Chương 64

Hoa Thần Vũ hoảng hốt chạy vào câu lạc bộ, Mặc Khiêm đã đứng nơi cửa chờ anh.

"Tiểu tổ tông của tôi, cậu về rồi à?". Mặc Khiêm nhanh chóng chào đón, phát hiện ngực đối phương có dính tí rượu.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cậu chọc cho người ta đánh đấy chứ?".

"Không sao.". Hoa Thần Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt bị tầng sương mù mông lung bao phủ: "Tôi muốn về ngay, Khiêm ca.".

Anh vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi chuyện vừa nãy, mỗi phút mỗi giây đều nghĩ đến Vu Điềm. Hoa Thần Vũ biết làm như vậy là không đúng, nhưng sự ôn nhu của Vu Điềm... là độc dược xưa nay anh đều chẳng thể kháng cự...

Lúc Mặc Khiêm dẫn anh trở lại tầng một khách sạn, điện thoại trên người bỗng vang lên. Ra hiệu anh tự lên phòng, Mặc Khiêm liền xoay gót rời đi.

***

Hoa Thần Vũ đờ đẫn trước thang máy, mãi đến khi cánh cửa đối diện đã mở ra, anh vẫn đứng sững ở đó không nhúc nhích.

Phía sau là một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh rôm rả bước tới, vòng qua Hoa Thần Vũ rồi vào trong. Anh bị nam nhân cao to nào đó va trúng vai mới nhận ra thang máy đến rồi.

Người cuối cùng bước vào, cửa thang máy lập tức đóng lại. Hoa Thần Vũ nhìn chằm chằm khe hở nơi cửa, bắt đầu mơ màng.

Thang máy nhanh chóng mở ra lần nữa. Hoa Thần Vũ chớp mắt, người nước ngoài phía sau hình như có chút bất mãn với cậu chàng châu Á cứ đứng như trời trồng này, cằn nhằn chen ra ngoài. Hoa Thần Vũ liền lảo đảo, phát hiện cảnh tượng trước mắt vô cùng náo nhiệt.

Anh theo bản năng bước tới, chú ý nơi này là một quán bar nhỏ, so với câu lạc bộ vừa nãy coi bộ bình dân hơn.

... Anh cứ không ngừng nghĩ đến Vu Điềm, lúc bước vào thang máy cũng quên mất chọn tầng, chẳng ngờ nhóm người nước ngoài này lại đến quán bar chơi.

Hoa Thần Vũ xoa xoa gáy, quay đầu nhấn nút cửa thang máy, nhìn số tầng hiện trên màn hình, xem ra phải đợi thêm chốc lát mới đi được.

Xoay người quan sát quán bar này một vòng, cũng là những chai rượu đủ màu, rất nhiều nhân viên phục vụ qua lại, lúc nhìn đến trước quầy, phát hiện Triệu Thiên Vũ đang ngồi đó, anh liền kinh ngạc bước tới.

"Thiên Vũ?". Cẩn cẩn thận thận hỏi thăm, Hoa Thần Vũ vỗ vai người kia. Triệu Thiên Vũ nằm ườn trên quầy bar, nửa mặt nghiêng về phía này, đôi mắt híp lại, gò má ửng đỏ, tóc mái đen dài rũ xuống lông mày qua cả mí mắt, coi bộ say không nhẹ.

"Đúng là em?". Hoa Thần Vũ có chút khó tin: "Em ở đây làm gì?". Mùi rượu vô cùng nồng nặc, đứa nhỏ này uống bao nhiêu rồi?

Triệu Thiên Vũ nhếch miệng lên, tựa tiếu phi tiếu, cậu lắc lư ngồi thẳng dậy, tay lần mò ly rượu trên bàn: "Thầy Hoa à... Thầy cũng tới uống rượu sao?".

Hoa Thần Vũ trước giờ chưa từng thấy Triệu Thiên Vũ như vậy. Trong mắt anh, cậu học trò này mãi mãi vẫn là một đứa nhỏ gọn gàng ngăn nắp, căn bản chẳng thể đem cậu ấy liên tưởng với người đang ở quán bar mua say.

Thầy Hoa đẩy ly sang một bên, dùng tay vuốt vuốt lưng học trò: "Cùng thầy về đi.".

Triệu Thiên Vũ cau mày, dáng vẻ vô cùng không tình nguyện, lủi qua bên cạnh trốn.

"Em không về. Thầy đừng quản em.".

"Thiên Vũ, em nghe lời đi.". Hoa Thần Vũ lập tức ra dáng giáo viên: "Bây giờ đang ở nước ngoài, em phải chú ý một chút.".

Tuy Triệu Thiên Vũ rất gầy, nhưng khi đã không nghe lời rồi, dù Hoa Thần Vũ có bỏ cả nửa ngày mạnh mẽ lôi kéo thế nào cũng chẳng thể khiến đối phương xê dịch khỏi ghế dù chỉ nửa phân. Cậu học trò lay người mấy lần, với lấy ly rượu cách đó không xa, uống một hơi cạn sạch.

"Thiên Vũ, em đừng uống nữa.". Chẳng biết vì sao tâm tình đứa nhỏ này bỗng tệ đến vậy, Hoa Thần Vũ cũng bắt đầu sốt ruột, liền chặn ngang ôm cậu lại.

Lần này hình như Triệu Thiên Vũ nghe lời thầy Hoa, từ trên ghế nhảy xuống, loạng choà loạng choạng bước về trước. Hoa Thần Vũ vội vàng đuổi theo, phòng khi đứa nhỏ vấp ngã.

Điện thoại trong quần lại rung lên, Hoa Thần Vũ lấy ra xem, là Mạnh Tử Khôn gọi tới.

"Tử Khôn? Anh đang ở quán bar dưới tầng hầm khách sạn, em ở chỗ nào vậy?".

Cửa thang máy mở ra, Triệu Thiên Vũ liền lảo đảo đi vào, Hoa Thần Vũ theo sát phía sau vừa bấm chọn tầng vừa tiếp tục trò chuyện với Mạnh Tử Khôn.

"Vậy em về đây trước đi, anh lên lầu ngay.". Dặn đò đứa nhỏ đang chạy xất bất xang bang ngoài kia về phòng, Hoa Thần Vũ xoay người muốn kiểm tra cậu học trò đã say mèm bên cạnh. Triệu Thiên Vũ dựa vào vách thang máy, ngước cổ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

"Em làm sao thế, một mình uống nhiều như vậy...". Vừa mới hơi mất tập trung là học sinh của mình suýt chút gặp rắc rối rồi, Hoa Thần Vũ bật chế độ thầy giáo tận tình khuyên nhủ: "Gặp chuyện gì không vui sao?".

Triệu Thiên Vũ nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn thầy Hoa của cậu.

"Thầy... Em ở trong lòng thầy thật sự một chút vị trí đều không có à?".

Học trò đột ngột hỏi vấn đề này, tâm tình anh hỗn loạn vì gặp được Vu Điềm lại càng thêm rối bời hơn.

"Thiên Vũ... Thầy có thể làm giáo viên của em, bạn bè của em, anh trai của em, nhưng những việc khác...". Ít ra thì Hoa Thần Vũ vẫn chưa mơ hồ trong chuyện tình cảm, ở phương diện này anh phân ranh giới rất rõ: "Sau này em sẽ gặp được mà...".

Triệu Thiên Vũ chậm rãi nhếch môi, nở nụ cười tuyệt vọng: "Không sao... Không quan trọng nữa... Em thật sự chỉ là người ngoài cuộc...".

Hoa Thần Vũ vốn đang định ôm Triệu Thiên Vũ an ủi một chút, vừa nghe đối phương nói xong, anh thấy mình không nên đến gần đứa trẻ đang bi thương này thêm nữa, không thể ngay vào thời điểm yếu đuối nhất cho cậu bất kỳ hi vọng nào...

Hoa Thần Vũ biết, nếu làm như vậy... đối với cậu sẽ rất tàn nhẫn...

"Khụ! Khụ! Khụ!".

Triệu Thiên Vũ bỗng ho khan. Anh nhìn học trò mình cúi đầu có vẻ rất đau, gò má còn đỏ hơn vừa nãy, tim Hoa Thần Vũ nhói lên, vẫn là kề sát lại: "Em đã uống cái gì thế? Sao mà ho kịch liệt vậy chứ...".

Triệu Thiên Vũ hít thật sâu, cảm giác hơi thở của anh ngay bên cạnh mình, ôn nhu quá đỗi, giọng nói cũng vô cùng mềm mại...

Men rượu bắt đầu phát huy tác dụng, cậu nắm chặt cánh tay Hoa Thần Vũ, cảm giác cơ thể đối phương liền cứng đờ, nhưng tựa hồ sợ cậu ngã nên không dám rút lại.

Cửa thang máy mở ra, Hoa Thần Vũ muốn dìu Triệu Thiên Vũ đi. Cả hai chậm chạp rời khỏi khoảng không gian chật hẹp này, trong hành lang yên tĩnh tựa hồ chỉ nghe được tiếng hít thở của họ. Hoa Thần Vũ đỡ vai Triệu Thiên Vũ, ngẩng đầu tìm số phòng.

"Thầy...".

Thanh âm Triệu Thiên Vũ phát ra từ cổ họng. Hoa Thần Vũ vừa quay đầu, hơi thở của cậu học trò liền phả vào mặt. Anh đứng chẳng vững, cả người nghiêng về sau, đập mạnh vào vách tường lạnh lẽo.

Triệu Thiên Vũ nháy mắt tóm chặt cánh tay anh, khí lực ấy thật làm anh thấy đau đớn. Cậu gục đầu nơi bả vai, Hoa Thần Vũ hơi nghiêng sang là cọ ngay vào mái tóc rối của học trò. Anh do dự xem có nên vươn tay vỗ vỗ lưng cậu không, bầu không khí liền vang lên giọng nói buồn bã, nghẹn ngào.

"Em thích anh... Em còn là cực kì thích anh...".

Hoa Thần Vũ hít sâu một hơi, ngẩng đầu, chậm rãi nhắm hai mắt.

"Xin lỗi.".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro