Chương 11: Mối Quan Hệ Bị Kiểm Soát
____________________________________________________________
"Tình yêu có thể là vũ khí nguy hiểm nhất. Không phải vì nó đẹp, mà vì nó có thể giết chết bạn mà bạn không hề hay biết."
— Trích nhật ký đã bị xé, chỉ còn lại những mảnh vụn ____________________________________________________________
Đắm Chìm Trong Nỗi Sợ Hãi Và Sự Phụ Thuộc
Ngày hôm sau, tôi không còn cảm thấy đau đớn vì vết thương trên tay nữa. Lý trí tôi bị che phủ bởi một thứ cảm giác kỳ lạ. Máu đã cầm, nhưng sự đè nén trong lòng tôi không bao giờ ngừng lại.
Blade không còn giống như một tên tội phạm trong mắt tôi nữa. Hắn đã trở thành một mảnh vỡ của chính mình, nhưng lại có khả năng mở rộng bóng tối ấy ra bao phủ tôi.
Tôi không thể lý giải tại sao. Bị thương vì hắn, bị thao túng bởi chính hắn, tôi vẫn không thể rời đi. Cảm giác đó như một cơn nghiện, một lực hút không thể tránh khỏi.
Và tôi hiểu rằng tôi không thể thoát ra. Blade là không thể rời bỏ.
__________
Sự Kiểm Soát
Ngày qua ngày, Blade trở thành bóng ma trong căn nhà của tôi. Hắn ở đó, không phải vì hắn cần tôi, mà vì hắn không thể sống thiếu tôi. Tôi không thể nhớ hết những lần tôi thức giấc giữa đêm, chỉ để thấy hắn đứng ở đầu giường, mắt đen ngòm, như một cơn ác mộng chưa bao giờ tan biến.
Những đêm không ngủ, hắn sẽ chỉ ngồi đó, nhìn tôi mà không nói lời nào. Cảm giác bị quan sát, cảm giác bị sở hữu cứ dày vò lấy tôi từng giờ từng phút. Hắn không cần phải chạm vào tôi. Hắn chỉ cần hiện diện, và tôi không thể không cảm thấy sự hiện diện ấy.
"Cô biết không?" – Hắn thở dài, giọng mềm mỏng đến kỳ lạ khi đứng sau tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng tôi không muốn làm cô sợ... Chỉ là tôi cần cô."
"Anh không cần tôi." – Tôi thì thầm, cố gắng để có chút kiên cường, nhưng đôi tay tôi vẫn run rẩy.
"Cô không thể rời bỏ tôi. Và tôi sẽ không bao giờ để cô rời đi."
Những câu nói này, hắn lặp đi lặp lại mỗi ngày, như một lời nguyền, được khắc sâu vào tâm trí tôi.
____________
Tình Cảm Được Đan Xen Bằng Bạo Lực
Và rồi, vào một buổi tối, khi tôi đã hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng nữa, chúng tôi lại cãi nhau.
Lần này, Blade không đe dọa tôi bằng lời nói. Hắn không cần phải thốt ra những lời châm chọc, mà chỉ đơn giản là một cái nhìn đủ sâu sắc, đủ lạnh lùng. Và tôi cảm nhận được ngay lập tức: hắn không chấp nhận sự phản kháng.
"Cô nghĩ cô có thể cãi lại tôi sao?" – Hắn gằn giọng, đôi mắt không còn dịu dàng như trước, mà giờ đây là một ánh nhìn không thể đoán trước.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng chúng tôi lại gần nhau quá, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài cm. Hắn giật mạnh tay tôi, kéo tôi về phía hắn, khiến tôi ngã vào lòng hắn. Trong khoảnh khắc ấy, không còn lời nói, chỉ có sự tâm trí bị đè nén, và những ngón tay của hắn siết chặt quanh cổ tay tôi.
"Cô không thể thoát khỏi tôi." – Giọng hắn trầm xuống, gần như một lời tuyên bố lạnh lùng.
Tôi không thể cử động. Tôi không thể nói gì nữa. Tôi đã ngã vào cơn bão mà mình không thể kiểm soát.
Hắn không đánh tôi, không tát tôi. Nhưng sự kiềm chế của hắn ngày càng mạnh mẽ hơn. Tay hắn vẫn giữ chặt tay tôi, không quá đau đớn, nhưng đủ để khiến tôi không thể thoát ra. Một kiểu bạo lực vô hình, mà tôi không biết phải làm sao.
____________
Sự Tối Tăm Trong "Tình Yêu"
Sau khi tôi không còn phản kháng, hắn thả tôi ra, nhưng không rời đi ngay. Hắn chỉ đứng đó, nhìn tôi, như thể đang đợi một sự chấp nhận.
"Cô thấy không? Chúng ta không thể xa nhau." – Hắn nói, một lời nói nhẹ nhàng.
"Chúng ta sẽ luôn bên nhau."
Và tôi biết, không phải vì tôi muốn như vậy, mà vì tôi không còn đủ sức để rời đi.
Hắn đã chiếm lấy tôi, không chỉ về thể xác, mà còn về tinh thần. Và giờ, tôi không còn là chính mình nữa. Tôi là một phần trong sự kiểm soát của hắn. Mọi thứ tôi làm, mọi bước đi, mọi cử chỉ đều chỉ để thỏa mãn hắn. Hắn không cần phải yêu tôi theo cách tôi hiểu. Hắn chỉ cần sở hữu tôi.
___________
Sự Phụ Thuộc Không Thể Tách Rời
Mỗi ngày trôi qua, tôi nhận ra một điều không thể chối bỏ: tôi đang bị lệ thuộc vào Blade, theo cách không thể dễ dàng dứt bỏ.
Hắn nhìn tôi, như thể cái nhìn ấy có thể điều khiển tôi. Hắn không cần làm gì ngoài việc ở đó. Hắn là người duy nhất tôi không thể rời xa, và đó chính là lý do tôi không thể thoát ra. Tôi sợ, và tôi cần hắn.
___________
Ghi chú cuối cùng
Tôi không thể thoát khỏi hắn. Mối quan hệ này, dù không là tình yêu, nhưng là thứ gì đó khiến tôi không thể sống thiếu. Hắn không yêu tôi. Hắn chỉ muốn sở hữu tôi. Và tôi có lẽ tôi cũng vậy. Nhưng cái giá của việc này sẽ là gì? Và liệu tôi có thể kiên cường đủ để giữ lấy chút tự do của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro