Chương 10: Vết Cắt
____________________________________________________________
"Tôi từng nghĩ nếu hắn đánh tôi, tôi sẽ bỏ đi. Nhưng hóa ra... khi vết thương nhỏ, người ta lại có xu hướng bào chữa nhiều hơn."
— Trích nhật ký không được gửi ____________________________________________________________
Khởiđầu bằng im lặng
Mọi thứ bắt đầu với một câu đơn giản.
"Tài liệu 'nghiên cứu lâm sàng' của cô — tôi vừa đọc nó."
Tôi đứng sững, chưa kịp đặt chìa khóa xuống bàn.
Blade đang ngồi ở bàn bếp. Tay hắn cầm tập giấy in — bản in từ file mã hóa mà tôi cất trong ổ ẩn, không kết nối mạng.
Tôi đã quên hắn là người dọn máy tính hộ tôi. Hắn biết cách tìm.
"Thế à." – Tôi trả lời ngắn gọn. Nếu sự thật đã bị vạch trần thì bao biện cũng vô ích.
"Đừng đóng vai nạn nhân." – Hắn ném tập giấy lên bàn.
"Tôi đủ điên để cô ghi chép từng biểu hiện, nhưng vẫn chưa điên đến mức không hiểu điều gì đang xảy ra."
"Anh đang theo dõi tôi. Anh ở lại đây mà không được phép. Tôi phải làm gì đó để bảo vệ bản thân."
"Thế nên cô biến tôi thành vật mẫu nghiên cứu? Một con chuột bị mổ bụng từng cảm xúc?"
Tôi không đáp.
Mọi lời bào chữa sẽ càng khiến hắn nổi điên hơn. Tôi biết. Nhưng sự im lặng lúc này cũng giống một cái tát.
_________
Bùng nổ
Hắn đập tay xuống bàn. Mắt đỏ lên như thú bị thương.
"Tôi tin cô. Tôi đã để cô nhìn thấy mặt tồi tệ nhất của tôi. Và đây là cách cô phản ứng sao?"
"Tôi không phản ứng. Tôi chỉ... sống sót." – Tôi nói, giọng nhỏ nhưng gằn.
"Anh có từng nghĩ đến điều đó không? Rằng tôi sợ? Rằng mỗi lần nghe tiếng chân anh sát cửa phòng là tôi không dám thở?"
"Tôi chưa bao giờ làm gì cô!" – Hắn hét lên.
"Tôi ở đây vì tôi nghĩ cô cần tôi! Tôi là người duy nhất hiểu cô!"
"Anh không hiểu tôi!" – Tôi bật lại.
"Anh chỉ đang ép tôi thành phiên bản mà anh cần! Một bác sĩ không bỏ rơi bệnh nhân! Một kẻ không dám rời đi vì quá thương hại!"
_________
Vết Cắt– Đoạn Kết Đầu Tiên
Tôi vừa quay lại bàn, cố gắng tiếp tục làm việc, khi Blade bước tới phía sau tôi.
Không kịp phản ứng.
Hắn đã giật mạnh tay tôi khi tôi đang cầm chiếc bút, và thế là tôi vô tình va vào mảnh ly vỡ trên bàn. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt vào lòng bàn tay tôi. Máu bắt đầu rỉ ra, nhuộm đỏ tay tôi, lan ra khắp tay áo. Cảm giác đau buốt, lan tỏa, khiến tôi mất hết sức lực.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mọi thứ đều đổ sụp. Nhưng Blade không tỏ ra hoảng loạn. Hắn chỉ đứng đó, nhìn máu chảy ra từ tay tôi như thể đó là điều đương nhiên. Đôi mắt hắn không có sự sợ hãi, không chút phản ứng như tôi tưởng.
"Cô thấy không? Cô đã làm tôi mất kiểm soát." – Hắn nói, giọng trầm, nhưng có gì đó lạnh lẽo trong lời nói.
Tôi muốn gào lên. Tôi muốn la hét, nhưng tôi không thể. Cảm giác hoảng hốt trào dâng trong tôi, nhưng rồi nó bị đè bẹp dưới sự im lặng của hắn.
___________
Bóng MaTrong Căn Phòng
Blade không hoảng loạn. Không hề. Hắn không có vẻ gì là bối rối. Chỉ là sự lạnh lùng, như thể tôi chỉ là một vật thể vô tri, một cái gì đó hắn có thể điều khiển mà không cần cảm thấy tội lỗi.
"Cô không phải cái kiểu người biết chịu đựng..." – Hắn cúi xuống nhìn tôi, giọng vẫn đều đặn, không chút thay đổi.
"Nhưng cô sẽ học được thôi."
Là một câu nói dễ dàng. Không chút dấu hiệu của sự cảm thông. Không một lời xin lỗi.
Hắn chỉ thản nhiên nhìn tôi, chờ đợi tôi phản ứng.
Nhưng tôi chỉ ngẩng lên, nhìn hắn, tức giận đến mức không thể thốt ra lời. Máu vẫn tiếp tục rơi từ tay tôi, nhưng tôi không còn thấy đau nữa. Cơn giận đã lấn át hết tất cả cảm giác.
____________
Sự BìnhTĩnh Khủng Khiếp
Tôi không cử động. Tôi đứng đó, tay vẫn ôm lấy vết thương. Máu tiếp tục chảy, nhưng điều tôi không thể bỏ qua là sự bình tĩnh của Blade.
Hắn không hề lo lắng. Không hề xao động.
"Cô nghĩ tôi sẽ ra tay giết cô sao?" – Hắn bật cười. Một tiếng cười không vui, không đùa giỡn.
"Không, tôi sẽ không giết cô. Cô vẫn còn quan trọng với tôi. Chỉ là... cô không thể bỏ đi."
Tôi không thể thốt ra lời nào nữa.
Blade bước lại gần. Không phải để giúp đỡ tôi, mà là để nhìn tôi từ trên cao, như thể tôi chỉ là một thứ mà hắn đã từng sở hữu và giờ đang gặp chút khó khăn.
"Cô sẽ ổn thôi. Vết thương này chỉ là lời nhắc nhở, không phải kết thúc." – Hắn nói, rồi rời đi, để lại tôi trong cơn hoảng loạn và máu vẫn chảy.
Hắn rời đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
__________
Ghi chú rút ngắn — giấu trong hộp thuốc
Lần đầu tiên chảy máu là lỗi của hắn. Lần thứ hai, nếu tôi còn ở lại, sẽ là lỗi của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro