27. Dan Heng PT: Bức tranh từ ngàn xưa
1. Vẽ lại quá khứ, dệt nên hiện tại, tô điểm tương lai.
Titan đại địa vá lại mặt đất, vậy ai sẽ là người vá lại những vết thương trong lòng anh?
Những vết nứt sâu thẳm của vùng đất tựa như bị lãng quên này, như minh chứng cho nỗi thống khổ ngàn năm.
Chờ đợi ngày tháng bất tận chẳng rõ điểm cuối, mong mỏi về một bình minh rực sáng cho thế giới này, hoài niệm hành trình từng cùng nhau trải qua và nỗi khắc khoải bất tận về ngày gặp lại.
Pom Pom, Marth 7th, Caelus, chú Welt, dì Himeko, Sunday và cả em nữa, Y/n.
Anh viết nỗi nhớ của mình vào từng dòng sông trên đại địa, theo nước trôi xa đến đại dương, để tiếng sóng hòa cùng lời ca của Siren, hát lên niềm thương anh ôm cùng năm tháng.
Anh gieo hi vọng vào từng cánh hoa mong manh nơi mảnh đất xa lạ mình đang bảo vệ, theo gió bay lên tận ánh sao, để trời đêm chiếu rọi từng tia thổn thức, hồi ức xưa xoa dịu trái tim đang mỏi mòn.
Anh khắc nhớ thương lên núi đá, khắc trọn vẹn hình bóng của những người bạn đồng hành, nơi đội tàu xa xôi cách trở ngoài kia mà từ lâu anh đã xem là nhà của mình.
Anh không còn nhớ mình đã chờ đợi bao lâu, nhưng anh tin chắc rằng mọi người sẽ đến, chúng ta rồi sẽ gặp lại, gọi tên nhau xuyên qua thời đại và cùng nhau trở về nhà.
Anh thường đứng giữa khoảng lặng vô tận của không gian, trái tim không ngừng đập theo nhịp ký ức. Trong những đêm dài cô độc, chỉ cần nhắm mắt, anh lại nghe tiếng bước chân quen thuộc, giọng cười thân thương như cơn gió chạm khẽ vào tim. Nỗi nhớ khắc nghiệt, nhưng cũng chính là ngọn lửa sưởi ấm hồn anh qua những tháng năm lạnh giá.
Mỗi ngôi sao trên bầu trời đêm là một lời hứa cho chúng ta, cho quá khứ, cho hiện tại cùng vô số con đường tương lai, nơi còn bao điều ta chưa đi hết. Và khi ngày ánh sáng xé tan màn sương mù, ngày đại địa vang vọng tiếng gọi thân quen, anh sẽ dang tay đón lấy tất cả, ôm em thật chặt, để chờ đợi hóa thành khoảnh khắc đoàn tụ rực rỡ nhất.
Bởi không có khoảng cách nào chia lìa những trái tim cùng chung nhịp đập. Không có thời gian nào xóa nhòa tên của những người anh yêu thương. Và không có nỗi đau nào ngăn cản anh gọi nơi có mọi người và em là nhà.
Anh gom nhặt từng hạt bụi thời gian để kết thành dải ngân hà trong tâm tưởng. Mỗi tia sáng nơi ấy là một khúc ca chưa hát trọn, một cái ôm còn dang dở, một nụ cười hóa thành hoài niệm. Anh tin rằng một ngày nào đó, những vì sao sẽ rơi xuống, hóa thành con đường đưa ta về bên nhau.
Anh gửi lời thì thầm vào gió, để gió vượt núi băng ngàn, len qua cánh đồng hoang vắng mà tìm đến những người anh thương. Nếu một đêm nào đó em nghe tiếng gió khẽ gọi tên, hãy biết rằng đó chính là nỗi nhớ anh không thể giữ riêng mình.
Anh thả giấc mơ xuống dòng sông, để nước cuốn đi thật xa, mang theo khát vọng về những ngày tươi đẹp chưa kịp đến. Nơi chân trời xa xôi ấy nếu có ai bắt gặp giọt nước long lanh trên mặt sóng, thì đó chính là ánh mắt anh luôn hướng về mọi người, hướng về em.
Anh gieo tình yêu mình vào lòng đất, để mỗi đóa hoa dại mọc lên đều là một lời hẹn ước. Khi mùa xuân trở lại, khi cánh hoa nở rộ dưới ánh bình minh, đó sẽ là tín hiệu rằng những kẻ lạc giữa muôn trùng thời gian cuối cùng cũng tìm thấy nhau.
Và khi ánh dương phủ tràn mọi tăm tối, anh sẽ gọi tên em như gọi về mùa xuân vĩnh cửu.
Còn em, chỉ cần mỉm cười và dang tay đón chờ anh là đủ xóa nhòa bao năm tháng cô quạnh anh đã đi qua.
2. Khép lại hôm qua, ôm lấy hôm nay, nắm tay đến ngày sau.
Xin lỗi Dan Heng, em và mọi người đến muộn.
Để anh đợi lâu rồi.
Vũ trụ bên ngoài trôi qua chậm quá, như muốn kéo dài thêm khoảng cách giữa đôi ta, em không thể tưởng tượng ngàn năm qua anh đã phải cô đơn, đau đớn vì chờ mong như thế nào.
Nhưng giờ, em đã ở đây.
Hãy để em ôm lấy anh, vá lại những vết thương lòng, như anh từng vá lại mặt đất rạn nứt. Hãy để em trở thành điểm tựa của anh, nơi anh có thể dựa vào, không cần gồng mình kiên cường chống đỡ bát hoang, nơi những nỗi đau lắng xuống, chỉ còn lại hơi ấm và bình yên.
Chờ lâu như vậy, anh có từng từ bỏ mong muốn đoàn tụ không?
Từ hôm nay, em và mọi người sẽ cùng anh gánh vác, cùng anh đi qua những khoảng không vô tận, cùng bước trên cây cầu tràn ngập tinh hà. Không cần phải chống chọi một mình nữa, vì đã có em, có đội tàu bên cạnh anh, cùng anh viết tiếp câu chuyện chưa trọn vẹn.
Nếu ngàn năm qua anh đã cô độc chịu đựng, thì ngàn năm tới xin hãy để em kề bên. Nếu ký ức kia là những vết thương rỉ máu, em nguyện trở thành đôi bàn tay dịu dàng, khâu vá từng mảnh vỡ trong tim anh.
Như ánh trăng xuyên qua từng khe hở, lấp đầy khoảng trống nơi lồng ngực, chữa lành mọi đớn đau.
Như cơn gió nhẹ vỗ về từng nụ hoa bé nhỏ, hôn lên đôi mắt mỏi mệt nhưng kiên định của người em thương nụ hôn êm dịu nhất.
Như ánh mặt trời ấm áp, dang tay ôm trọn anh vào lòng.
Em hứa sẽ không để anh phải đơn độc nữa.
Dẫu bầu trời có sụp đổ, dẫu thời gian có vỡ nát, trái tim em vẫn tìm về anh.
Dẫu bao nhiêu thế giới trôi qua, bao nhiêu thiên hà đổi thay, tên anh vẫn là âm vang duy nhất em khắc sâu trong lồng ngực.
Mỗi ngôi sao trên bầu trời đêm không chỉ là ước nguyện của anh, mà giờ đây còn là lời thề của em rằng bất kể bao xa xôi, bất kể bao thử thách, em sẽ tìm thấy anh, nắm chặt lấy tay anh.
Và rồi, khi ánh sáng phá tan màn đêm, khi cánh hoa lại nở dưới bình minh rực rỡ, em sẽ gọi tên anh, gọi về một mùa xuân bất diệt.
Chúng ta rồi sẽ đi qua mọi u tối, để tìm đến ngày mai.
Cùng nhau về nhà nhé, Dan Heng.
02/09/2025
Thật sự là rất thương Dan Heng, anh ấy số khổ, muốn ôm anh ấy vỗ về quá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro