3.1
Vừa mở cửa, Park Sunghoon đã nghe mùi lẩu còn vương lại trong không khí của phòng ăn, mùi tin tức tố vốn đã nhạt đến đáng thương gần như bị lấn át đến mức không thể ngửi thấy một chút nào.
Trong phòng khách không thấy bóng dáng của Sim Jaeyun, nhưng anh đã đoán ngay được em đang trốn ở đâu.
Những lần chiến tranh lạnh trước đây, Jaeyun luôn bướng bỉnh, chẳng chịu nhờ anh đánh dấu cũng chẳng muốn anh ở bên. Khi dùng thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình, vài ngày cuối dễ xảy ra kháng thuốc, mà trùng hợp là kỳ phát tình của em lại kéo dài hơn người thường, khó chịu rồi thì chỉ biết chạy vào phòng tắm dội nước lạnh lên cổ.
Tại sao Park Sunghoon lại biết rõ điều này? Bởi vì đây không phải lần đầu tiên anh đến nhà đối phương, cũng không phải lần đầu tiên anh bế người kia ra khỏi phòng tắm.
Làn da sau gáy của Sim Jaeyun bị cào đến đỏ rát, cơ thể lạnh ngắt như vừa một mình bước thẳng vào mùa đông, dù rằng trời đã chuyển sang hạ từ lâu.
"Nóng quá..."
Jaeyun được đặt xuống sofa, đưa mắt nhìn Sunghoon đang thuần thục mở tủ đồ, lựa quần áo ngủ cho em.
"Nóng cũng không được tắm nước lạnh. Hai mươi mấy tuổi rồi mà chuyện này còn không hiểu, nếu có ngày anh không đến, chẳng lẽ em cứ dội nước lạnh suốt đêm như vậy sao?"
Trên mặt Park Sunghoon không có chút gì là đùa cợt, lông mày anh nhíu chặt.
Sim Jaeyun lại thích thấy Park Sunghoon cười hơn. Khi anh cười, mắt và chân mày cong cong, khiến người khác nhìn cũng không khỏi mỉm cười theo.
"Đừng làm bộ mặt nghiêm trọng như vậy, anh cười một cái đi mà."
Câu nói đó khiến Sim Jaeyun chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Em nhớ đến vụ tai nạn xe của Sunghoon, khuôn mặt anh bị bỏng nặng đến mức không còn chỗ nào lành lặn, vết thương dữ dội ấy vẫn đi theo em vào cả những giấc mơ.
Trong mơ, Jaeyun luôn khóc, giọng nói của Park Sunghoon rất mơ hồ, lại khàn đặc, không biết là đang khóc cùng em hay là đang cười an ủi em, nhưng khi em vươn tay chạm vào thì đều là máu thịt nhầy nhụa.
Em đặt cuốn album có ảnh chụp chung của cả hai ngay cạnh gối, mỗi ngày đều nhìn gương mặt tươi cười của anh trong ảnh, cầu nguyện rằng giấc mơ đêm nay sẽ không còn những ký ức đau đớn đó nữa.
"Em như thế này, bảo anh làm sao yên tâm mà cười được..." Park Sunghoon mím môi. Sau khi giúp Sim Jaeyun thay đồ ngủ, anh lấy máy sấy ra, bắt đầu sấy khô tóc cho em. Biểu cảm nghiêm nghị trên mặt anh khiến không khí trở nên căng thẳng, cũng khiến Jaeyun cảm thấy xa lạ, hoặc có lẽ chỉ là do em quá nhạy cảm cũng nên.
Hình ảnh Park Sunghoon trong ký ức bắt đầu nhòe đi, như một giấc mơ mờ nhạt bị thay thế dần bởi những ký ức mới. Chỉ qua một ngày mà những gì xưa cũ đã trở nên xa vời như thế.
Sấy tóc xong mới phát hiện Omega trước mặt đã khóc một trận rồi, chẳng trách lúc sấy tóc em lại chỉ ngoan ngoãn ngồi yên như búp bê, không hề động đậy chút nào.
Park Sunghoon hiểu rõ em buồn vì điều gì. Sự nhạy cảm không phải lỗi của Jaeyun, điều khó khăn là anh - với tư cách là người mà em có thể dựa vào - phải làm sao để kéo đối phương ra khỏi bờ vực này.
"Làm sao vậy, nóng quá à?"
Sim Jaeyun không trả lời, cũng chẳng nhìn anh, chỉ khẽ lắc đầu. Đôi mắt sau cơn khóc vẫn còn đỏ hoe, chóp mũi phơn phớt hồng. Những đường nét thanh tú trên khuôn mặt như phủ thêm một lớp phấn nước long lanh, đôi mắt vừa đen vừa sáng càng nhìn càng giống một con búp bê tinh xảo, mà Park Sunghoon chính là người sở hữu búp bê, không chỉ thay quần áo, sấy tóc cho búp bê, mà còn có trách nhiệm làm cho búp bê vui vẻ.
"Vậy tại sao em lại khóc? Không vui sao? Vì điều gì?" Mặc dù không loại trừ khả năng là do kỳ phát tình, nhưng trải qua chuyện hôm nay, Sunghoon tin rằng lý do khiến đối phương buồn hẳn không đơn giản như vậy.
Jaeyun vẫn lắc đầu, nhưng lần này cũng chịu nhìn anh một cái. May mắn là Sunghoon nghe lời em, từ sớm đã treo lên môi một nụ cười trấn an.
Sau cái liếc nhìn ngắn ngủi, cuối cùng em cũng nói một câu:
"Không đâu, không có gì, muộn rồi, anh mau về đi."
"Gì cơ? Anh đã đến đây rồi mà không thể ngủ lại sao? Em đừng có nghĩ đến việc chịu đựng hết mọi chuyện một mình... nói cho anh nghe đi."
Park Sunghoon biết đối phương không thích truyền cảm xúc tiêu cực cho người khác, có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến em bị trầm cảm, như vậy không tốt chút nào.
Mục đích ban đầu của anh và Jaeyun khi yêu nhau đâu phải là so xem ai giỏi chịu đựng hơn. Huống chi yêu đương vốn là một chuyện khiến người ta vui vẻ, sao có thể tự mình ôm hết ấm ức như vậy.
"Anh muốn ngủ ở đây á?"
"Không được sao, chẳng phải anh đã ngủ mấy lần rồi còn gì? Ô, em không nhớ hả, lần đầu tiên là khi em uống rượu, em muốn anh đưa về nhà, lúc đó chúng ta còn chưa ở bên nhau, là em cưỡng hôn anh trước, còn nôn hết lên người anh, ngay cả mặt anh em cũng không tha... Sau đó chúng ta đã làm một lần trong phòng tắm, làm xong lại lên giường..."
"A! Đừng nói nữa, em nhớ rồi, anh đừng nói nữa."
Thì ra việc trực tiếp kể lại chuyện tình cảm của hai người cũng khiến Jaeyun cảm thấy xấu hổ, em mau chóng bịt miệng Park Sunghoon lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm giác mập mờ lại bắt đầu quấy nhiễu bầu không khí vốn dĩ đã mang chút đau buồn.
Park Sunghoon có cảm thấy em như vậy rất phiền không? Em dường như chưa từng nghe anh kể với mình điều gì ấm ức. Chỉ có em mỗi khi thấy chán chường ảo não, đối phương luôn là người an ủi mà chẳng chút bận lòng.
"Em có phải... rất phiền phức không?"
"Không phiền phức, nhưng anh thấy rất lạ khi em đột nhiên nói với anh những lời này. Đừng như vậy với anh, cũng đừng khách sáo với anh, anh rất thích khi em cần anh."
An ủi người mình thích, đoán nguyên nhân khiến người ấy buồn, mặc dù nghe giống như giải đố, nhưng Sunghoon không cảm thấy phiền, nếu phiền thì anh đã rời khỏi căn phòng này từ lâu rồi, chứ đừng nói đến việc chờ đối phương tìm mình đòi quay lại giống như trước đây.
Khóe miệng của cả hai đều cong lên, Sim Jaeyun vẫn còn hơi xấu hổ, em cụp mắt, bị Park Sunghoon nhìn chằm chằm đến nỗi mặt càng ngày càng nóng lên, trong lòng không ngừng dâng trào những bọt bong bóng dịu dàng, như thể vẫn còn đang chìm trong mơ.
"Lại giả bộ đáng yêu... Thế ngoài việc anh bị tai nạn xe, em còn nhớ chuyện gì khác không?" Park Sunghoon tiến lại gần hơn, ôm người kia vào lòng.
Chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ tuy lớn nhưng ngồi hai người vẫn hơi chật, cũng may dáng người Jaeyun mảnh khảnh, cả hai ngồi chung cũng không quá khó chịu.
Nhưng bây giờ Park Sunghoon còn muốn chen chúc với em, thậm chí kéo em ngồi lên đùi mình. Sim Jaeyun túm lấy quần áo đối phương kêu lên: "Đợi một chút... chật quá."
"Em xích lại gần hơn thì sẽ không chật." Vừa nói Sunghoon vừa nghiêng người tới cọ cọ má Jaeyun.
"Anh muốn nghe em nói chuyện gì, về thế giới khác của em hả?"
Hay là, những chuyện mà em thấy trong mơ...
"Em còn nhớ à?"
"Phải." Nhưng Jaeyun phát hiện, khi em cố gắng hồi tưởng lại, những hình ảnh đó đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Anh và em thực sự đã kết hôn sao?"
"Đúng vậy."
"Là anh cầu hôn nhỉ."
Sim Jaeyun lắc đầu, ánh sáng trong phòng ngủ lạnh lẽo, nhưng cơ thể hai người áp sát vào nhau lại rất nóng, lòng bàn tay Park Sunghoon như hừng hực lửa, cứ thế dán chặt vào eo Jaeyun, đẩy em sát vào lòng mình. Jaeyun chớp mắt, ánh nhìn lảng đi rồi vô tình rơi lên đôi môi mỏng đỏ mọng của Park Sunghoon.
"... Là em cầu hôn anh, lúc đó em đã quá vội vàng."
"Em cảm thấy quá vội vàng? Ý em là gì, em hối hận khi kết hôn với anh sao?" Sunghoon cười một tiếng, rồi nói tiếp: "Hóa ra em thật sự có suy nghĩ như vậy..."
Răng trắng môi hồng, răng nanh ẩn hiện theo động tác của môi anh, thu hút ánh mắt của Sim Jaeyun, cũng khiến em mất đi chút lý trí.
"Ừm." Em có thể biện hộ gì đây, em chính là cảm thấy hối hận giống như Park Sunghoon nói, không sai một ly.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro