8.3. Aventurine: Một đời và một người (3)

- Thật sao?

Aventurine mở to mắt, hắn không nghe lầm chứ, nàng chọn ở lại bên cạnh hắn phải không?

- Ừm, cậu nói cậu không muốn mất tôi, còn tôi thì không muốn rời xa cậu.

Nàng nói xong liền nhận ra mình lỡ lời, bèn bối rối quay mặt đi, nếu không phải bây giờ nàng vẫn chỉ là hồn ma, e rằng má nàng đã sớm nhuộm màu hồng của mây chiều.

Aventurine có hơi khựng người lại, sau đó hai mắt sáng lên, đây có thể xem như là lời tỏ tình của nàng chăng? Rằng nàng cũng có tình cảm với hắn.

- Vậy... chị nhắm mắt lại đi.

Nàng nghe lời hắn, lặng lẽ khép đôi mắt lại, dù không biết hắn định làm gì nhưng dường như từ rất lâu nàng đã luôn vô thức đặt niềm tin vào hắn, tin rằng hắn sẽ không hại mình. Niềm tin mù quáng vào một ai đó đã từng khiến nàng phải trả giá bằng mạng sống nhưng bây giờ nàng đã chết rồi, không còn gì để mất. Hơn nữa, dù cái tên yêu nghiệt trước mặt không phải lúc nào cũng đáng tin nhưng những chuyện quan trọng hắn chưa bao giờ gạt nàng.

Aventurine nhấc cơ thể con rối được làm theo kích thước cơ thể nàng ra khỏi hộp, cẩn thận ôm lên, dựng nó đứng thẳng trước mặt nàng rồi nhấn nhẹ công tắc sau cổ. Một lực hút mạnh mẽ tạo thành vòng xoáy kéo nàng vào trong, vẻ mặt hắn nghiêm túc quan sát kỹ từng chuyển động của nàng, lòng bàn tay lo lắng đổ mồ hôi, hắn sợ sẽ xảy ra bất kỳ sai sót gì khiến linh hồn nàng tan biến.

Nàng cảm thấy mình bị kéo đi, bị hút vào một nơi nào đó, bị đốt cháy linh hồn, nóng rát và đau đớn. Nàng muốn gào khóc, muốn giãy giụa, muốn mắng Aventurine, không muốn tiếp tục quá trình dung hợp này nữa thì bỗng nghe được giọng nói dịu dàng:

- Chị cố gắng lên, một chút nữa thôi, sắp xong rồi. Đợi chị có lại thân xác, tôi sẽ đưa chị đi thật nhiều nơi, ăn thật nhiều món ngon nhé.

Nỗi đau tận sâu linh hồn khiến nàng không còn sức để quan tâm đến những lời hắn nói nhưng dường như có một tia ấm áp đang xoa dịu nàng, khiến nàng thấy an tâm hơn. Hắn ở đây, ở bên cạnh nàng, chờ nàng chân chính trở lại bên cạnh hắn.

Không biết qua bao lâu, cảm giác bị thiêu đốt kia dần biến mất, cả người nàng trở nên hữu lực hơn.

- Xong rồi, chị mở mắt ra đi.

Hàng mi khẽ chớp, gương mặt yêu nghiệt của Aventurine hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn mỉm cười ngọt ngào, vươn tay ôm lấy nàng.

Cơ thể con rối do thiên tài chế tạo ra vừa mềm mại vừa chân thật, nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng do hắn đặt may riêng, tôn lên đường nét cơ thể, hắn ôm chặt nàng, cảm nhận sự đàn hồi của da thịt cùng hơi thở nhẹ bẫng phả lên cổ. Giấc mộng hắn cất giữ nhiều năm, khao khát thời tuổi trẻ của hắn, tất cả đều là nàng. Nàng trở về bên cạnh hắn rồi.

Nàng dựa người vào Aventurine, chậm rãi thích ứng với trọng lượng của cơ thể mới, cảm nhận được hơi thở sự sống đã quay trở lại. Nàng yên lặng lắng nghe từng tiếng nấc nhẹ của hắn, đón nhận giọt lệ ấm nóng của hắn rơi xuống mặt mình. Thì ra, Aventurine của nàng cũng có lúc yếu đuối thế này.

- Sao lại khóc rồi?

Đầu nàng tựa lên vai Aventurine, bàn tay vươn ra tìm kiếm gương mặt hắn, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi nước mắt, trái tim nàng khẽ run rẩy khi chạm vào hàng lệ nóng rát ấy. Trước đây nàng chưa bao giờ thấy hắn khóc, mọi tâm tư hắn đều cố che giấu bằng nụ cười giả tạo, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn khóc, chứng kiến hắn lột bỏ đi vẻ ngoài hào nhoáng thường ngày, chỉ còn lại vòng tay run rẩy siết chặt lấy nàng.

Aventurine không trả lời nàng, hắn bắt lấy bàn tay đang chạm vào mắt mình, đặt lên lòng bàn tay nàng một nụ hôn đầy thành kính rồi cọ má vào tay nàng. Bình thường hắn luôn là một người giỏi ăn nói trên bàn đàm phán hay trong sòng bạc, thậm chí khi trêu chọc nàng cũng bày ra bộ dáng rất gợi đòn, nhưng giây phút này hắn lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, muốn bày tỏ, nhưng âm thanh thoát ra khỏi cổ họng chỉ là tiếng nấc nghẹn.

Nàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi:

- Ngoan, đừng khóc.

- Tôi không khóc.

Lại bắt đầu cứng miệng rồi.

- Ừ, cậu không khóc, nhưng cậu ôm tôi chặt quá.

Hắn nghe vậy có hơi nới lỏng tay nhưng vẫn không buông nàng ra.

- Chị thấy cơ thể này thế nào?

- Rất đẹp, rất mềm, cảm giác cũng rất tốt.

- Nó được làm từ chất liệu đặc biệt, không khác gì một con người thật sự, chị có thể ăn uống và sinh hoạt như một người bình thường mà không cần lo lắng gì.

- Nó sẽ không bị hỏng chứ?

- Yên tâm, nó sử dụng chất liệu đặc biệt, có độ bền rất cao, nhưng cách khoảng một trăm Hổ Phách Kỷ thì nên đi kiểm tra một lần, nếu lúc đó chị không muốn dùng nữa, tôi sẽ đến tìm quý cô Herta làm cho chị một cơ thể mới.

- Cậu có chắc là mình có thể sống tới lúc đó không?

Nàng cười khúc khích, vươn tay nhéo nhéo má hắn. Hắn liền chủ động cúi xuống gần nàng hơn, nghiêng đầu dựa vào tay nàng.

- Chị dùng cơ thể con rối được thì tại sao tôi lại không được chứ? Chị không muốn sống cùng tôi mãi mãi sao?

- Hm, tôi không biết.

Nàng thành thật lắc đầu. Cuộc sống vĩnh hằng, lại luôn có Aventurine cạnh bên nàng quả thực chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng muốn hồi sinh là vì để có thể cùng hắn đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa, còn những chuyện xa xôi như trường sinh bất lão, nó nằm ngoài mong ước của nàng rồi.

- Không sao, nếu chị cảm thấy cuộc sống mấy chục năm ngắn ngủi là quá đủ thì đến lúc cần thiết, chỉ cần mở khóa công tắc sau cổ, linh hồn chị sẽ được tách rời khỏi cơ thể và có thể đi đầu thai. Nhưng mà, nhớ đưa tôi theo đó, đừng bỏ lại tôi một mình.

Hắn không muốn để nàng cô độc rời khỏi thế giới này, không muốn nàng rời xa hắn, càng không muốn kiếp sau không thể tìm thấy nàng lần nữa. Nàng muốn sống bất tử, hắn sẽ giúp nàng bất tử, nàng muốn rời khỏi thế giới này, hắn sẽ đưa nàng cùng rời điz chỉ cần là điều nàng mong ước, hắn nhất định sẽ cố gắng để thực hiện.

- Thôi không nói những chuyện xa xôi ấy nữa, lúc nãy cậu hứa sẽ đưa tôi đi dạo phố và đi ăn mà. Mau đi thôi, đã lâu lắm rồi tôi không được thưởng thức ẩm thực của người sống đó.

- Được rồi, chờ tôi chút.

Hắn đi nhanh vào trong phòng, sau đó lấy ra một chiếc áo khoác bông giúp nàng mặc vào, còn dúi vào tay nàng một chiếc túi xinh xắn nữa.

- Bên ngoài lạnh lắm, mặc thêm áo sẽ tốt hơn.

Nàng xém quên mất đài phát thanh thành phố vừa thông báo mấy hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, người dân nên giữ ấm khi ra ngoài, do khi ấy nàng vẫn ở trạng thái linh hồn nên không có cảm giác gì, bây giờ thì khác rồi, nhưng mà...

- Sao cậu không mặc thêm áo?

Nàng nhìn bản thân, rồi lại nhìn Aventurine, hôm nay hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không lạnh sao?

- Chị đang quan tâm tôi à? Đừng lo, tôi đã sớm quen rồi, không sao đâu.

Aventurine cười cười xoa đầu nàng, không muốn nói cho nàng biết thật ra thời tiết khắc nghiệt như thế nào hắn cũng từng trải qua rồi. Hắn sợ nàng sẽ nảy sinh sự thương hại đối với hắn, sợ nàng biết được quá khứ tăm tối hắn cố che giấu kia, thật ra hắn luôn có chút tự ti khi đứng trước mặt nàng. Trước khi vào được học viện Galaxy, hắn đã trải qua chuỗi ngày gian khổ như địa ngục, đến mức cảm xúc gần như chai sạn, nhưng lại chỉ vì chút ấm áp ngắn ngủi nàng trao cho hắn trong vài tháng đó mà tham luyến một đời.

- Cậu...

Nàng muốn nói lại thôi.

- Sao thế?

- Không có gì, mau đi nào.

Nàng nắm tay hắn kéo đi, cố gắng đè xuống dòng cảm xúc đang dần hỗn loạn trong lòng, giả vờ như bản thân không nhìn thấy nụ cười có chút kéo mó cùng sự ảm đạm trong mắt hắn. Nàng sẽ không đào bới quá sâu vào nội tâm hắn, nàng sẽ đợi hắn mở lòng bày tỏ hết với nàng, dù là bao lâu nàng cũng chờ được.

Nhìn vào bóng lưng nàng, Aventurine có hơi ngẩn người, không còn sự cô độc và tịch liêu giống như trong ký ức xa xôi của hắn, người con gái trước mắt đem lại cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái và an tâm, xoa dịu linh hồn mỏi mệt của hắn.

Ánh nắng bên ngoài thật ấm áp và dễ chịu, do đang là mùa đông nên không nóng gắt như ngày hạ, đường phố khá vắng vẻ vì đang trong giờ hành chính. Nàng cùng Aventurine đi dọc theo các con phố, vui vẻ thưởng thức hết các món ăn vặt vỉa hè, thỉnh thoảng gặp những món khó ăn quá, nàng sẽ đẩy qua cho hắn và hắn cũng không từ chối nàng.

Đến khi cảm thấy hai chân mỏi nhừ, bụng thì no căng không thể ăn được nữa, nàng quyết định tìm một quán cafe sách để dừng chân.

Không gian bên trong không lớn lắm, cách bài trí đơn giản lại ấm cúng, cả hai tìm một góc khuất ngồi xuống, Aventurine gọi cho nàng một ly sữa nóng còn hắn thì uống cafe đen.

Nàng chọn một cuốn sách về tình yêu để đọc, nhưng chưa được vài trang đã lim dim buồn ngủ, cơ thể con rối này thật sự rất kỳ diệu, cho nàng nếm trải được tất cả những cảm xúc mà một người bình thường nên có.

- Mệt rồi à?

Giọng Aventurine vang trên đỉnh đầu nàng, có thể nghe ra được một chút cưng chiều.

- Ừm.

- Vậy dựa vào tôi ngủ một giấc đi.

Nàng ngoan ngoãn làm theo, nghiêng người về phía Aventurine, hắn cẩn thận đỡ lấy nàng, trong lúc hai mắt nàng nhắm nghiền không để ý gì thì đặt nàng nằm lên đùi hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng:

- Ngủ ngon.

Nàng không đáp lời hắn, tiếng thở nhè nhẹ cùng lồng ngực khẽ phập phồng báo cho hắn biết nàng đã ngủ say rồi.

- Dễ ngủ thật đấy.

Chẳng bù cho hắn, nhiều đêm trằn trọc mất ngủ hoặc giật mình tỉnh giấc giữa đêm đen.

- Aven...

- Hửm?

Hắn vô thức trả lời.

- Cậu là đồ ngốc.

- Tôi không ngốc.

Hình như có gì đó sai sai.

- Aven ngốc, cậu tưởng rằng cậu che giấu cảm xúc giỏi lắm sao, cậu tưởng tôi không biết cậu đang buồn sao, cậu chỉ toàn khiến tôi lo lắng thôi.

Hắn giật mình nhìn xuống, mắt nàng đang mở to nhìn hắn.

- Chị...

- Aven ngốc, ngốc thật, nhưng biết sao được, tôi lỡ thích cậu mất rồi.

Nói xong, mắt nàng lại nhắm nghiền, dụi mặt vào lòng hắn.

Aventurine cười khổ, hóa ra là đang nói mớ à, làm hắn hết cả hồn. Nhưng hóa ra, nàng vẫn luôn nhìn thấu tâm tư của hắn, luôn hiểu rằng hắn đang cảm thấy như thế nào.

- Ừm, tôi ngốc thật, xin lỗi vì khiến em lo lắng rồi.

Hắn vuốt ve mặt nàng, đáy lòng dần trở nên yên bình, người con gái hắn yêu đã chân chính trở về bên cạnh hắn, nàng nói rằng nàng yêu hắn, nàng nói rằng nàng không muốn rời xa hắn. Và hắn, cũng muốn ở bên cạnh nàng cả đời.

Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng:

- Đời này, tôi sẽ bảo vệ em.

Hết.

10/05/2024

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro