Chương 4: Những Mối Quan Hệ Dối Lừa
Ánh sáng le lói từ những ngọn đèn phố xá hắt vào qua khung cửa sổ rộng lớn của phòng khách. Tokyo về đêm vẫn không thiếu sự nhộn nhịp, nhưng trong căn biệt thự xa hoa này, sự tĩnh lặng đang dần bao trùm, như một lớp vỏ bọc lạnh lùng vây quanh cuộc sống của Lâm Tịnh Vy. Cô ngồi ở chiếc ghế sofa sang trọng, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài mà không thấy gì rõ ràng.
Hắn không nói gì thêm sau bữa tối, và cô cũng không có gì để nói. Những ngày đầu tiên ở cùng Hàn Trạch Đình không khác gì một cơn ác mộng chậm rãi trôi qua, trong khi cuộc sống của cô dần bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Mỗi ngày trôi qua, cô lại cảm thấy mình càng nhỏ bé và vô dụng hơn trong thế giới của hắn.
Chợt, một tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Cô nhìn vào màn hình, không khỏi ngạc nhiên khi thấy tên Alan hiện lên. Đây là người duy nhất ngoài gia đình cô mà cô vẫn còn giữ liên lạc. Cô vội vã nhận cuộc gọi, nhưng ngay khi giọng nói quen thuộc của Alan vang lên, lòng cô lại thêm phần bất an.
"Tịnh Vy, em ổn không? Cô ấy—cô ấy có làm gì em không?" Giọng Alan có chút lo lắng, rõ ràng là đang hỏi thăm tình hình của cô, nhưng câu hỏi lại khiến tim cô thắt lại. Cô đã không nói với ai về việc ký kết hợp đồng hôn nhân này, thậm chí là Alan.
"Anh đừng lo. Em ổn, chỉ là... chỉ là một vài thay đổi mà thôi." Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Cô không muốn Alan phải lo lắng thêm, nhưng chính cô cũng không thể tự lừa mình.
"Tịnh Vy, em không phải là người duy nhất gặp khó khăn đâu. Anh sẽ luôn bên em." Alan nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Cô mỉm cười dù trong lòng đầy nỗi buồn. Cảm giác như mình đang đánh mất dần tất cả, kể cả những mối quan hệ đáng giá. Nhưng cũng chính lúc đó, cửa phòng mở ra, và một bóng người cao lớn bước vào. Lâm Tịnh Vy quay lại nhìn, và trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc của cô bỗng thay đổi.
Hàn Trạch Đình đứng đó, im lặng, ánh mắt lạnh lẽo không chứa đựng chút cảm xúc nào. Hắn bước vào như một cơn gió lạnh, khiến căn phòng như bị bao trùm bởi một làn khí lạnh.
"Cô đang làm gì vậy?" Hắn hỏi, giọng không chút cảm xúc.
Lâm Tịnh Vy vội vã tắt điện thoại, nhưng sự lo lắng trong lòng cô càng gia tăng.
"Không có gì, tôi chỉ gọi điện cho một người bạn cũ." Cô đáp, cố gắng tránh ánh mắt sắc bén của hắn.
"Bạn cũ? Được lắm." Hắn đáp, giọng không đổi, nhưng lại có một tia nhìn sắc lạnh làm cô cảm thấy căng thẳng.
Không khí giữa họ lại trở nên căng thẳng. Hắn bước đến gần cô hơn, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng lại, không hề vội vã. Mái tóc của hắn hơi rối sau một ngày làm việc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
"Tôi không thích cô giữ liên lạc với người ngoài, nhất là những người không liên quan đến công việc của tôi." Hắn nói, và khi hắn bước ra ngoài, Lâm Tịnh Vy cảm thấy một cơn sóng giận dâng lên trong lòng.
Cô tự nhủ mình không thể cứ để hắn làm như vậy. Đây không phải là cuộc sống mà cô muốn, và nếu hắn nghĩ cô sẽ ngồi yên chịu đựng, hắn đã sai lầm.
Vào đêm hôm sau, Lâm Tịnh Vy đã quyết định làm điều mà cô đã nghĩ cả ngày. Cô phải đối mặt với Hàn Trạch Đình, không chỉ như một người vợ hợp đồng, mà là một con người có quyền tự do.
Cô bước vào phòng làm việc của hắn. Mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy hắn ngồi trong bóng tối, đôi mắt sáng như những viên đá quý, cô vẫn không khỏi run rẩy.
"Tôi muốn nói chuyện với anh về hợp đồng này." Lâm Tịnh Vy bắt đầu, cố gắng giữ giọng thật chắc chắn.
Hàn Trạch Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
"Tôi không thể cứ sống như thế này mãi được. Tôi không phải là một công cụ trong tay anh. Nếu tôi phải sống cùng anh, ít nhất chúng ta phải có một thỏa thuận công bằng." Cô nói, mỗi từ ngữ đều cẩn thận, nhưng cũng đầy kiên quyết.
Hàn Trạch Đình nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng ngự của cô. Một lúc sau, hắn cười, nụ cười lạnh lẽo, không chút vui vẻ.
"Cô nghĩ cô có quyền đàm phán à? Cô đã ký hợp đồng rồi, không phải sao?"
Câu nói của hắn khiến cô bực bội, nhưng cô không lùi bước.
"Vậy tôi muốn anh nhớ, tôi là con người, không phải là công cụ. Anh có thể mua danh phận của tôi, nhưng không thể mua được quyền sống của tôi." Cô kiên quyết, đôi mắt không rời khỏi hắn.
Hàn Trạch Đình im lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng, hắn khẽ thở dài.
"Được rồi. Nếu cô muốn như vậy, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng tôi không hứa sẽ dễ dàng chấp nhận điều này."
Lâm Tịnh Vy cảm thấy có một chút tự do trong lời nói của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng chiến thắng trong cuộc chiến này.
Cuộc chiến giữa họ mới chỉ bắt đầu, và cô biết, mọi thứ sẽ không dễ dàng. Cô phải mạnh mẽ hơn, và không để cho Hàn Trạch Đình kiểm soát mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro