1




Đó là một buổi tối mùa hè ấm áp, mặt trời đang dần lặn tạo nên cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp và mông của Heeseung trở nên tê dại vì phải ngồi quá lâu dưới gầm bàn.

Một bước đi sai lầm và toàn bộ nhiệm vụ sẽ thất bại.

Chiếc bàn anh đang trốn dưới đó rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn với một chiếc bàn kẹp giữa hai chân anh. Đó là nơi ẩn náu duy nhất mà anh có thể tìm được, lúc này anh đã chờ đợi đèn đỏ nhấp nháy của chiếc USB anh cắm vào chuyển sang màu xanh và cuối cùng rời khỏi nơi địa ngục này.

Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua phòng, anh lại cảm thấy một luồng adrenaline chạy khắp cơ thể. Anh không đơn độc trong nhiệm vụ này nhưng anh không thực sự tin tưởng "đồng đội" của anh sẽ bảo vệ anh vậy nên Heeseung đã hành động và suy nghĩ như thể anh đơn độc trong nhiệm vụ này.

"Sir, tôi nghĩ chỉ có hai người họ ở trong trụ sở thôi." Heeseung nghe thấy giọng nói trực tiếp truyền ra từ bên ngoài phòng, anh nhìn lại máy tính để bàn, chỉ còn lại 2%.

Căn phòng hoàn toàn tối tăm nên Heeseung phải dựa vào thính giác của mình. Anh nghe thấy tiếng cửa phòng từ từ mở ra và theo sau là tiếng bước chân, Heeseung nín thở chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra thì một tiếng động lớn đột nhiên xuyên qua cửa và đôi tai đã được huấn luyện của anh ngay lập tức nghe thấy. Anh căng thẳng, cả người căng cứng với đôi mắt dán chặt vào chiếc USB vẫn nhấp nháy màu đỏ.

Người vừa bước vào lại rời đi sau khi nghe thấy tiếng động. Chắc hẳn là do "đồng đội" của anh làm dù cách đánh lạc hướng này hơi ồn ào, không phải hơi mà là quá ồn ào, người kia chắc hẳn đã thu hút luôn cả cái trụ sở này.

Heeseung liếc nhìn chiếc USB và thở dài nhẹ nhõm, lặng lẽ quan sát khi thấy đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh. Bây giờ tất cả những gì anh cần làm là lấy nó rồi  biến ra khỏi đây mà không cần suy nghĩ kỹ về việc chờ đợi người .

"Quá trình thu thập dữ liệu đã hoàn 100%." Một giọng nói lọt qua tai nghe của anh. "Làm tốt lắm, bây giờ anh có thể quay lại, giữ an toàn nhé."

Heeseung không buồn đáp lại, anh biết rằng Jungwon ở đầu bên kia không mong chờ anh làm điều đó. Vị trí của anh hiện tại sẽ khiến cuộc trò chuyện hai chiều có nguy cơ rủi ro cao.

Anh lấy chiếc USB và nhét nó vào túi một cách an toàn. Rồi chậm rãi, chậm rãi di chuyển cơ thể với từng cơn đau nhức cơ bắp, anh bò ra khỏi gầm bàn. Anh dừng lại, lắng nghe xem có bất kỳ tiếng động nào phát ra không và mắt đảo quanh cẩn thận quan sát xung xem có chuyển động nào trong bóng tối hay không.Heeseung đứng dậy, nhưng cơn đau quặn thắt ở những chỗ không thể gọi tên khiến anh phải bám vào mép bàn phía trước để giữ thăng bằng. Anh nhăn mặt và cắn chặt lưỡi để ngăn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng trước khi Heeseung có thể rời khỏi bàn làm việc, anh cảm thấy có thứ gì đó sượt qua áo mình, rất khẽ, và ngay tức khắc cơ thể của anh sau đó bị đập mạnh vào bức tường bên cạnh một cách đau đớn.

Đầu Heeseung bật ra sau và các cơ của anh đau nhức vì chuyển động đột ngột, nhưng anh không rảnh để tâm, theo bản năng né tránh cú đấm mà anh biết sẽ đến tiếp theo, đưa tay lên để bảo vệ mặt mình. Một đầu gối đập vào bụng anh khiến anh cúi gập người lại. Đôi bàn tay giữ  lấy vai anh nhưng Heeseung đột ngột lao về phía trước, đẩy kẻ tấn công anh vào bàn.

Heeseung ngã xuống nền đất, khẽ rên lên vì đau. Trong giây lát người đó đã đến gần anh, tay tóm lấy cổ anh. Heeseung móc một chân quanh chiếc eo nhỏ của đối phương, vặn người lại và lật ngược tình thế. Vô tình bật một ngọn đèn nhỏ.

Ánh mắt của Heeseung tập trung vào khung cảnh phía dưới anh: mái tóc đen rối bù, lông mày đậm và đôi mắt sắc bén. Anh cảm thấy nòng súng ấn mạnh vào thắt lưng mình, đúng lúc anh rút con dao găm ra và  dí vào cổ họ. Anh nghiêng người về phía trước và ghé sát "Cái quái gì vậy Park?"

Sunghoon trừng mắt nhìn anh thêm một lúc nữa, gương mặt chìm trong những bóng đen sắc nét, trước khi tung một cú thúc khuỷu tay mạnh mẽ vào bụng Heeseung. Heeseung hít một hơi mạnh vì đau và gập cả người lại, anh cảm thấy trán mình chạm vào chiếc áo sơ mi Sunghoon trước khi anh bị đẩy ra với một lực mạnh hơn cả sức chịu đựng của cơ thể mệt mỏi của anh.

"Đồ khốn Park, tôi tưởng cậu là một trong số họ cơ." Heeseung trừng mắt nhìn "đồng đội" của mình khi anh đang cố gắng lấy lại hơi thở. Sunghoon đứng dậy và phủi bụi quần. "Tôi cũng tưởng anh đã ở trong trực thăng rồi." Heeseung không thể tin nổi."Đồ nghiệp dư chết tiệt sao cậu lại ở đây."

Heeseung ghét làm nhiệm vụ với người khác, họ chỉ là một gánh nặng như cách Sunghoon vừa chứng minh và giờ thì cậu em đang lườm Heeseung "Nếu không có tôi, chúng đã bắt được anh rồi, đồ ngu" được rồi, kẻ gây xao lãng đó chính là Sunghoon, và sự thật là họ lẽ ra đã bắt được Heeseung nếu không có Sunghoon nhưng Heeseung vẫn có thể tự mình xử lý tình huống này vì anh là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất.

"Hãy biến khỏi đây đi, chắc hẳn là bọn chúng đang trên đường tới đây vì hành động ngu ngốc của cậu." Heeseung càng trở nên khó chịu và trông cực kì tức giận, may mắn là Sunghoon không phản hồi lại bất cứ điều gì vì Heeseung có thể sẽ đấm vào mặt cậu, nếu cậu mở miệng nói thêm gì đấy.

Cả hai không nói với nhau thêm bất cứ câu nào, họ nhanh chóng quay trở lại chiếc trực thăng nơi Sunoo và Jungwon đang đợi họ. Heseung ném chiếc USB vào Sunoo trước khi ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế cách xa Sunghoon nhất có thể.

Jungwon mang cho cả hai ít đồ ăn nhẹ và nước uống. "Có chuyện gì xảy ra với khuôn mặt của anh thế?" Jungwon hỏi, nhìn vào đôi má sưng tấy của Heeseung. "Cái tên chết tiệt này đã tấn công anh mà không có lý do," Sunghoon ném cánh tay của mình lên không trung một cách khó chịu. "Ồ thôi nào, tôi đã nói với anh là tôi nghĩ anh là địch."Jungwon liếc nhìn sang Sunoo, người đang làm việc với chiếc USB mà Heeseung vừa mang về. Cả hai đều đã quen với việc Sunghoon và Heeseung cãi vã liên tục.

Không ai biết chuyện này bắt đầu từ khi nào hoặc vì sao, nhưng mọi người đều đoán rằng nguyên nhân là do cả hai đều là những đặc vụ giỏi nhất và tài năng trong mọi lĩnh vực. Heeseung có lợi thế vì đã là đặc vụ lâu hơn, nhưng Sunghoon cũng rất xuất sắc. Có lẽ, cả hai đều không chấp nhận được một rừng hai hổ.

- Và cậu ta đã lao thẳng vào anh! Không một lời chào hay cảnh báo gì, cứ thế đè lên anh như cá chết vậy." Heeseung phàn nàn, giọng đầy bức xúc.

"Anh ấy luôn như vậy sao?" Một đặc vụ khác hỏi Sunoo khi họ ngồi trong phòng nghỉ. Đã hai ngày trôi qua kể từ nhiệm vụ đó và Heeseung vẫn còn tức giận vì hành động thiếu chuyên nghiệp của Sunghoon. Cả hai chưa gặp lại nhau kể từ đó ,có lẽ đó là điều may mắn.

"Chuyện gì đã xảy ra trong đợt nhiệm vụ đó vậy?em tưởng anh Heeseung đã thành công rồi ?" Riki, một trong những đặc vụ trẻ tuổi, tò mò hỏi, muốn biết tại sao Heeseung lại tức giận như vậy trong hai ngày qua. Nhóc nhìn sang Sunoo nhưng cậu chỉ nhún vai.

"Hình như là Sunghoon huyng đã tấn công Heeseung huyng vì nghĩ rằng anh ấy là kẻ thù hay gì đó." Jungwon trả lời trong khi ăn vài món đồ ăn nhẹ trong bát.

Riki nhìn Heeseung đang đánh bóng con dao găm của mình. "em đã nghe nói về họ, Heeseung và Sunghoon, kẻ thù truyền kiếp." Jungwon và Sunoo bắt đầu cười quả thật danh tiếng bọn họ là những kẻ thù không đội trời chung đã lan truyền đi rất nhanh. "Tại sao họ lại ghét nhau? em không hiểu." Jungwon và Sunoo nhún vai "Bọn anh cũng không rõ, nói chung là  không ai ở đây thực sự biết vì sao cả. Có người nghĩ đó là mối thù thật sự, có người lại đoán là do căng thẳng tình cảm, thậm chí còn nghĩ họ thực sự thích nhau. Chắc chúng ta sẽ không bao giờ biết được."

Mồ hôi lăn dài trên trán, và Heeseung rên lên một tiếng mệt mỏi khi anh phóng con dao găm cuối cùng vào hình nộm, nhắm thẳng vào tim một cách hoàn hảo. Anh khuỵu xuống, chống tay và đầu gối, mái tóc ướt dính vào trán, anh cho phép bản thân thở trong năm giây trước khi gượng đứng lên.

Phòng tập trống trải, đúng kiểu Heeseung thích. Anh tập trung vào luồng không khí mát lạnh từ quạt trên đầu thổi xuống làn da nóng hổi của mình. Khi nhìn lên đồng hồ phía trên, nó chỉ 3:02:45 sáng.

Ngay cả khi đang mải mê tập luyện, Heeseung vẫn nghe thấy tiếng cửa mở và đóng. Tiếng bước chân tiến về phía anh rồi dừng lại, anh ước tính người kia cách anh khoảng một mét rưỡi.

"Jayyy! Thật vui được gặp em". Heeseung mỉm cười, chớp mắt lau đi giọt mồ hôi đang rơi xuống mắt. "Điều gì đưa em đến đây vậy?"

Jay trông rất chỉnh chu.  Một người chuyên nghiệp thực sự, cậu ấy mặc bộ suit được ủi thẳng, cà vạt ngay ngắn và đầu tóc gọn gàng cho dù bây giờ đang là ba giờ sáng. "Sếp muốn gặp anh, có nhiệm vụ mới dành cho anh" cậu ấy đưa ra một tập tài liệu mỏng.

Heeseung nhanh chóng xem qua tập tài liệu một chút khi anh đang đi về phía văn phòng của sếp. Thật kỳ lạ, sếp của anh bao giờ đích thân mời anh đến để nói với nhiệm vụ đây chắc hẳn là một nhiệm vụ đặc biệt, Heeseung nghĩ thế.

Anh gõ cửa và ngay lập tức được gọi vào. Khi bước vào phòng, anh nhìn thấy sếp của mình và người mà anh chắc chắn không muốn gặp, Sunghoon. Heeseung chợt có linh cảm xấu vào đợt nhiệm vụ này.

"Tôi thấy Jay đã đưa cho bạn tập tài liệu rồi, tuyệt".Sếp vỗ tay và ngồi xuống rồi mời cả hai đặc vụ cùng ngồi.

Heeseung và Sunghoon ngồi đối diện nhau, cảm giác căng thẳng ngay lập tức lan tỏa trong không gian. Heeseung cố gắng không nhìn Sunghoon trong khi cậu cũng giữ vẻ im lặng, chỉ lén lút liếc nhìn Heeseung.

"Chắc hai cậu đang thắc mắc vì sao tôi lại gọi cả hai người vào văn phòng để thảo luận về nhiệm vụ mới này." có một khoảng dừng ngắn. "Nhiệm vụ lần này là một vụ án rất nguy hiểm mà chúng tôi đã điều tra từ lâu. hiện tại bây giờ chưa có nhiều người tham gia nhưng tôi cần những người đặc vụ giỏi nhất để bắt đầu cho tôi và người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất là hai cậu".

Heeseung nhìn sếp của mình, nhận ra những gì ông vừa nói. "Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi vẫn đang nghe đúng chứ? Sếp muốn Sunghoon và tôi cùng hợp tác trong vụ này à?" Người đàn ông gật đầu với nụ cười trên môi.

Heeseung thực sự muốn khóc, tại sao sếp lại làm thế với anh.

"Nhiệm vụ sẽ diễn ra ở Mexico. hai cậu sẽ bay tới đó đúng hai ngày nữa. Đảm bảo mang đủ đồ lót nhé. Chúng tôi có trụ sở chính ở Mexico, nơi mà hai cậu sẽ ở và sẽ nhận trợ giúp nếu cần. Thông tin chi tiết về vụ án có trong tài liệu. Tôi khuyên các cậu nên đọc nó thật kỹ và chuẩn bị tốt cho nhiệm vụ này vì nó là nhiệm vụ rất khó nhằn nhưng tôi biết hai cậu có thể xử lý được. Tôi đang tin tưởng vào hai cậu, được rồi bây giờ hai cậu có thể đi được rồi, chúc ngủ ngon ".

Hai đặc vụ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và rời khỏi văn phòng mà không thực sự biết phải phản ứng thế nào. Heeseung rất hồi hộp khi sắp được đến Mexico, một đất nước hoàn toàn mới để thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm nhưng cộng sự của anh lại là Sunghoon, người mà anh ghét nhất.
"Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đi nhé Heeseung, tôi nghe nói bọn họ rất thích những cậu nhóc hư hỏng và sẽ cho chúng vào bụng xác chết đấy," Sunghoon nói, giọng đầy chế giễu.

Heeseung giơ ngón giữa vào mặt Sunghoon và gạt cậu ra khi anh đang bước đi " Câm mồm đi Park, trước khi tôi giết cậu trong khi cậu đang ngủ" Người trẻ hơn cười khúc khích và đi về hướng ngược lại.

Sunghoon bước vào phòng tưởng bạn cùng phòng của mình đã ngủ nhưng lại thấy cậu ta ngồi ở đó chơi game  có tên genshin Impact trên điện thoại của mình. Jake ngước lên khỏi điện thoại khi nghe thấy Sunghoon cởi giày. "Vậy sếp muốn gì với mày vậy?" Sunghoon ngã xuống giường của Jake và nhìn lên trần nhà," tao có một nhiệm vụ mới và tao phải đến Mexico để thực hiện nó," Jake vỗ tay vui vẻ, nhẹ nhàng ném cái điện thoại sang một bên"Oh my god, Mexico nghe có vẻ to tát vãi," Sunghoon quay đầu sang một bên để nhìn người bạn thân nhất của mình, thở dài "Ờ, tin tao  đi, đây đúng là nhiệm vụ quan trọng nhưng vấn đề ở đây là đồng đội của tao trong nhiệm vụ này không ai khác chính là át chủ bài, Heeseung." Jake vô tình bật cười, biết rõ bọn họ ghét nhau đến mức nào.

"Đéo vui đâu, Jake!" Sunghoon hét lên, vỗ vào vai bạn mình tuy nhiên với lực  không quá mạnh.

Hai cậu bé rất bận rộn với việc đóng gói và đọc đi đọc lại hồ sơ vụ án và chuẩn bị tinh thần về những gì họ sẽ phải giải quyết khi đến Mexico.

Junwon ngồi giữa giường của Heeseung, xung quanh là đống quần áo. "Có chuyện gì vậy, tại sao sếp lại điều  hai người đi Mexico?" Người nhỏ hơn hỏi và Heeseung đã ném cho cậu tập tài liệu, theo lẽ anh không được phép cho Jungwon xem tập tài liệu nhưng em ấy là bạn thân nhất của anh ấy và anh biết Jungwon rất giỏi giữ bí mật.

Jungwon lật qua tập hồ sơ và đọc vài trang.

Đã có rất nhiều trẻ nhỏ bị mất tích trên khắp thế giới. Các báo cáo mới nhất về trẻ em mất tích đến từ Mexico có nghĩa là tổ chức ngầm này hiện đang hoạt động ở Mexico. Rõ ràng tổ chức này là một trong những mafia nguy hiểm nhất hiện nay nhưng thông tin về tổ chức này lại không có quá nhiều, có lẽ đây là phần khó khăn trong nhiệm .

Jungwon chỉ vào một trong số ít những bức ảnh mờ mà họ có của một số thành viên trong băng nhóm" em biết anh ấy," Heeseung dừng việc đang làm và nhìn người trẻ hơn với ánh mắt dò hỏi. Jungwon nhìn kỹ hơn vào tấm ảnh và gật đầu. "Đúng là anh ấy, trước khi gia nhập vào đây, em từng ở trong một nhóm nhỏ hacker và anh ấy cũng ở đó, bọn em sống cùng nhau khoảng 8 tháng và sau đó anh ấy biến mất. em nghĩ tên anh ấy là Ascandio. Anh ấy là một hacker rất giỏi và anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều." Heeseung cười tươi rói khi ném mình vào Jungwon, đè bẹp xương sườn của cậu. "em đúng đỉnh luôn á!"

Có thể không nhiều thông tin, nhưng chỉ cần một cái tên cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn.

Trong bữa tối, Heeseung nhận được rất nhiều câu hỏi từ Sunoo và Riki, cả hai đều tò mò về vụ án ở Mexico nhưng tất cả những gì họ nhận được chỉ là. "Đó là nhiệm vụ tuyệt mật."

Heeseung không biết anh sẽ ở lại Mexico bao lâu cho nhiệm vụ lần này nhưng chắc chắn sẽ mất ít nhất một tháng, anh chưa bao giờ xa ba người bạn thân nhất của mình quá hai ngày, anh chắc chắn sẽ rất nhớ ba đứa nhóc này rất nhiều, cả ba đều là một phần tinh thần của anh.

Sau bữa tối, cả bốn người dành một ít thời gian trong phòng nghỉ, nhưng Heeseung lại cần đến một nơi khác.

Heeseung và Sunghoon đến cùng lúc nhưng cả hai đều không thèm chào hỏi người kia mà chỉ đi vào văn phòng. ""Chào buổi tối các cậu, tôi gọi các cậu vào đây để xem xét quy trình cho ngày mai. Các cậu sẽ bay bằng máy bay riêng vào khoảng 4 giờ sáng, nhưng hãy chắc chắn sẵn sàng 30 phút trước khi máy bay đến, vì vậy tối nay không được tiệc tùng gì đâu nhé, các chàng trai. Chuyến bay kéo dài khoảng 15 tiếng, vì vậy các cậu sẽ đến căn cứ vào lúc 7 giờ tối. Sẽ có một người phụ nữ tên là Antonia Gilah chào đón các cậu. Sau đó, các cậu sẽ được đưa về khách sạn và có ba ngày để làm quen với mọi thứ và thiết lập lại đồng hồ sinh học của mình. Sau ba ngày, các cậu sẽ gặp lại Antonia và cô ấy sẽ giải thích mọi thứ cho các cậu."

Các chàng trai gật đầu, cúi chào và rời khỏi văn phòng. Ngay khi vừa ra khỏi bên ngoài văn phòng, cả hai lập tức đường ai nấy đi mà không hề nhìn nhau lấy một cái.
Heeseung nghĩ rằng sáng hôm sau phải dậy rất sớm nên anh quyết định đi ngủ sớm, anh nhanh chóng đi ngang qua phòng nghỉ để chào tạm biệt Sunoo và Riki.

"Hyung cẩn thận nha, nếu anh cần người hỗ trợ từ xa thì đừng ngại cứ gọi cho em" vừa nói xong. Sunoo liền nhăn mặt trước cú đấm vào vai của Jungwon. "Này, anh ấy đã có người hỗ trợ từ xa rồi," Sunoo lập tức phản bác, rồi trốn sau lưng Riki sợ Jungwon sẽ đấm mình lần nữa "Hai luôn tốt hơn một mà." Heeseung cười với mấy cậu em thân thiết nhưng tim anh đau nhói, chúa ơi anh sẽ nhớ ba đứa nhỏ này rất nhiều. "Tốt nhất là ba cậu đừng gây khó dễ cho các đặc vụ khác nếu không anh sẽ bay về từ Mexico và đánh vào mông các cậu."

Heeseung đi bộ về phòng một mình, Jungwon nói với anh là em ấy sẽ vào cùng anh sau.

Khi bước vào phòng, anh nhanh chóng chuẩn bị, gói gém những thiết bị cuối cùng và đảm bảo rằng mình có mọi thứ cần thiết cho nhiệm vụ.

Khi đã hài lòng, anh ngã người xuống giường, cảm giác quen thuộc của sự mệt mỏi ập đến. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng khi anh nhìn lên trần nhà, bóng tối trong phòng hòa quyện lại với nhau.Và anh cảm thấy sự lo lắng lẫn hồi hộp đang dấy lên trong lòng mình.

Chuông báo thức reo lúc 3h30 sáng, Heeseung bật ra tiếng rên rỉ nhỏ, rồi uể oải ngồi dậy và quay lại và tắt báo thức trước khi nó đánh thức Jungwon. Anh lập tức và đi vào phòng tắm để chuẩn bị. Anh muốn ăn sáng càng sớm càng tốt để tránh không đụng mặt Sunghoon khi đang ăn.

Sau khi tắm xong, anh nhanh chóng mặc đồ thoải mái cho ngày hôm nay, áo hoodie màu xanh lam, bên trong là áo sơ mi đen đơn giản và quần thể thao màu trắng. Anh sẽ không ăn mặc cầu kỳ cho chuyến bay này.

Tầng hai nơi phòng của Heeseung và Jungwon rất yên tĩnh, tất cả các đặc vụ vẫn còn đang ngủ.

Heeseung tình cờ gặp Jay khi anh ấy đang trên đường đến căng tin để ăn sáng. " chúc may mắn trong nhiệm vụ của anh, hãy nhớ giữ an toàn nhé." Heeseung mỉm cười với cậu em và tiếp tục bước đi.

Ngay khi anh đứng trước cửa phòng ăn và kéo cửa trượt mở để lộ bóng dáng người đang ngồi trên một trong những dãy bàn quay lưng về phía cửa và không nhận ra Heeseung đang bước vào. Heeseung nhận ra Sunghoon ngay lập tức và định nói vài câu mỉa mai thì đột nhiên một cái đầu ló ra từ phía Sunghoon. Không ai khác là Jake, bạn thân nhất của Sunghoon. "Chào buổi sáng Heeseung huyng." Jake mỉm cười thân thiện và Heeseung cũng mỉm cười đáp lại. Ngay lập tức Sunghoon quay lại nhìn Heeseung, nhưng anh không chú ý.

Heeseung lấy đồ ăn rồi ngồi lên bàn, quay lưng về phía Sunghoon, không muốn nhìn thấy cậu.

Hiện tại là 3h45, máy bay sẽ đến đúng 15 phút nữa.

Heeseung nhìn xuống thức ăn của mình, dùng đũa chọc vào nó, anh hầu như không chạm vào thức ăn, anh không cảm thấy đói lắm rồi anh tình cờ nghe được Sunghoon nói rằng cậu sẽ mang hành lý xuống vì máy bay sắp đến. Sunghoon nhanh chóng bước ra ngoài, Heeseung cũng định đứng dậy nhưng lại bị bất ngờ khi thấy Jake bất ngờ ngồi trước mặt mình.

"Em có thể nhờ anh một việc được không? em biết chúng ta không phải là bạn bè hay gì cả nhưng em tin tưởng anh như thể anh là bạn của em vậy."

Heeseung không ngờ tới điều này nhưng khi biết rằng Jake tin tưởng anh khiến anh có chút vui và sẵn sàng giúp đỡ người nhỏ tuổi hơn. "Tất nhiên rồi, em cần gì?"

Jake liếc nhìn qua vai mình  trước khi nhìn lại người lớn tuổi hơn. "Em biết Sunghoon và anh đang tham gia nhiệm vụ này và cậu ấy đã cho em xem hồ sơ, em đoán anh cũng đã cho Jungwon xem." Heeseung thầm thở dài, anh biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu và anh đang bắt đầu cảm thấy hối hận.

"Em nghĩ nhiệm vụ này rất nguy hiểm và ngay cả khi không, thì Sunghoon nó cũng hay thích đặt mình vào nguy hiểm, em cần anh giúp em giữ nó được an toàn. Em biết nó rất mạnh và tài năng, nhưng nó không biết giới hạn của mình, nó không biết khi nào nên dừng lại hay là khi nào thì trở nên nguy hiểm. Vì em sẽ không ở đó để ngăn cản nó nên em  hy vọng bạn có thể làm điều đó giúp em. Và trước khi anh từ chối, em biết hai người ghét nhau đến tận xương tủy nhưng nó vẫn là bạn thân nhất của em và là gia đình duy nhất mà em còn, em không biết phải làm gì nếu có chuyện gì xảy ra với nó." Heeseung liếc nhìn Jake, cậu nhóc gần như sắp khóc tới nơi.

Anh hiểu Jake, bởi vì Sunghoon đối với Jake cũng giống như Jungwon đối với Heeseung nên anh hoàn toàn hiểu tại sao Jake lại yêu cầu anh điều này.

Heeseung nhẹ nhàng gật đầu và nở một nụ cười. "Anh sẽ giữ cậu ấy an toàn nhưng em nợ anh một ân tình lớn đó nha Jake." Cậu em nhỏ cười tươi, nụ cười của cậu quả thực là một cảnh tượng tuyệt vời. Cuộc trò chuyện nhỏ của họ bị gián đoạn khi Sunghoon bước vào căng tin, nhìn Heeseung có phần tức giận. Cậu hắng giọng để thu hút sự chú ý của họ. "Máy bay sắp tới rồi, Jay nói chúng ta nên đợi bên ngoài." Heeseung gật đầu và đứng dậy mỉm cười gật đầu với Jake.

Đúng 4h, máy bay hạ cánh ngay trước mắt họ. Chiếc máy bay nhìn từ bên ngoài trông đơn giản nhưng khi cánh cửa mở ra, Sunghoon có thể thấy nó trông lạ mắt thế nào khi nhìn từ bên trong. Đã có người dọn sẵn hành lý cho họ, cả hai người đã đóng gói rất nhiều túi nhưng phần lớn đồ đạc đều là thiết bị. "Tôi hy vọng hai người sẽ sống sót trở về." Jay nói khi đứng đằng sau hai chàng trai, và họ liền quay lại cười với cậu.

Sunghoon là người đầu tiên bước lên máy bay, Heeseung cũng nhanh chóng theo phía sau cậu.

"HYUNG!" chợt một giọng nói mà Heeseung biết quá rõ là đang gọi anh, anh quay lại và thấy Jungwon trong bộ đồ ngủ đang chạy về phía họ trong tay ôm một trong những thú nhồi bông của mình. Heeseung lại bước xuống cầu thang để ôm chặt lấy cậu em trai nhỏ. "Đây hãy mang nó theo cùng nhé, như vậy thì hyung sẽ cảm thấy có em bên cạnh và đỡ nhớ em hơn" Jungwon đưa cho Heeseung con thú nhồi bông, Heeseung lập tức nhận lấy nó với nụ cười rạng rỡ.
"Cẩn nha anh Heeseung." Người lớn hơn nhìn lại Jungwon với cái nhếch mép tinh nghịch.
"Luôn luôn."

Bên trong máy bay rất đẹp, khác hoàn toàn với chiếc trực thăng mà Heeseng đã bay  trong mỗi nhiệm vụ.

Những chiếc ghế sofa màu trắng và trông rất thoải mái. Heeseung không thể chờ muốn được ngủ trên đó. Ngoài ra còn có một chiếc ghế dài ở cuối máy bay, một chiếc tivi, một chiếc bàn và một căn bếp nhỏ.

Heeseung đi kiểm tra nhà bếp xem có món gì ngon để ăn không.

"Anh và Jake đã nói chuyện gì trong lúc tôi vắng mặt vậy?" Mặc dù Heeseung quay lưng về phía Sunghoon nhưng anh  biết rằng người nhỏ tuổi hơn đang đứng ngay sau lưng anh. Anh thở dài, đóng tủ lạnh mini  trước khi quay lại và ngay lập tức bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị và mệt mỏi của Sunghoon. Heeseung nhìn thẳng vào mắt cậu. "Đó thực sự không phải là việc của cậu Park đâu, giờ hãy tránh xa khỏi tầm mắt của tôi và đừng có nói chuyện với tôi nữa, cảm ơn ".

Sunghoon nghiến răng giận dữ, dù mới ở cạnh nhau chưa đến hai phút nhưng Sunghoon cảm thấy như thể cậu sắp bóp cổ cái người này tới nơi. Cậu nhìn Heeseung ngồi xuống một trong những chiếc ghế gần TV, bật TV và lướt qua các kênh. Đây đúng kết thúc cho cậu nhưng vấn đề bây giờ không phải là họ có thích nhau hay không mà là cả hai đang thực  hiện một nhiệm vụ rất quan trọng và cả hai người họ phải đặt mọi thứ vào nhiệm vụ này.

Khoảng 7 giờ sáng, Sunghoon bị đánh thức sau giấc ngủ sâu bởi tiếng Heeseung la hét như một kẻ điên,  cậu nhìn về phía chỗ người  đang ngồi. Heeseung trông rất hoảng loạn, trán đầy mồ hôi và tóc thì rối bù.

Sunghoon đoán rằng Heeseung có lẽ đang gặp ác mộng. Heeseung được biết đến là người mắc chứng sợ hãi khi ngủ khá nặng do quá khứ đau buồn của anh mặc dù không ai thực sự biết anh đã thực sự trải qua những gì nhưng chắc hẳn nó rất đau thương.

Sunghoon trừng mắt nhìn người lớn tuổi hơn. "Đừng la hét nữa đồ ngốc." Heeseung ném chiếc gối vào đầu Sunghoon. "Tôi sẽ ném cậu ra khỏi máy bay này đó Park, đừng có thách tôi." Sunghoon rên rỉ đảo mắt, rõ ràng Heeseung là người la hét như kẻ điên, nhưng người bị nổi giận là cậu, chà, Heeseung gần như luôn tức giận với cậu.

Sunghoon nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang từ  mọc nhưng họ vẫn còn khoảng 12 tiếng.  Cậu không còn mệt nữa nên bây giờ cậu phải tìm thứ gì đó để khiến mình bận rộn nhưng trước tiên cậu cần uống gì đó vì cổ họng cậu bây giờ đang rất khô rát và khó chịu." Cậu có thể đưa cho tôi một chai nước được không?" Heeseung vậy mà thực sự có gan nhờ vả cậu ngay sau khi vừa mới mắng cậu, thậm chí còn không có lấy một lời cảm ơn. Sunghoon đóng sầm tủ lạnh mini lại, nhìn người lớn hơn với ánh mắt giận dữ. "Tôi không phải nô lệ của anh, lết cái mông ra khỏi ghế và tự đi lấy đi". Heeseung gầm gừ bực bội, ném chiếc chăn đang đắp trên người ra và cởi dây an toàn. Khi anh đi ngang qua Sunghoon, Heeseung giơ ngón giữa lên như thường lệ. "Cứ ở đó mà cắn tôi đi, đồ khốn."

Sau đó không khí yên ắng trở lại. Heeseung đang xem qua tập hồ sơ trong khi nghe nhạc và ghi chép còn Sunghoon thì đang xem một chương trình Netflix ngẫu nhiên mà Jake đã giới thiệu cho cậu vài ngày trước.

Vẫn còn vài giờ nữa họ mới hạ cánh ở Mexico, chân Heeseung đang bị chuột rút và anh cảm thấy bản thân đang kiệt sức nhưng anh thực sự không thể ngủ được vì dù những chiếc ghế trông có thoải mái đến đâu thì chúng cũng không phải là một chiếc giường thực sự đúng như thứ Heeseung cần. Heeseung nhìn vào những tờ ghi chú của anh, chúng bắt đầu trở nên rất lộn xộn đó là dấu hiệu cho thấy Heeseung đang bắt đầu mệt mỏi nên anh quyết định cất tập tài liệu và những ghi chú của mình đi và duỗi tay chân, lưng anh phát ra tiếng một cách đau nhức trong lúc giãn cơ,anh lấy tai nghe ra, anh không để ý rằng xung quanh lại yên tĩnh đến vậy, ngoại trừ tiếng ồn khó chịu phát ra từ động cơ. Anh quay lại nhìn từ phía sau ghế để kiểm tra xem Sunghoon đang làm gì.

Và Heeseung bắt gặp cảnh tượng khá buồn cười. Người nhỏ hơn ngủ quên trên ghế với tư thế nửa thân trên treo lơ lửng trên ghế, tai nghe quấn quanh đầu và điện thoại nằm trên sàn, chương trình cậu đang xem vẫn đang phát. Heeseung đứng dậy khỏi chỗ ngồi để lấy thứ gì đó từ tủ lạnh mini và sẵn nhặt giúp điện thoại của Sunghoon trên đường đi.

Heeseung và Sunghoon được một phi công đánh thức sau giấc ngủ sâu. "Hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé, chúng ta sẽ hạ cánh trong khoảng mười phút nữa." Heeseung và Sunghoon gật đầu, dụi đôi mắt mệt mỏi và sưng húp. Cuối cùng họ đã đến Mexico sau khoảng thời gian tưởng như dài vô tận. Heeseung thu dọn đồ đạc vương vãi khắp nơi và cho chúng trở lại ba lô. Sunghoon nhìn Heeseung một lúc khi anh nhìn cậu với vẻ mặt kì lạ. "Anh có vấn đề gì?" Sunghoon hỏi, rõ ràng là đang rất khó chịu và buồn ngủ. Người lớn hơn chỉ vào khóe môi rồi cười khúc khích: " Khóe môi bên phải của cậu có nước dãi khô, thấy mà ghê." Sunghoon lấy điện thoại ra, mở camera trước và Heeseung đã đúng, thật sự có nước dãi khô bên khóe môi. Sunghoon trừng mắt nhìn Heeseung, "Làm như anh không chảy nước miếng ấy." Heeseung chỉ cười khi thắt dây an toàn chuẩn  bị cho chuyến hạ cánh.

Việc hạ cánh được thực hiện rất suôn sẻ mà không có vấn đề gì xảy ra.

Sunghoon và Heeseung bất ngờ bị một đợt nắng nóng tấn công ngay khi cửa máy bay mở ra, họ chưa quen với nhiệt độ như vậy ở Mexico. Họ ngay lập tức cởi bỏ áo hoodie trước khi bị nung đến chết.

Máy bay lập tức rời đi để lại hai đặc vụ đứng đó.

Heeseung nhìn quanh căn cứ, nó rất lớn và có rất nhiều đặc vụ anh chưa từng gặp trước đây nhưng họ đều mặc đồng phục giống anh và Sunghoon. Các đặc vụ đi ngang qua nhìn họ như thể họ là một loài sinh vật ngoài hành tinh hay thứ gì đó nhưng Heeseung không để ý tới điều đó nhưng trước khi anh kịp nói điều gì thì Sunghoon đã ngăn anh lại và tát vào sau đầu anh khiến anh càng tức giận hơn. Sau đó, một giọng nói xuất hiện trước mặt họ phát ra từ một người phụ nữ cao, tầm ba mươi tuổi và trông rất xinh đẹp.

"Hai cậu chắc hẳn là Lee Heeseung và Park Sunghoon, hai người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất."

Người phụ nữ tự giới thiệu mình là Antonia, người mà sếp của họ đã nhắc đến trước khi đến Mexico.
Hai đặc vụ đang đi theo Antonia khi cô hướng dẫn họ đến phía trước trụ sở nơi tài xế riêng của họ đang đợi để chở họ về khách sạn.

"Hai người chắc hẳn rất mệt và sếp của các cậu đã bảo tôi cho hai người nghỉ ngơi ba ngày trước khi bắt đầu nhiệm vụ. Tài xế của hai cậu ở đây và anh ấy sẽ chở hai cậu về khách sạn, hành lý của hai cậu đã để sẵn trong cốp xe. Khi hai cậu đăng ký phòng hãy nói rằng đặt phòng dưới tên tôi là Antonia Garcia và hãy tận hưởng ba ngày nghỉ của các cậu, hãy tận dụng ba ngày này để nghỉ ngơi thoải mái nhất nhé vì vài tuần tới đây sẽ rất mệt mỏi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau ba ngày nữa và vui vẻ nha các chàng trai."
Và sau đó người phụ nữ rời đi mà không nói thêm lời nào.

Sunghoon và Heeseung nhanh chóng lên xe, họ gần như cạn kiệt sức lực chỉ nóng lòng muốn được ngủ trên chiếc giường êm ái thoải mái.

Lúc hai người đến khách sạn là khoảng 8h45 tối.

Sunghoon ngước lên và há hốc mồm trước tráng lệ vượt quá ấn tượng của mình, bên ngoài khách sạn thực sự rất đẹp. Đúng như những gì cậu đã tưởng tượng về một khách sạn năm sao, những người ra vào khách sạn chắc chắn nhìn vào là người có rất nhiều tiền. "Tiếp tục đi đi đồ ngốc." Heeseung cắt ngang sự ngưỡng mộ của Sunghoon và đẩy hành lý của cậu từ phía sau.
Tiền sảnh hoàn toàn bao phủ bởi một màu trắng xóa, những chiếc ghế màu đỏ được đặt khắp nơi và một đài phun nước lớn ở giữa phòng.

Heeseung bước tới quầy lễ tân ngay khi người trước mặt họ vừa rời đi. Người đàn ông chào họ bằng tiếng Anh. "Chào buổi tối các quý ông." Heeseung đặt huy hiệu của mình lên bàn, "Chúng tôi người của bên Antonia gì gì đó." Nhân viên tiếp tân gõ nội dung gì đó vào máy tính sau đó nhanh chóng kiểm tra phù hiệu của cả hai, "à đúng rồi Heeseung và Sunghoon chúng tôi đang đợi hai người." Anh ấy lại gõ thứ gì đó vào máy tính trước khi đặt hai thẻ chìa khóa lên bàn, "Một phòng suite nhưng cả hai đều sẽ nhận được chìa khóa."

Đôi mắt của Heeseung và Sunghoon mở to trước những gì họ vừa nghe được. "Chỉ có một phòng được đặt cho hai chúng tôi thôi sao?" Heeseung hỏi.

" Vâng "

Sunghoon rên rỉ, đưa tay bóp sống mũi mình. "Tất nhiên rồi."

Người đàn ông tội nghiệp trông có vẻ lo lắng nhưng Heeseung không còn sức để nhờ họ sắp xếp căn phòng thứ hai, cả hai người bọn cậu sẽ có cách nào đó xoay sở sao cho ổn.

Hành lý của họ được các nhân viên mang lên phong;.

Cả hai  đều bị choáng ngợp khi bước vào phòng. Đó là một căn phòng suite trông rất đẹp mặt và được trang trí bằng đồ trang trí màu xanh, trắng, có những cửa sổ lớn nhưng họ không thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài vì bên ngoài quá tối.

Cả hai cảm ơn nhân viên đã vác hành lý cho họ rồi cùng ngã xuống hai chiếc sofa đối diện nhau, thở dài nặng nề.

" Cậu ngủ trên ghế sofa nhé, chúc ngủ ngon." Heeseung đứng dậy khỏi ghế và đi về phía phòng ngủ nhưng Sunghoon ngăn anh mở cửa bằng cách ấn anh vào cánh cửa. "Không đời nào tôi phải ngủ trên sofa đâu."

Heeseung đẩy cậu ra bằng cách thúc đầu gối vào bụng cậu, anh nhanh chóng mở cửa phòng ngủ và ngay lập tức nhìn thấy một chiếc giường trắng khổng lồ trông đang mời gọi mình. Sunghoon ngó qua vai Heeseung, "Giường đủ rộng cho hai chúng ta mà ." người lớn hơn liếc mắt nhìn Sunghoon một cái liếc mắt đầy chế giễu."Tôi chắc chắn không ngủ chung giường với cậu .Tôi lớn tuổi hơn nên tôi sẽ được ngủ trên giường."

"Anh ích kỷ đến mức khiến tôi phát ốm, anh nên cảm thấy may mắn vì tôi đã quá mệt mỏi để cãi nhau với anh đi, nhưng tôi hy vọng anh sẽ bị rệp giường cắn." Giọng Sunghoon thể hiện rằng cậu đang kiệt sức như thế nào,  nhưng Heeseung cũng mệt không kém và anh đã quyết định sẽ ngủ trên giường bằng mọi giá.

Heeseung bật cười "Rệp á? Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà con nghĩ ra mấy cái chuyện đó, năm tuổi chắc"

"Ừ, năm tuổi vẫn tốt hơn anh đấy "

Lúc 2 giờ sáng đèn trong phòng đaytắt, Sunghoon và Heeseung đang ngủ yên bình trong căn phòng sang trọng ở Mexico.

Vì đang ngủ ở phòng khách nên Sunghoon bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang chiếu vào phòng. Sunghoon ngồi dậy, duỗi tay chân vì phải nằm co ro suốt đêm. Dù chiếc ghế dài này lớn hơn những chiếc ghế dài thông thường nhưng Sunghoon thích có không gian riêng khi ngủ và cậu vốn là người có thói quen hay trở mình.

Sunghoon nhìn quanh phòng khách, cảm giác thật choáng ngợp trược sự sang trọng, cậu chưa bao giờ ở trong một khách sạn sang trọng như vậy trước đây. Cậu nhất định sẽ tận hưởng kì nghỉ này. Họ có tầm nhìn tuyệt đẹp từ phòng khách. Ban công có bồn tạo sóng và phía sau ban công là bãi biển được bao quanh bởi những hàng cọ và nước  trong vắt. Sunghoon nóng lòng muốn được đi bơi trong đó.

Cậu kiểm tra điện thoại, đã 9 giờ sáng.

Căn phòng khá yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vọng vào. Heeseung chắc vẫn đang ngủ. Sunghoon đã đoán đúng, Heeseung thực sự vẫn đang ngủ và trông anh  rất yên bình. Đôi môi hơi chu ra, mái tóc thì rối bù phủ trên vầng trán, chiếc áo phông rộng đang mặc khi ngủ hơi vén lên một chút để lộ một phần nhỏ cái bụng phẳng lì nhưng săn chắc của anh. Sunghoon nuốt khan. Nhận ra cậu đang nhìn chằm chằm.

" DẬY !"

Có thể nói rằng Heeseung không còn ngủ yên được nữa.
Heeseung rên rỉ một cách to tiếng và ném chiếc gối vào Sunghoon nhưng thất bại thảm hại. "Im đi tại sao cậu lại la hét vào giờ này." Heeseung rất tức giận, Sunghoon có thể cảm nhận được điều đó.Heeseung vốn là người không thích dậy sớm.

Sunghoon nhặt chiếc gối lên, đặt lại xuống giường, nơi Heeseung đang chui tọt cả người dưới chăn vì anh biết cậu sắp mở rèm và anh sẽ bị ánh nắng làm chói mắt.

"Bây giờ đã 9 giờ sáng rồi, đừng than vãn nữa, dậy rồi chuẩn bị đi ăn sáng đi." Sunghoon rời khỏi phòng một lần nữa và đóng sầm cửa lại, khiến Heeseung muốn nổi khùng. Mới chỉ là buổi sáng đầu tiên mà Heeseung đã suýt muốn giết Sunghoon bằng tay không.

May mắn thay, căn phòng có hai phòng tắm riêng biệt và hai chàng trai có thể chuẩn bị mà không phải gây gỗ với nhau.

Họ không nói với nhau lời nào trên suốt đường xuống phòng ăn như mọi khi.

Một người phục vụ chào đón hai người ở lối vào với nụ cười chào đón nhẹ nhàng. "Chào buổi sáng các quý ông, cho tôi xin số phòng của ngài được không?"

"345." Sunghoon trả lời.

Bữa tiệc buffet rất hoành tráng, Heeseung không biết bắt đầu ăn từ đâu. Họ có những món ăn anh chưa từng thấy trước đây nhưng nó trông có vẻ rất ngon và Heeseung nóng lòng muốn thưởng thức hết chúng.

Heeseung đã ngồi vào bàn khi Sunghoon ngồi cùng anh trên chiếc ghế đối diện anh. Heeseung cho cậu một cái lườm khi anh cắn miếng dưa hấu.

Họ không nói chuyện với nhau chút nào, thậm chí có gì để nói về chuyện đó cũng không phải là họ quan tâm đối phương đã mơ thấy gì vào đêm hôm trước. Họ không thấy khó xử vì họ đã quen với việc không nói chuyện với nhau nhưng những người ngồi ở bàn cạnh họ lại nghĩ rằng thật kỳ lạ khi cả hai lại im lặng như vậy.

"Được rồi đây là kế hoạch cho ba ngày tới, tôi không muốn thấy cậu và tôi chắc cậu cũng không muốn gặp tôi nên chúng ta sẽ chỉ gặp nhau vào cuối ngày." Sunghoon cuối cùng cũng ngẩng đầu rời khỏi đĩa của mình khi Heeseung bắt đầu nói. Có một khoảng lặng dài cho đến khi Sunghoon gật đầu.

Và đó chính xác là những gì họ đã làm vào những ngày tiếp theo. Họ chỉ gặp nhau vào buổi tối vì Sunghoon luôn thức dậy từ rất sớm để chạy bộ hàng ngày trên bãi biển và để tránh khuôn mặt khó chịu của Heeseung.

Heeseung thì ở trên ban công của căn phòng hoặc ở dưới hồ bơi trong khi Sunghoon dành thời gian ở bãi biển.

Sunghoon đã cố gắng thuê phòng thứ hai vào ngày đầu tiên, cậu không quan tâm đó có phải là phòng suite hay không, cái cậu muốn chỉ là một chiếc giường để ngủ nhưng nhân viên tiếp tân nói với cậu rằng khách sạn đã được đặt hết phòng và không còn phòng cậu muốn, trừ khi cậu muốn ngủ với nhân viên, cho nên Sunghoon nghỉ cậu sẽ thuyết phục Heeseung về việc ngủ trên giường.

Mặc dù bãi biển rất vui và là nơi tuyệt vời để thư giãn và ngắm nhìn mọi người, nhưng Sunghoon vẫn cảm thấy chán với cát giữa các ngón chân và tiếng la hét của bọn trẻ nên quyết định đi ra ngoài khách sạn vào ngày thứ ba và ngày cuối cùng. Cậu thấy có một khu chợ địa phương cách khách sạn không xa.

Chợ trông rất đẹp với nhiều màu sắc, những thứ đồ thú vị mà cậu chưa từng thấy qua trước đây như đồ trang trí truyền thống hay quần áo, đủ loài trái cây nhiều hình dạng và màu sắc. Âm nhạc vang lên từ các quán cà phê và mọi người đang nhảy múa xung quanh. Sunghoon bị cuốn hút trước bầu năng lượng tích cực của mọi người ở đây tỏa ra, Mexico chắc chắn là một đất nước xinh đẹp và cậu muốn quay trở lại.

Cậu đang đi dạo quanh chợ chỉ để giết thời gian và ngắm nhìn những thứ khác nhau. Cậu thậm chí còn mua móc khóa cho cậu vàJake. Cậu nhớ cậu bạn thân của mình rất nhiều, Jake đã nhắn tin cho cậu vào buổi sáng rằng cậu ấy sẽ gọi cho Sunghoon trước khi cậu đi ngủ nhưng điều đó không thể thay thế việc được tận mắt nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ của cậu bạn.

Chợ rất lớn, Sunghoon đi dạo đến quên cả thời gian vì bị phân tâm bởi đủ thứ đồ vật và hương vị loan tỏa khiến cậu hơi choáng ngợp. Không biết từ lúc nào cậu đã đi đến phần cuối chợ, nhưng ở đây lại không có gì quá đặc sắc. Sunghoon nhận thấy trời bắt đầu tối hơn, nghĩa là buổi tối đang đến gần và đã đến lúc phải quay lại khách sạn. Hôm nay cậu không thể đi ngủ quá muộn vì ngày hôm sau cậu phải dậy rất sớm. Cậu nhanh chóng nhìn đồng hồ và khi nhìn lại, anh thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Anh theo dõi tôi à?" Sunghoon nhận thấy Heeseung hơi bối rối khi nghe cậu nói.

Heeseung quay lại, trừng mắt nhìn người nhỏ tuổi hơn và trong tay anh đang cầm một loại trái cây tên là "tuna" một loài sương rồng lê gai.
S

unghoon mỉm cười lướt mắt nhìn Heeseung một lượt từ đầu tới chân. Người lớn hơn mặc quần short đen, áo sơ mi oversized màu trắng có hình một con mèo xanh lá cây và những ngôi sao trắng, mũi và gò má của anh bị cháy nắng nhẹ, trông như thể anh đang đỏ mặt. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy Heeseung mặc trang phục thường ngày nhưng Sunghoon mặc dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng, anh trông rất đẹp.

Heeseung quay lại sau khi lườm với Sunghoon, "Đừng có nói chuyện với tôi."

Sunghoon đến đứng cạnh anh và huých nhẹ vào vai anh. "Thôi nào đồ khó tính, chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cùng nhau và chúng ta sẽ phải nói chuyện với nhau. kiểu gì cũng phải thế, thì cứ bắt đầu từ bây giờ đi." Sunghoon đã sẵn sàng để Heeseung phớt lờ cậu và bỏ đi nhưng người lớn hơn lại làm ngược lại, anh nhìn thẳng vào mắt Sunghoon và nhún vai, "Được thôi nhưng nếu cậu mà kiếm chuyện thì tôi sẽ bẻ cổ cậu đấy." Heeseung vừa nói vừa trả tiền đồ rồi bỏ đi.

Sunghoon không nhận ra rằng anh đã bỏ đi xa vì cậu đang bận mải mê suy nghĩ xem Heeseung có đang nói đùa hay không. "Luôn luôn dễ thương như thế đi, Lee." Sunghoon nói và cố đuổi kịp Heeseung.

Cả hai đi bộ về khách sạn mà không nói chuyện với nhau nhưng lần đầu tiên bầu không khí căng thẳng giữa họ không còn tệ như trước và Sunghoon có cảm giác rằng Heeseung đang rất thoải mái khi ở bên cậu. Đó là một cảm giác tuyệt vời, Sunghoon rất thích nhưng tiếc là hiếm lắm mới có một dịp như vậy.

Trở lại khách sạn, cả hai quyết định chỉ ở trong phòng và ăn tối ở đó vì cả hai đều quá mệt để thay quần áo và xuống ăn ở nhà hàng ở tầng dưới.

Sunghoon đang tắm, Heeseung có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm bên kia.

Heeseung đang gõ một số nội dung về nhiệm vụ trên máy tính xách tay của mình để chuẩn bị một chút cho ngày mai khi họ bàn luận về cách thực hiện nhiệm vụ. Về cơ bản đó là tất cả những gì Heeseung đã làm trong ba ngày qua. Anh thức dậy và luôn nhìn thấy ghế sofa trống, biết rằng Sunghoon luôn chạy bộ buổi sáng trên bãi biển, anh ăn sáng và sau đó làm việc cả ngày bên ngoài ban công dãy phòng của họ. Anh cũng muốn đi đến bãi biển để làm việc nhưng anh biết Sunghoon đang ở đó và không muốn gặp anh. Cơ mà làm việc ở ban công cũng không tồi, vì ban công rất đẹp, có một hồ bơi nhỏ và tầm nhìn đẹp hướng về phía bãi biển và đại dương nên cứ như Heeseung thực sự đang ở trên bãi biển vậy.

Vào ngày thứ hai, Heeseung ngủ quên sau bữa trưa mà không bôi kem chống nắng lên mặt cho nên anh thức dậy với vết cháy nắng dễ thương che phủ mũi và xương gò má.

Công việc của Heseung bị gián đoạn bởi cuộc gọi facetime từ Jungwon. Chúa ơi, anh nhớ nhóc ấy vô cùng. Người lớn hơn bấm vào nút nhận cuộc gọi lập tức trên màn hình laptop xuất hiện ba cái đầu chen chúc vào nhau. Theo thứ tự lần lượt là Sunoo Jungwon và Riki đang mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

"Chào Hyung!" Riki hét vào màn hình, Jungwon vội lấy tay bịt miệng đoán rằng với khung cảnh phía sau có lẽ cả ba đang ở trong phòng giải lao cùng các đặc vụ khác. "Riki im đi, hyung, Mexico trông thế nào? kể bọn em nghe với" Jungwon có vẻ rất phấn khởi khi được gặp lại người bạn thân nhất của mình.

Heeseung đi vào phòng khách đặt laptop lên bàn. "Mexico rất tuyệt, một đất nước tuyệt vời, anh nghĩ mấy đứa chắc chắn phái ghé thăm một lần ", Sunoo đẩy Riki và Jungwon ra ngoài để chen vào giữa màn hình, như mọi khi cậu nhóc nở một nụ cười rạng rỡ "Và Heeseung có đang để ý đến chang trai dễ thương nào không?", Jungwon và Riki ở phía sau lập tức đảo mắt bất lực, luôn luôn là vậy, Sunoo sẽ luôn hỏi những câu hỏi kiểu như này.

"Anh không thực sự chú ý đến chàng trai nào ở đây cả nhưng anh chắc chắn rằng họ rất dễ thương." Ba cậu nhóc bắt đầu cười khúc khích sau câu trả lời của Heeseung. "Ừ, vì anh chỉ đang lo để mắt đến một anh chàng đẹp trai thôi." Riki nói, nhướng mày trêu ghẹo người lớn tuổi hơn. Jungwon và Sunoo phá lên cười như mấy đứa trẻ. Heeseung phải mất một giây mới hiểu hết những gì Riki đang ám chỉ. Kể từ khi Riki phát hiện ra mối quan hệ cạnh tranh giữa Heeseung và Sunghoon, thằng nhóc không ngừng trêu chọc Heeseung.

Heeseung không tỏ ra phản ứng nhiều trước lời nhận xét của Riki vì không muốn tăng cái tôi cho thằng nhóc, nhưng ba cậu nhỏ có thể thấy Heeseung nghiến răng nghiến lợi như thế nào.
Họ tiếp tục nói về nhiều thứ khác nhau. Jungwon và Sunoo đã tìm ra những cách hack vào hệ thông mới còn Riki thì đôi khi gặp rắc rối một vài lần.

Đám nhóc yêu cầu anh quay roomtour ngay khi biết rằng cả hai người bọn họ đang ở trong một căn phòng hạng sang.

Cuối cùng Heeseung cũng bước vào phòng ngủ của mình. "Và đây là phòng anh ngủ" Jungwon chợt thốt lên ngạc nhiên "Gượm đã chỉ có một phòng ngủ và một cái giường, nghĩa là anh và anh Sunghoon ngủ chung một giường à!" Heeseung cười lớn, lắc đầu. "Không, haha ​​cậu ấy đang ngủ trên ghế dài. "

Đột nhiên người thứ tư xuất hiện phía sau Jungwon. "Sunghoon đang ngủ trên ghế à?"

Người thứ tư là Jake và cậu ấy trông có vẻ không hài lòng lắm.
"Hyung, em đã nhờ anh chăm sóc Sunghoon. Điều đó cũng bao gồm việc nó có được giấc ngủ ngon trên giường. Em biết hai người ghét nhau nhưng như này thì thật nực cười, anh đừng hành động trẻ con thế nữa, và để bạn em được ngủ trên giường, nếu không em sẽ báo cho sếp biết đấy". Jake có thể trở nên rất đáng sợ nếu cậu ấy muốn. Và Heeseung đã hứa với Jake rằng anh sẽ chăm sóc Sunghoon, anh cũng không phải là người thất hứa điều đó có nghĩa là bây giờ anh phải nhường chỗ cho Sunghoon ngủ trên giường cùng mình.

Jake bỏ đi mà không nói gì thêm. Ba câu nhóc quay lại nhìn Heeseung và bắt đầu cười. "Không biết là ảnh có thể đáng sợ đến vậy luôn á" Sunoo nói, Heeseung lặng lẽ gật đầu đồng ý. Jake nổi tiếng là người hiếm khi nổi giận, thực tế thì có rất ít người từng thấy cậu chàng thực sự nổi nhưng một khi cậu nhóc nổi điên thì trông cậu ấy cực kì đáng sợ.

Trời đã khuya, Heeseung đến lúc phải tạm biệt ba đứa em trai thân thiết và hứa sẽ nói chuyện với ba nhóc ngay khi có thời gian. Heeseung đóng laptop lại với một tiếng thở dài, anh tựa lưng vào ghế và ngửa đầu ra sau. Anh từ từ quay đầu sang bên phải nhìn ra ngoài ban công. Những ngọn đèn nhỏ bên ngoài vẫn sáng nghĩa là có ai đó đang ở bên ngoài, chắc là Sunghoon.

Những lời của Jake lặp đi lặp lại trong đầu anh. Heeseung nghiến răng khi suy nghĩ về nó thì đúng là anh hành động có phần trẻ con nhưng việc ở cùng phòng với Sunghoon khiến anh vô cùng lo lắng và bức bối kinh khủng. Nhưng cũng có thể Sunghoon sẽ mách với Jake nếu Heeseung vẫn từ chối ngủ chung giường nên anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấp nhận ngủ chung giường với Sunghoon. Bây giờ anh chỉ cần tìm cách để nói với Sunghoon.

Heeseung mở cửa ban công và ngay lập tức bắt gặp tấm lưng rắn chắc và bờ vai rộng của Sunghoon. Cánh cửa phát ra tiếng cạch ngay khi Heeseung đóng lại đã thu hút sự chú ý của người nhỏ tuổi. Bây giờ cơ bụng thần thánh của Sunghoon đang đập thẳng vào mặt Heeseung, anh cố tình không muốn chú ý đến từng cơ bắp săn chắc ấy, nhưng suy cho cùng Heeseung cũng là con người.

Đôi mắt của người lớn hơn dừng lại trên cơ bụng của Sunghoon trong một giây trước khi người nhỏ tuổi lên tiếng nói chuyện với anh "Anh định nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi mãi à hay anh đang cần gì đó?" Sunghoon nhếch mép cười có phần trêu ghẹo. Heeseung cắn vào má trong để tìm từ ngữ thích hợp để phản bác nhưng bằng cách nào đó anh không thể nghĩa ra được từ nào hiệu quả. Dù Heeseung có nói thế nào thì vẫn đụng chạm đến lòng kiêu hãnh nên anh kệ luôn.

Người lớn hơn hắng giọng "Cậu có thể ngủ trên giường." Heeseung nói rất khẽ và cố tránh ánh mắt của cậu nhưng Sunghoon vẫn có thể nghe thấy, cậu bắt đầu cười khúc khích trêu chọc. "Anh định bóp cổ tôi bằng gối của anh hay gì đó à?" Heeseung rất muốn làm điều đó nhưng Jake sẽ không tha cho anh mất.

Người lớn hơn chặt lưỡi định phản bác lại nhưng lại ngậm miệng ngay khi nhìn thấy Sunghoon mỉm cười để lộ răng nanh nhỏ ra "Cảm ơn Lee."

Heeseung ngước nhìn người trẻ hơn với đôi mắt mở to. Sunghoon cảm ơn anh á? có lẽ là lần đầu tiên Sunghoon cảm ơn Heeseung vì điều gì đó và anh không biết phải nói gì tiếp theo nhưng may mắn thay, sự im lặng khó xử của họ đã bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại của Sunghoon.
Trong khi Sunghoon đang nói chuyện điện thoại với Jake, Heeseung đã chuẩn bị đi ngủ vì không muốn khi Sunghoon quay lại, cả hai lại rơi vào khoảng không im lặng khó xử nào.

Sáng hôm sau, cả hai được tài xế đến đón lúc 9 giờ sáng như mọi khi. Trên đường đến trụ sở Sunghoon nhận ra nhiệm vụ của họ sẽ bắt đầu ngay hôm nay và hai người bọn họ chính thức từ bây giờ không còn đường lui. Dù Sunghoon rất tự tin khi thực hiện nhiệm vụ nhưng lần này cậu lại có cảm giác lạ mà nguyên nhân nhiều nhất có lẽ là vì Heeseung. Suốt một tháng hoặc lâu hơn, cậu sẽ phải luôn sát cánh kề cạnh bên người anh này, họ sẽ gặp nhau mỗi ngày, nghĩ đến thôi cũng thấy thật kinh khủng.

Và vừa nhắc đến Heeseung, Sunghoon mới nhận ra từ sáng đến giờ anh chưa nói bất cứ điều gì vô lý với cậu, như thế này thì đúng là có gì đó hơi sai sai.

Sunghoon liếc mắt sang Heeseung và thấy anh đang ngồi yên một chỗ, tai đeo tai nghe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù cậu không hẳn muốn quan tâm đâu cơ mà dù sao Heeseung vẫn là cộng sự của cậu, nên Sunghoon quyết định hỏi ngay khi bọn họ đến trụ sở. "Anh đang lo lắng à?" Sunghoon lên tiếng hỏi khi thấy Heeseung đang nghịch điện thoại trong lúc cả hai chờ Antonia đến. Người lớn hơn dừng trò chơi đang chơi lại, liếc Sunghoon một chút nhưng không trả lời, rồi cứ vậy mà quay lưng đi. Sunghoon chau mày, trước sự phớt lờ của người kia, cậu thực sự muốn gây sự với anh ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro