6
"Trông tròn trịa ghê, quả nhiên vẫn là chiếc áo sơ mi trắng có họa tiết chìm này hợp với chiếc quần kia hơn."
Park Sunghoon đã thay mấy bộ quần áo trước gương lớn, Yang Jungwon có chút mệt mỏi đáp: "Hợp lắm rồi, anh Sunghoon mau đi đi kẻo muộn."
Park Sunghoon lúc này mới gật đầu, cầm lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn, vui vẻ rời khỏi ký túc xá.
Vừa bước vào cửa quán, Park Sunghoon đã nhìn thấy Sim Jaeyun. Nó không trang điểm gì cầu kỳ, chỉ đơn giản chỉnh lại tóc một chút.
Quả nhiên là mình làm quá rồi!
Park Sunghoon lấy lại bình tĩnh, bước về phía bàn của Sim Jaeyun.
Gương mặt Jaeyun được ánh nến ấm áp trên bàn sưởi cho ửng hồng, đôi mắt đen láy như cún con, có hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào Park Sunghoon.
"Sunghoon à, bồ đến rồi."
"Ừ, Jaeyun có chuyện gì muốn nói với mình sao?" Park Sunghoon mỉm cười nhã nhặn, tao nhã ngồi xuống, từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý của một Slytherin.
Sắp rồi, sắp đến rồi. Park Sunghoon gần như không kìm nén được sự kích động, các ngón tay siết chặt hộp quà trong lòng bàn tay.
Sim Jaeyun như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó, đột nhiên cúi gằm mặt, nói:
"Xin lỗi Sunghoon, tất cả là lỗi của mình. Là mình cố tình làm chậm quá trình điều tra, nên mới dẫn đến việc mãi không bắt được tên trộm bánh táo!"
Hả? Chuyện gì vậy?
"Sunghoon, mình cũng rất khổ tâm đó, vì... vì thật ra mình chính là tên trộm bánh táo! Mình, mình không kiểm soát được hình dạng Animagus của mình. Mỗi khi biến thành cún con lông vàng thì mình sẽ mất ý thức, bình thường mình lại rất thích bánh táo, cho nên mới không nhịn được mà lén đi ăn vụng..."
Lúc này Park Sunghoon có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh, trong tích tắc hắn đã hiểu ra điều gì đó.
"Là bồ?? Con cún đó là bồ ư?!"
Sim Jaeyun lập tức sững người, "Cái gì cơ..."
"Ờm, trước đây có một con cún lông vàng không quen biết cứ chạy đến chơi với mình, mà lần nào cũng chơi đúng hai tiếng rồi biến mất. Mình chưa bao giờ nghĩ đó lại là hình dạng Animagus của bồ, bảo sao lại giống đến thế..."
Sim Jaeyun nghe vậy liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
Râu ria Merlin ơi! Sao mình lại làm ra chuyện như vậy được cơ chứ, mong là mình không quá mất mặt, Sim Jaeyun âm thầm cầu nguyện.
Khoan đã, nếu trong thời gian bị mất ý thức mình đều ở bên cạnh Sunghoon, vậy chẳng nhẽ mình không phải là tên trộm bánh táo thật sự sao?
Sim Jaeyun hơi hóa đá.
Uổng công mình còn tiêu hủy đi bao nhiêu chứng cứ trước đó...
"Bỏ chuyện này qua một bên đã! Thật ra hôm nay mình cũng có chuyện muốn nói với bồ."
Sim Jaeyun ngẩng đầu nhìn Park Sunghoon, chàng trai đối diện có gương mặt tinh xảo, làn da trắng ngần nay hơi ửng hồng, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào nó.
Sim Jaeyun đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ, tim bắt đầu đập thình thịch không kiểm soát.
"Jaeyun này, thật ra... mình đã luôn thích bồ, hãy ở bên mình nhé!"
Sim Jaeyun ngẩn người, bị những lời nói ấy làm cho đóng băng tại chỗ.
Park Sunghoon nhìn thấy phản ứng của nó, trong lòng đã hiểu rõ tất cả.
Hóa ra tất cả đều là mình hiểu lầm.
"Không sao đâu, Jaeyun từ chối mình cũng không sao cả, dù sao thì mình cũng chỉ muốn bày tỏ lòng mình thôi." Park Sunghoon cười bất lực, cầm ly bia bơ bên cạnh nhấp một ngụm để che giấu sự căng thẳng và nỗi buồn bã trong lòng.
Sim Jaeyun ấn tay lên ngực, bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn của mình.
Thật ra là có thích mà, dù trước đây luôn lo lắng về vụ án, nhưng những rung động khi ở bên nhau không thể là giả được.
Huống hồ bây giờ nhìn Park Sunghoon trước mặt có chút tổn thương, Sim Jaeyun lại thấy tim mình nhói đau, không kìm được mà xót xa.
Sim Jaeyun quyết định dũng cảm hơn một chút.
"Không phải vậy đâu! Thật ra mình cũng, mình cũng thích Sunghoon mà!" Nói xong, Sim Jaeyun cảm thấy hơi ngượng, hai má đỏ bừng, đến cả vành tai cũng nhuộm một màu hồng nhạt.
Park Sunghoon nghe thấy lời này liền quay phắt lại, như không dám tin nhìn thẳng vào mắt Sim Jaeyun để xác nhận một lần nữa.
"Thật hả?" Hắn mừng rỡ không tả xiết.
"Dĩ nhiên là thật rồi!" Mặt Sim Jaeyun đã đỏ bừng, nhưng cũng không rời mắt, nghiêm túc nhìn Park Sunghoon.
Park Sunghoon bỗng thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, trái tim như được ngâm trong mật ngọt, từng chút từng chút dâng lên cảm giác hạnh phúc. Hắn không nhịn được bật cười, nụ cười rạng rỡ đến nỗi để lộ ra chiếc răng nanh nhọn.
Hắn lấy ra hộp quà nhỏ trong tay, giấy gói bị mồ hôi tay thấm ướt nên hơi nhàu nhĩ.
"Vậy thì hôm nay chính là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò rồi, đây là quà tỏ tình tặng bồ, bạn trai của mình."
Sim Jaeyun ngạc nhiên nhìn hộp quà trong tay hắn.
Hộp mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ tinh xảo, mặt đồng hồ màu xanh nhạt, khóa cài màu vàng, trông vô cùng thanh lịch và trang nhã.
Vừa nhìn thấy món quà, Jaeyun đã đem hết những chuyện như tên trộm bánh táo hay chuyện thân phận thật bị bại lộ ném ra sau đầu.
Nó nhìn chiếc đồng hồ nằm trên lớp nhung đen, vui mừng khôn xiết nhận lấy, đeo vào cổ tay mình.
"Cảm ơn bồ, Sunghoon."
Sim Jaeyun ngẩng đầu nhìn Park Sunghoon, cũng nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.
"Mình rất thích."
—
"Meo!"
"Ơ? Arthur về rồi à, bạn cùng phòng đâu rồi? Sao không ôm Arthur mà khóc lóc nữa?"
Sim Jaeyun vừa kết thúc buổi hẹn hò trở về ký túc xá, vừa treo áo vừa hỏi Park Jongseong.
"Thằng nhóc đáng thương, cậu ta đi dọn dẹp nhà vệ sinh rồi, phải dọn cả tháng trời đấy!" Jongseong lắc đầu nói.
"Tại sao vậy?"
"Hiệu trưởng nói cậu ta trông coi thú cưng không cẩn thận, gây ra thiệt hại lớn cho nhà bếp, nên phải phạt chủ nuôi."
"Nhà bếp?"
"Đúng vậy, Arthur chính là tên trộm bánh táo đó! Từ lúc mất tích thì ngày nào cũng lẻn vào bếp sau trộm bánh táo ăn."
"Ơ??"
Sim Jaeyun kinh ngạc nhìn Arthur đang ung dung vặn vẹo cái thân tròn vo bên cạnh, không dám tin vào tai mình.
Hóa ra, nguyên nhân sự việc lại là như vậy.
Arthur như thể hiểu được, quay đầu lại kêu một tiếng "Meo!" nữa.
Sim Jaeyun nhìn Arthur một lúc, lại nghĩ đến lượng bánh táo tiêu thụ lớn đến mức nhà bếp phải thay đổi cả thực đơn, không nhịn được lên tiếng.
"Vậy, vậy Arthur đúng là ăn khỏe thật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro