sao? Như vậy có hơi tùy ý rồi...
"Xuỵt!". Hoa Thần Vũ làm động tác cấm khẩu: "Nhỏ giọng thôi, đừng để Ny Ny nhìn thấy anh.".
Hơn 20 phút trước nữ ca sĩ đã nói muốn trang điểm cho Hoa Thần Vũ, nhưng rốt cuộc bị từ chối. Lợi dụng lúc đối phương bận bịu anh liền trốn ở đây, hi vọng có thể thừa nước đục thả câu.
Thầy Hoa thật sự chẳng thích trang điểm, anh muốn cứ thoải mái ra trận thôi...
"Ở đây này!". Nữ ca sĩ đột ngột xông ra từ sau lưng Mạnh Tử Khôn: "Chị, chị nhanh giúp cậu ta trang điểm đi!".
Hoa Thần Vũ nhìn người phụ nữ cao gầy giơ bộ cọ phấn tiến về phía mình, lập tức nắm tay Mạnh Tử Khôn lùi về sau.
"Tôi không muốn!".
"Đứa nhỏ chết bầm! Cao vậy làm gì?!? Cậu mau tránh ra!". Chuyên gia trang điểm cũng tương đối nóng tính, Mạnh Tử Khôn đứng ở giữa, vươn tay thế nào cũng với chẳng tới chỗ Hoa Thần Vũ.
"Tỷ tỷ, thầy ấy không muốn...". Mạnh Tử Khôn nở nụ cười đáng yêu, cố gắng khiến thợ trang điểm từ bỏ, còn che chở Hoa Thần Vũ, ôm anh vào trong lòng.
"Cậu tránh ra, hôm nay cậu ta nhất định phải trang điểm.". Cô thợ vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối chẳng thể để Hoa Thần Vũ lên sân khấu trong khi chỉ số nhan sắc có lỗi với khán giả được, nói sao cũng phải đè cậu ta ra trang điểm.
Mạnh Tử Khôn nghĩ tới nghĩ lui, cậu đúng là chưa từng thấy dáng vẻ Hoa Thần Vũ trang điểm đẹp lên sẽ thế nào, liền buông tay, đẩy anh về phía cô thợ kia.
"Hả!?!". Lúc thầy Hoa đụng phải chuyên gia trang điểm, cả người liền đình trệ.
"Em... có chút chờ mong.". Đứa nhỏ bỗng cười xảo quyệt.
"Mạnh Tử Khôn, tối nay em ngủ trên sô pha đi!!!". Hoa Thần Vũ làm vẻ xung thiên, bất lực bị ấn ngồi trên ghế.
"Em không muốn ngủ trên sô pha.". Đứa nhỏ dùng hai ngón tay kéo góc áo Hoa Thần Vũ: "Em muốn ngủ chung với Thần Vũ...".
Câu cuối cùng mang theo tên anh buông vô cùng nhẹ. Hoa Thần Vũ cảm thấy chỉ có mình anh nghe được ngữ khí ngọt ngào đó của Tử Khôn. Chuyên gia trang điểm đang vẽ lông mày, anh chẳng thể cúi đầu, chỉ đành quơ quơ tay trong không khí, lúc đụng vào eo cậu còn vỗ nhẹ mấy cái.
Như an ủi, hoặc như đồng ý.
Đứa nhỏ híp mắt nở nụ cười, sau đó an tĩnh đứng một bên ngắm người yêu.
***
Mạnh Tử Khôn xung phong nhận biểu diễn đầu tiên sau phần khai mạc. Bài cậu muốn hát là "Không sợ" của ban nhạc Báo Đen.
Ca khúc đậm chất rock and roll chắc chắn có thể hâm nóng bầu không khí ở hiện trường, hơn nữa Hoa Thần Vũ cũng thấy bài hát này rất hợp với khí chất của Mạnh Tử Khôn. Lúc diễn tập anh cảm giác đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn giải phóng bản thân, trận chính thức rồi, so với những người khác, Hoa Thần Vũ càng mong chờ ở cậu hơn.
Trước khi biểu diễn, Mạnh Tử Khôn đến trước mặt anh muốn một cái ôm.
Hoa Thần Vũ mỉm cười nhìn bóng người yêu nhỏ chạy lên sân khấu. Khán giả thấy tiếp theo là một cậu trai dễ thương vóc dáng lại đặc biệt cao, chớp mắt cả hiện trường bùng nổ.
Mạnh Tử Khôn và thành viên ban nhạc ra hiệu ngầm, sân khấu lập tức bị đốt cháy bởi khúc dạo đầu nóng bỏng, mọi người đều lắc lư theo.
Nhu nhược như thằng ngốc
Chưa từng dám lớn tiếng với bất cứ ai
Cứ nghĩ bản thân rất nhiệt huyết
Chẳng qua chỉ là tự khoe tự khoang
Chẳng biết ai dạy đứa nhỏ này tương tác với khán giả... Cậu quanh một vòng sân khấu, rồi ngồi xổm trước mặt một nhóm nữ sinh, còn vươn tay về phía khán giả, khiến toàn bộ các cô gái dưới sân khấu rít gào.
Trên mặt Hoa Thần Vũ treo nụ cười thỏa mãn, ánh mắt chuyển động theo Mạnh Tử Khôn, đứa nhỏ nhảy lên cạnh tay guitar, âm thanh từ tính bị cậu đè xuống thật thấp, cảm xúc mạnh mẽ theo đoạn điệp khúc lập tức bùng nổ.
Phong cách làm việc của tôi toàn bộ dựa vào trực giác
Cũng chẳng thấy bất ngờ
Bảo tôi tùy hứng cũng được, quái gở lại khó đoán
Đó chính là tôi
"Ha, tiểu tử này được lắm!". Mã Bá Khiên trước giờ chưa từng thấy Mạnh Tử Khôn như vậy, đứng bên cạnh Hoa Thần Vũ còn không nhịn được tán thưởng một câu. Đám học sinh vây xem phía sau cũng y chang, ánh mắt theo sát Mạnh Tử Khôn trên sân khấu.
"Bùng cháy thật đấy.". Chu Chấn Nam đồng ý gật đầu, còn làm động tác rocker.
Rốt cuộc cũng đến câu cuối cùng. Mạnh Tử Khôn giơ micro đến bên môi, kèm với tiết tấu trống cùng guitar điện dồn dập, cậu nhanh chóng nhảy lên. Bên rìa sân khấu nháy mắt phun khói trắng, bầu không khí nóng đến cùng cực, tiếng vỗ tay hoan hô liên tiếp nối theo âm cuối.
Mạnh Tử Khôn há miệng thở dốc, liền bắt gặp Hoa Thần Vũ ở dưới khán đài.
Thầy Hoa còn đang bận vỗ tay cười rất vui vẻ, lúc anh và Mạnh Tử Khôn mắt đối mắt, hai tay liền cong lên làm động tác bắn tim.
Mạnh Tử Khôn cười ngượng ngùng. Cậu nâng tay cao quá đầu, cũng tặng một trái tim to bự cho thầy Hoa của cậu.
Quần chúng mê muội bên dưới chẳng rõ vì sao lại bùng nổ gào thét. Mạnh Tử Khôn cấp tốc chạy xuống sân khấu. Cậu muốn tìm Hoa Thần Vũ ngay lập tức.
***
Tiết mục của Hoa Thần Vũ xếp cuối cùng, vậy nên anh cũng không sốt ruột, chậm rãi lắc lư đi vào hậu đài, chuẩn bị hỏi xem đến ai hát. Lúc Mạnh Tử Khôn chạy gấp đến, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng Hoa Thần Vũ đã thay chiếc áo sơ mi xanh lam, cậu liền như chú chim nhỏ bay nhào qua, từ sau lưng ôm chặt Hoa Thần Vũ.
"Wow.". Thầy Hoa sờ sờ mu bàn tay đứa nhỏ: "Đây là đang ngại ngùng sao? Rõ ràng trên sân khấu bùng nổ vậy mà.".
Mạnh Tử Khôn như chú chó lông vàng cỡ lớn, mắt tròn rủ xuống lộ vẻ thiên chân vô tà: "Thầy, lần này em được bao nhiêu điểm đây?".
Khóe mắt Hoa Thần Vũ đánh chút phấn nâu, khiến toàn thân anh trông dịu dàng lại mộng ảo. Nghiêng đầu làm dáng vẻ đang suy nghĩ, vị thầy giáo nào đó cong môi thành nụ cười quyến rũ.
"99 điểm.".
"Sao vẫn thiếu một điểm...". Đứa nhỏ bắt đầu bĩu môi.
Hoa Thần Vũ vươn tay vòng qua eo Mạnh Tử Khôn, nâng cằm lên, đôi mắt tràn ngập nhu tình.
"Bởi vì... Mạnh Tử Khôn 100 điểm... không thể cho người khác xem, chỉ anh mới có thể xem!".
Đứa nhỏ nhịn xuống kích động muốn hôn môi Hoa Thần Vũ, vòng tay ôm người kia càng chặt hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro