Chương 65
Mạnh Tử Khôn trở về phòng chuẩn bị gọi điện thoại cho Hoa Thần Vũ, vừa khéo đối phương đẩy cửa, thò đầu bước vào.
"Thầy!". Mạnh Tử Khôn chạy đến, chẳng nói hai lời liền ôm chặt Hoa Thần Vũ.
"... Ai dza, anh, anh không thở được...". Thầy Hoa cảm giác mình bị ôm đến xương cũng đau, nhưng anh vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Đứa nhỏ buông tay ra, ánh mắt giận dỗi nhìn người trước mặt.
"Anh vừa nãy sao vậy? Lúc gọi cho anh có cảm giác... hình như anh xảy ra chuyện gì đó...".
Hoa Thần Vũ chớp chớp mắt, đứa nhỏ nhắc tới hẳn là thời điểm anh và Vu Điềm ở câu lạc bộ...
Anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thật thoải mái: "Không có gì đâu, chỉ là gặp lại một người bạn lâu năm.".
Mạnh Tử Khôn bĩu môi, đôi mắt tròn tròn đầy nghi ngờ.
"Lần sau không thể tiếp tục để anh đi một mình.".
"Chẳng lẽ em còn định 24 giờ đều kè kè bên anh sao?". Thầy Hoa cảm thấy bạn nhỏ này rất ngây thơ, rất thú vị.
"Có thể a! Ăn cơm đi ngủ vào nhà vệ sinh, đều cùng nhau!". Mạnh Tử Khôn cao giọng tuyên bố, khí thế hùng hồn.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!". Hoa Thần Vũ cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt: "Vậy thì phiền lắm đó!".
Đứa nhỏ vừa định tiếp tục tranh luận, chợt phát hiện trên ngực thầy mình xuất hiện một vết bẩn rất lớn, coi bộ là bị tạt lên.
"Anh còn dám nói không có gì! Quần áo làm sao vậy?".
"Gay rồi! Bộ đồ này của Khiêm ca.". Hoa Thần Vũ bỗng nhận ra: "Chẳng biết có dễ giặt không nữa...".
Mạnh Tử Khôn từ sớm đã ác cảm với cái áo sơ mi này. Buổi tối còn đỡ, ban ngày ánh mặt trời chiếu vào, quả thật xuyên thấu luôn...
"Vậy mau mau thay đồ đi.". Đứa nhỏ dẫn anh vào trong: "Kể anh nghe, em vừa nãy định cùng Triệu Thiên Vũ đi ăn, kết quả cậu ta chẳng hiểu sao lại trở chứng bỏ ngang.".
Nhìn bóng lưng cậu bắt đầu mở vali tìm quần áo, Hoa Thần Vũ nghĩ đến Triệu Thiên Vũ say mơ mơ màng màng vừa mới bị mình đuổi về phòng kia, Mạnh Tử Khôn nói vậy, đoán chừng Triệu Thiên Vũ vẫn chưa kể gì với cậu ấy. Chuyện đến nước này, anh cũng chỉ đành âm thầm cầu khẩn học trò mình có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng...
"Vậy nên...". Mạnh Tử Khôn giơ bộ quần áo được tuyển lựa kĩ càng lên trước mặt Hoa Thần Vũ: "Hiện tại em rất đói.".
"Vậy muốn đến nhà hàng ăn không?". Thầy Hoa vươn tay nhận lấy, thật lòng hỏi.
Đứa nhỏ híp mắt cười, tiến lên trước vài bước, hai tay nhẹ khoát trên vai Hoa Thần Vũ.
"Hả?". Thầy Hoa ngước cặp mắt xinh đẹp nhìn người yêu nhỏ của mình, cứ nghĩ đứa nhỏ lại gần là muốn ôm ôm, anh còn nghiêng người về phía trước, cảm nhận hơi thở cậu vờn quanh nơi gáy. Nút sơ mi đã cởi hơn một nửa, Mạnh Tử Khôn bỗng nắm cổ áo sau, dùng sức kéo xuống, cần cổ trắng nõn nháy mắt bại lộ trong không khí.
Mạnh Tử Khôn dùng tay khác ấn vai anh lại, há miệng, cắn một cái lên cổ Hoa Thần Vũ.
"Á!!!". Đột nhiên bị đau khiến Hoa Thần Vũ rên lên, anh nhíu nhíu mày, đứa nhỏ cắn thật sự không nhẹ, cảm giác... sẽ để lại dấu đó...
Mạnh Tử Khôn bĩu môi, đứng thẳng dậy, Hoa Thần Vũ dùng ánh mắt oan ức mà bất đắc dĩ nhìn cậu.
"Em làm gì thế?".
"Được rồi, em hết đói rồi!". Đứa nhỏ nở nụ cười đắc ý: "Em còn để lại dấu tích nữa.".
"Mạnh Tử Khôn...". Hoa Thần Vũ tức chịu không nổi, đưa tay sờ sờ vết cắn trên cổ: "Em là chó sao, cắn ác như vậy...".
"Em là chú chó của riêng mình anh.". Đứa nhỏ bỗng nhiên cười ngốc.
***
Bị Mạnh Tử Khôn nháo một hồi, tất cả cảm xúc tiêu cực của Hoa Thần Vũ đều biến mất hết cả. Anh cũng mặc kệ đứa nhỏ dính chặt lấy mình, đã 12 giờ, chui vào đống chăn thôi.
Đèn nơi đầu giường vẫn chưa tắt. Hoa Thần Vũ nhắm mắt lại, thoáng hiện trong thế giới tối đen ấy đều là hình bóng Vu Điềm.
Anh lo lắng mở mắt ra, Mạnh Tử Khôn cọ cọ ngực anh mấy cái, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm eo anh.
"Em ở đây.".
Hoa Thần Vũ hít vào mùi dầu gội đầu trên mái tóc đứa nhỏ, thoải mái yên tâm nhắm mắt ngủ.
***
Ngày tháng khởi hành về nước rốt cuộc cũng tới.
Trải qua kinh nghiệm hôm đầu tiên đến đây, lần này Mạnh Tử Khôn quả thật như hình với bóng theo sát Hoa Thần Vũ, còn để đối phương ngồi vị trí bên trong, dặn dò anh không được ra ngoài.
Hoa Thần Vũ nghiêng đầu cười: "Anh muốn vào nhà vệ sinh.".
"Chờ máy bay cất cánh em đi cùng anh.". Mạnh Tử Khôn như trẻ con mẫu giáo, tay vịn ghế tựa, kề sát Hoa Thần Vũ: "Anh cũng không được lộn xộn đâu.".
Thầy Hoa lắc lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí người yêu nhỏ đã chỉ định, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng.
Mạnh Tử Khôn đánh giá một lượt xung quanh. Đùa gì thế? Cậu tuyệt đối không thể để Hoa Thần Vũ tách khỏi mình. Coi anh như trân bảo mà nâng niu cũng được, không thể để anh tùy tiện đi lung tung.
Còn chút nữa mới đến lúc máy bay cất cánh, Mạnh Tử Khôn quay đầu nhìn Triệu Thiên Vũ ngồi phía sau, ngả lưng ghế kề lại gần: "Ôi! Cậu xem cái này này, có vẻ rất ngon!".
Đứa nhỏ vươn cánh tay dài chỉ chỉ một món mỹ thực trong cuốn tạp chí Triệu Thiên Vũ đang xem. Nghệ sĩ già ngẩng đầu liếc cậu một cái, đột ngột gấp tạp chí lại.
"Bộp!".
Đầu ngón tay Mạnh Tử Khôn suýt chút là bị cuốn báo kẹp rồi. Cậu sợ sệt khó hiểu nhìn Triệu Thiên Vũ. Đối phương cất tạp chí vào túi, sau đó nhắm mắt, chẳng để ý đến cậu nữa.
"...". Đứa nhỏ chậm rãi xoa xoa ngón tay, ánh mắt ủy khuất chớp chớp.
Tựa hồ từ buổi tối hôm Triệu Thiên Vũ không ăn cơm cùng cậu, giữa bọn họ... bỗng dưng xuất hiện một khoảng cách...
Triệu Thiên Vũ là anh em tốt của cậu mà... Vốn bạn bè đã ít rồi, Mạnh Tử Khôn không muốn giận lẫy với Triệu Thiên Vũ đâu...
Nhưng tên này rốt cuộc bực bội cậu chuyện gì chứ...
Vì thầy Hoa sao?
Ngay lúc bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn đang ngồi tại chỗ xoắn xuýt, cậu nghe phía sau có giọng nói xa lạ gọi Hoa Thần Vũ.
"Hoa Hoa, quả nhiên anh ở đây.".
Đó là một giọng nam trầm thấp lại khàn khàn. Đứa nhỏ quay đầu, bắt gặp người đàn ông da ngăm đen, vóc dáng cân đối, diện mạo anh tuấn đứng bên cạnh cậu, ánh mắt anh ta nhìn về phía Hoa Thần Vũ.
"... Cậu? Sao cậu lại tới đây?". Hoa Thần Vũ sợ hết hồn, ngước cổ lên, đôi mắt nhìn Vu Điềm bỗng đờ đẫn.
Mạnh Tử Khôn nhìn thầy Hoa, rồi lại quay đầu nhìn Vu Điềm.
Ánh mắt nam nhân kia chỉ dừng nơi cậu đúng một giây, sau đó tiếp tục rơi trên người Hoa Thần Vũ, mang theo chút nóng bỏng...
"Tôi đã hỏi thăm chuyến bay của anh. Tôi ngồi phía sau đấy.".
Vu Điềm khẽ cười rồi bước đi.
***
Mạnh Tử Khôn dõi theo bóng lưng Vu Điềm, khi quay đầu lại, cậu phát hiện ánh mắt anh có hơi kì lạ.
"Thầy...". Đứa nhỏ nghiêng người kề sát vào Hoa Thần Vũ: "Đó là bạn anh à?".
"Ừm...". Hoa Thần Vũ nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt xen lẫn nét gì đó Mạnh Tử Khôn nhìn không thấu.
Chẳng hiểu vì sao, thấy Hoa Thần Vũ mềm oặt ngồi trên sô pha, Mạnh Tử Khôn cảm giác trong lòng bỗng bất an. Cậu tiến đến phía trước, tay đặt trên mu bàn tay đối phương.
"Khôn Khôn.". Hoa Thần Vũ đột ngột quay sang đối diện với cậu, dọa đứa nhỏ giật nảy mình.
"Ừm.". Mạnh Tử Khôn trả lời rất chắc chắn.
"... Em muốn debut không?". Trong ánh mắt thầy Hoa mang theo vẻ mong đợi cùng kiên định, như đã cân nhắc chu toàn.
Đứa nhỏ lập tức nín thở, cặp mắt tròn kia rũ xuống, khoảnh khắc ấy thoáng ngừng đọng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro