CHƯƠNG 3 ĐẠO TÂM DAO ĐỘNG

Chương 3: Đạo tâm dao động

Sáng sớm nơi Cửu Huyền Sơn, mây trắng lững lờ trôi như làn lụa bạc phủ ngang vòm trời. Thanh Vân Đạo quán đứng giữa rặng núi, cổ kính mà trầm mặc. Khi gió thổi qua, tiếng linh khí rung động giữa không trung, nghe như tiếng tơ khẽ bật.

Trong tịnh viện sau núi, Lạc Thanh Sương đang ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên gối, hô hấp ổn định. Tuy tuổi trẻ nhưng nàng lại mang khí chất an định hiếm thấy ở thiếu niên cùng tuổi, đôi mắt khép hờ, lông mi dài khẽ run theo từng nhịp thở.

Thanh Trần Chân Nhân đứng bên cạnh, trầm ổn quan sát.

“Thanh Sương, tâm cảnh hôm nay không giống mọi ngày.”

Giọng ông nhẹ nhàng nhưng từng chữ như gõ thẳng vào tâm trí.

Lạc Thanh Sương mở mắt. Đôi mắt đen tĩnh lặng như giếng cổ.

“Đồ nhi… hôm nay quả thực có chút dao động.”

“Sao lại dao động?”
Giọng sư phụ vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt như nhìn xuyên qua nội tâm của nàng.

Lạc Thanh Sương khẽ dừng lại một nhịp.
“…Là vì tiểu sư muội.”

Thanh Trần bật cười theo kiểu của một người từng nhìn qua trăm chuyện thế gian.

“Hoá ra là chuyện này. Động tâm không phải sai. Con là phàm nhân tu đạo, không phải cổ thần vô dục vô tình.”

Nàng cúi đầu, vai hơi cứng lại.
“Đồ nhi tự biết bản thân không nên để cảm xúc ảnh hưởng đạo tâm.”

“Không phải ‘không nên’.”
Sư phụ lắc đầu.
“Là phải biết dùng cảm xúc để giữ đạo tâm. Người vô tình không thể tu đạo. Người hữu tình mới hiểu được thế gian.”

Lạc Thanh Sương ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.

Thanh Trần đặt tay lên vai nàng.
“Tiểu sư muội con… tâm tính đơn thuần, cũng chỉ thân thiết với mỗi mình con. Con muốn bảo vệ nó đó là chuyện bình thường.”

Lạc Thanh Sương tim khẽ rung.

Sư phụ… lại không hề trách.

Sư phụ lại nói:
“Nhưng nhớ kỹ, bảo vệ là trách nhiệm, chứ không phải trói buộc. Nếu một ngày con phải rời nó, hoặc nó phải rời con… con có dám giữ vững đạo tâm không?”

Lạc Thanh Sương im lặng rất lâu mới trả lời:
“Đồ nhi… không biết.”

“Vậy thì cứ để thời gian trả lời.”
Sư phụ mỉm cười hiền hòa.
“Con mới hai mươi tuổi, con đường phía trước còn rất dài.”

                                 ---

“Đại sư tỷ~~~!!”

Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp sân đạo, nghe như chuông bạc gõ.

Lạc Thanh Sương xoay người, thấy Mộc Y Tuyết ôm một rổ đào, tóc buộc lệch sang một bên, má ửng hồng vì chạy.

Thiếu nữ chỉ mới mười sáu tuổi, hoạt bát như nai nhỏ trong rừng.

“Tiểu sư muội  lại nghịch cái gì?”
Thanh Sương hỏi, giọng lạnh mà mềm.

“Không nghịch! Muội hái đào mang cho tỷ ăn!”

Có điều… váy đạo bào trắng tinh của nàng toàn vết lá cây, trên tóc còn kẹp một chiếc lá khô.

Lạc Thanh Sương khẽ đưa tay gỡ xuống.
“Lại trèo  cây?”

“…Có một chút…”

“Tiểu sư muội.”

“A… muội sai rồi.”

Vừa đáp, mắt nàng đã sáng long lanh:
“Nhưng mà Đại sư tỷ ăn đi, quả này rất ngọt!”

Lạc Thanh Sương vốn không thích đồ ngọt, nhưng… nàng vẫn cắn một miếng.

“Ngọt không?”
Mộc Y Tuyết nhìn chằm chằm.

“…Ừ.”

“Vậy mai muội hái nữa!”

“Không được. Ngã thì sao?”

“Có đại sư tỷ rồi muội không sợ .”

“….”

Dù không nói nhưng tay Lạc Thanh Sương đã khẽ xoa đầu nàng, động tác tự nhiên như thở.

Mộc Y Tuyết đỏ mặt, cười tủm tỉm như mèo nhỏ được vuốt lông.

                              ---

Trong đại điện, dưới tượng tổ sư, bảy đệ tử đứng thành một hàng.

Thanh Trần Chân Nhân nói:
“Các con theo ta tu hành đã đủ căn cơ. Nay đến lúc xuống núi lịch luyện.”

Đám sư đệ – sư muội xôn xao vui mừng.

Duy chỉ có Mộc Y Tuyết lập tức kéo tay áo Lạc Thanh Sương, giọng bé lại:
“Muội không muốn đi… muội muốn ở cạnh tỷ.”

Lạc Thanh Sương nhẹ nắm tay nàng trong ống tay áo.
“Yên tâm.”

Nhưng lời này… chỉ khiến tiểu muội càng không muốn rời đi.

Thanh Trần tiếp lời:
“Lần lịch luyện này không phải bắt buộc đi ngay. Nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt.”

Ông nhìn sang Lạc Thanh Sương:

“Thanh Sương, con thiên tư trác tuyệt, tính cách vững vàng. Ta muốn con ở lại trấn thủ tổ điện, bảo vệ linh mạch.”

Không khí lập tức thay đổi.

“Đại sư tỷ không xuống núi sao?”

“Không có đại sư tỷ, chúng ta biết làm gì!”

“…”

Còn Mộc Y Tuyết đứng lặng, đôi mắt mở to:

“Đại tỷ tỷ… không đi với muội?”

Lạc Thanh Sương khẽ đưa tay lau giọt lệ chực rơi:
“Ta ở lại… cũng vì muội”

“Muội không hiểu…”

“Sau này sẽ hiểu.”
      
                               ---

Đêm khuya, ánh trăng rơi xuống hiên.

Mộc Y Tuyết ôm chăn đứng trước phòng Lạc Thanh Sương, gõ cửa nhỏ:
“Đại sư tỷ… muội không ngủ được… cho muội ngủ cùng…”

Lạc Thanh Sương nhìn nàng hồi lâu, rồi mở cửa.
“Vào đi.”

Tiểu sư muội chui vào chăn, tự nhiên quấn lấy cánh tay nàng.
“Đại sư tỷ đừng bỏ muội lại…”

Trái tim Lạc Thanh Sương khẽ thắt.

“Ta sẽ không bỏ muội.”

Mộc Y Tuyết ngủ thiếp đi trong vòng tay nàng, hơi thở nhẹ

Khi Mộc Y Tuyết ngủ sâu, Lạc Thanh Sương mở mắt.

Nàng đặt tay lên ngực, linh quang mờ tỏa.
Một đạo ánh sáng mảnh như tơ rời khỏi bàn tay nàng.Cấm thuật mà người tu đạo không nên tự ý sử dụng.

Nhưng nàng vẫn làm.

“Y Tuyết… nếu có một ngày tai họa giáng xuống…Ta nguyện chống đỡ thay muội.”

Ánh sáng nhỏ thấm vào cơ thể nàng, biến mất không dấu vết.

Từ giờ phút ấy số mệnh của Lạc Thanh Sương và Mộc Y Tuyết đã định không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #báchhợp