Chương 68
Hoa Thần Vũ chăm chăm nhìn Vu Điềm đang bận rộn trong phòng bếp nhà anh.
Bít tết và rau quả đặt trên bàn, bóng lưng nam nhân nấu nướng coi bộ rất mị lực, chỉ là... Hoa Thần Vũ hiện tại trong lòng rối bời.
Nửa tiếng trước, anh thật sự không biết nên từ chối Vu Điềm thế nào, đành để người ta bước vào.
Sau đó đối phương vô cùng tự nhiên loay hoay trong bếp, cứ như nhà mình vậy, thậm chí còn tán gẫu đôi câu khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Hoa Thần Vũ tựa vào khung cửa quan sát Vu Điềm, tâm trí đã bay đi đâu mất.
"Hoa Hoa, nhà anh có đồ khui rượu không?". Vu Điềm tìm nửa ngày cũng chẳng thấy thứ gì có thể bật nắp chai rượu vang, liền xoay người hỏi Hoa Thần Vũ.
"... Hả?". Hoa Thần Vũ đang lãng du bỗng sực tỉnh: "Cái đó... để tôi đi mua.".
"Tôi đi cho. Tầng dưới nhà anh có một siêu thị nhỏ, vốn định trước khi tới mua một cái, nhưng lại sợ nhà anh có sẵn, mua thì dư, để tôi đi.".
Vu Điềm đặt chai rượu xuống, lướt qua Hoa Thần Vũ, bước ra cửa xỏ giày.
"Điềm Điềm...". Hoa Thần Vũ đến bên cạnh đối phương: "Tôi...".
"Anh muốn đi cùng sao?". Vu Điềm cong môi, cười rất ôn nhu.
"A? Tôi muốn hỏi cậu...". Hoa Thần Vũ rũ mắt: "Làm sao cậu biết nhà tôi...".
Vu Điềm nhìn chằm chằm thân hình gầy gò của Hoa Thần Vũ, vươn một tay đặt trên bả vai đối phương, cả người hơi nghiêng về phía trước: "Chỉ cần là chuyện của anh... tôi đều sẽ muốn tìm hiểu rõ ràng.".
Bàn tay đặt trên vai kia khiến Hoa Thần Vũ nảy sinh cảm giác bất an. Anh hơi lùi về sau, ngẩng đầu nhìn Vu Điềm.
"Điềm Điềm, cậu không nên tới tìm tôi.".
Anh cũng đâu phải thằng ngu, sao có thể không hiểu Vu Điềm đột nhiên đến kiếm mình là vì cái gì.
Lúc ở Malaysia, Hoa Thần Vũ quả thật quá kinh ngạc, chờ đến lúc tỉnh táo lại, anh biết rõ chuyện nào mình nên làm, chuyện nào mình không nên làm.
Vu Điềm thu tay về, nụ cười chẳng chút sơ hở.
"Tôi chỉ đơn giản muốn mời anh ăn cơm mà thôi.".
Hoa Thần Vũ cúi đầu, âm thanh nhỏ xíu.
"Còn cố ý chọn món bò bít tết tôi thích nhất...".
***
Tay nghề Vu Điềm vẫn vậy, mùi thơm của bò bít tết lan tỏa khắp phòng, ngồi trước bàn ngửi một chút mà Hoa Thần Vũ đã vô cùng nóng lòng muốn thử.
Anh theo thói quen cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng chờ cơm ngon. Vu Điềm rót rượu vang, đặt món bò bít tết trước mặt Hoa Thần Vũ, còn giúp anh bày dụng cụ và giấy ăn.
Mãi đến khi Vu Điềm gọn gàng ngồi đối diện anh rồi, Hoa Thần Vũ mới cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt thịt, không chờ nổi liền bỏ ngay vào miệng.
"Ăn ngon quá! Điềm Điềm cậu siêu lợi hại!".
Cổ họng bị mùi thơm của thịt lấp kín, Hoa Thần Vũ nở nụ cười thỏa mãn. Vu Điềm phía đối diện chẳng vội dùng bữa, cong môi nhìn ngắm dáng vẻ đáng yêu của anh.
"Tôi ở nước ngoài thường phải tự mình làm cơm, học được rất nhiều mánh khóe.". Vu Điềm nâng ly: "Có cơ hội tôi làm cho anh ăn.".
"Hả? Vậy mấy năm qua xuất ngoại cậu vẫn luôn ở một mình sao?". Hoa Thần Vũ nhai thịt, ánh mắt quan tâm.
Vu Điềm nhấp ngụm rượu vang, sau đó bắt đầu cắt thịt trên đĩa.
"Đúng vậy. Tôi sống trong căn hộ nhỏ, thỉnh thoảng thì có vài người bạn đến chơi, sẽ ngủ lại ít hôm. Bình thường không lên lớp thì đi làm công, cũng quen biết được mấy người, có điều...". Cậu đặt dao nĩa: "Không ai có thể khiến tôi động tâm.".
Hoa Thần Vũ nuốt xuống miếng thịt đã nhai một nửa, anh thật chẳng muốn cùng Vu Điềm thảo luận chuyện này, nhưng đã là đề tài thì không thể tránh.
"Bây giờ công ty cậu chẳng phải rất lợi hại sao?".
"Cũng tốt, nhận hai bộ phim điện ảnh, lời thoại của nghệ sĩ cấp dưới vẫn còn đang bàn bạc. Có lưu lượng cũng có thực lực.". Vu Điềm thoáng suy tư: "Đoàn đội chúng tôi đều chuyên nghiệp cả, Nhạc viện của anh nếu đồng ý đến học tập, chúng tôi vô cùng hoan nghênh.".
Hoa Thần Vũ cẩn thận cân nhắc lời đề nghị của Vu Điềm.
Dù sao anh cũng biết gia cảnh Vu Điềm rất tốt, lại đang ở nước ngoài đào tạo chuyên sâu, về phương diện chuyên nghiệp nhất định không chẳng vấn đề, công ty này tuyệt đối đáng tin cậy, sẽ không hãm hại mấy đứa nhỏ.
Nghĩ tới đây, anh hơi nghiêng về trước: "Tôi có học trò muốn đến công ty của cậu, cậu nhận không?".
Vu Điềm đặt dao nĩa xuống, cũng nghiêng về phía trước.
"Vậy tôi phải xem học trò của anh có tư chất không đã?".
"Thật nghiêm khắc nha, ông chủ Vu.". Hoa Thần Vũ cười cười: "Cậu yên tâm, tuyệt đối đủ trình độ.".
"Người Hoa Hoa đề cử, chắc chắn không sai.". Vu Điềm gật gật đầu: "Có điều... anh biết rõ người tôi muốn tuyển nhất là anh mà.".
"Ai... Tôi không muốn, tôi thấy làm giáo sư tốt vô cùng.". Hoa Thần Vũ phất phất tay: "Tùy ý chút.".
Đề tài tán gẫu nghiêm chỉnh kết thúc, Hoa Thần Vũ quét mắt nhìn cái đĩa trống trơn trước mặt, bắt đầu tấn công rượu vang.
"Nhà lớn như vậy mà có mình anh ở sao?". Vu Điềm hỏi sang chuyện khác.
Ngụm rượu này hớp hơi vội, Hoa Thần Vũ cau mày nuốt xuống thứ chất lỏng đắng chát, sau đó lắc đầu.
"Tôi sống cùng một học sinh.".
Vu Điềm để ý tới kệ giày, có mấy đôi không giống của Hoa Thần Vũ: "Sống chung với học sinh? Bạn gái à?".
Hoa Thần Vũ chẳng định nhanh vậy đã nói cho cậu ta biết quan hệ giữa mình và Mạnh Tử Khôn, nhưng vừa nghe Vu Điềm nhắc đến hai chữ "bạn gái", anh ngẩng đầu lên, cau mày liếc cậu ta.
Tại sao phải nói như vậy... Cậu ta hẳn nên thấy trên kệ đều là giày nam mà...
"Đương nhiên không phải.".
Vu Điềm tựa tiếu phi tiếu.
"Là bạn trai sao?".
Hoa Thần Vũ cong môi dưới. Ánh mắt anh hướng về nơi khác.
"Đúng.".
Nếu đối phương đã hỏi sớm như vậy... cứ ăn ngay nói thật thôi.
"Tôi còn tưởng... Hoa Hoa, tôi còn tưởng những lời anh nói lúc trước đều là sự thật.".
Vu Điềm vừa dứt câu, Hoa Thần Vũ liền ngây người.
"Anh bảo không phải anh thích đàn ông, chỉ vừa khéo tôi là đàn ông.".
Hồi ức đã đóng bụi bị đối phương dùng một câu lật tung lên. Hoa Thần Vũ hơi ngước mắt, vẻ mặt chẳng chút gợn sóng.
"Hiện tại tôi vẫn như vậy.".
"Hoa Hoa, lúc đây quả thật là do tôi quá ngang bướng. Tôi thấy rất có lỗi với anh.".
Ngữ khí Vu Điềm trầm thấp mà thận trọng, phảng phất nét bi thương: "Có lẽ anh sẽ chẳng tha thứ cho tôi, hoặc là... tôi đã chẳng còn cơ hội đứng bên cạnh anh nữa rồi...".
Hoa Thần Vũ chợt nhớ lời Trần Mộc Lương từng nói:
【Cậu không phải người vương vấn tơ lòng đâu! 】
Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Vu Điềm.
"Không cần nói mấy lời như vậy. Chúng ta còn có thể làm bạn mà.".
Anh sẽ chẳng vì chuyện mình bị bỏ rơi mà ghi hận đối phương cả đời, huống hồ... hiện tại anh rất hạnh phúc, sẽ không để bản thân sống trong bi thương thống khổ.
"Hoa Hoa, anh... có thể cho tôi một cơ hội không?".
Vu Điềm buông từng câu từng chữ, cặp mắt kia vẫn thâm tình như vậy, ôn nhu như vậy...
Hoa Thần Vũ có thể nhận ra, thời gian dù trôi qua thế nào, tâm ý đối phương dành cho anh vẫn rất đơn thuần, rất sâu sắc.
Nhưng mà... Hoa Thần Vũ cảm thấy, hai người tách ra lâu như vậy rồi, nhất định gặp không ít biến cố...
Anh chẳng còn giống trước đây, cũng biết rõ, có vài thứ... nhất định sẽ thay đổi...
Mân mê cốc rượu, Hoa Thần Vũ thở dài.
"Điềm Điềm, cậu không thể cứ mãi sống trong quá khứ.".
"Cậu học sinh này... tốt với anh không?". Vu Điềm chuyển đề tài.
Hoa Thần Vũ hơi lùi lại, tựa vào ghế.
"Nói thế nào đây... Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ cần người chăm sóc. Nhưng cậu ấy rất dịu dàng với tôi...".
"Vậy nên anh muốn giúp cậu ấy debut, đúng không?". Vu Điềm nói toạc ra, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt.
Hoa Thần Vũ hơi sững người: "Nhưng cậu ấy quả thật rất có thiên phú.".
Vu Điềm đứng dậy khỏi ghế, đến bên cạnh Hoa Thần Vũ.
"Hoa Hoa, có một số việc... không đơn giản như anh nghĩ vậy...".
Cậu vươn tay xoa nhẹ gò má Hoa Thần Vũ, đối phương chẳng hề nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn thẳng.
"Những tưởng tôi vẫn còn cơ hội, nhưng anh đã phán tôi tử hình... Tôi nên vì bản thân mà tranh thủ chứ nhỉ?".
Vu Điềm ôm cổ Hoa Thần Vũ, đầu hơi hạ thấp, miệng kề bên tai anh.
"Rượu cạn rồi, tôi giúp anh châm.".
lưu lượng: thuật ngữ mạng, ý chỉ độ hot của website dựa vào lượt người truy cập trong một thời gian nhất định.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro