Chương 1: Đêm Tân Hôn Lạnh Lẽo

Cánh cửa gỗ mun nặng nề bật mở, mang theo luồng khí lạnh lẽo xộc vào căn phòng tân hôn tĩnh mịch.
​Sở Tịch Nhan giật mình, những ngón tay vô thức siết chặt vạt váy ngủ bằng lụa mỏng manh. Cô ngồi ở mép giường, lưng giữ thẳng tắp nhưng đôi vai gầy lại run lên nhè nhẹ. Không gian trong phòng ngập tràn sắc đỏ của chữ Hỷ, của nến long phụng, nhưng lại chẳng có lấy một tia ấm áp nào.
​Lục Lãnh Phong bước vào. Hắn không bật đèn lớn, chỉ để ánh đèn ngủ vàng vọt hắt lên sườn mặt sắc lạnh tựa tượng tạc. Mùi rượu mạnh hòa lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng vây lấy khứu giác của Tịch Nhan, khiến lồng ngực cô như bị đè nén, vô thức nín thở.
​Hắn không nhìn cô lấy một lần, tay tháo cà vạt ném mạnh xuống ghế sofa, động tác thô bạo như muốn trút bỏ sự phiền chán.
​"Lục thiếu." Tịch Nhan cất tiếng, giọng cô khàn đi vì chờ đợi quá lâu.
​Lục Lãnh Phong khựng lại. Hắn xoay người, từng bước chậm rãi tiến về phía cô. Áp lực từ người đàn ông quyền lực nhất thành phố S tỏa ra bức người, khiến Tịch Nhan muốn lùi lại, nhưng lý trí nhắc nhở cô không còn đường lui. Phía sau cô là vực thẳm, còn trước mặt là chủ nợ.
​Bàn tay to lớn của hắn bất ngờ vươn ra, bóp chặt lấy cằm cô, ép cô ngẩng cao đầu. Đôi mắt đen thẫm như vực sâu xoáy chặt vào cô, không có dục vọng, không có yêu thương, chỉ có sự khinh miệt trần trụi.
​"Sở Tịch Nhan." Giọng hắn trầm thấp, vang lên như tiếng búa gõ vào lồng ngực cô. "Cô nghĩ mặc bộ đồ này, ngồi ở đây, thì cô thực sự là Lục phu nhân sao?"
​Tịch Nhan cắn chặt môi, vị máu tanh nồng bắt đầu lan trong khoang miệng. Cô cụp mắt, trốn tránh ánh nhìn sắc lẹm ấy: "Tôi biết thân phận của mình."
​"Biết là tốt."
​Lục Lãnh Phong lạnh lùng hất tay ra, lực đạo mạnh khiến cô loạng choạng ngã xuống nệm giường mềm mại. Hắn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững như đang thẩm định một món hàng đã được định giá xong xuôi.
​"Mười tỷ. Đó là cái giá tôi mua cô về." Hắn lạnh lùng nhếch mép, nụ cười không chạm tới đáy mắt. "Vậy thì hãy làm cho xứng đáng với số tiền đó."
​Dứt lời, Lục Lãnh Phong không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chuẩn bị tâm lý. Hắn cúi xuống, nhưng không phải là một nụ hôn, mà là một sự xâm chiếm tàn nhẫn. Hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt Tịch Nhan, khiến cô rùng mình sợ hãi.
​Không có màn dạo đầu dịu dàng, không có những lời thì thầm yêu đương. Với Lục Lãnh Phong, đây chỉ là một cuộc giao dịch, một cách để giải tỏa nhu cầu, hoặc tàn nhẫn hơn, là một cách để chà đạp lên lòng tự trọng của Sở gia.
​"Đau." Tịch Nhan khẽ rên lên, nước mắt trào ra từ khóe mắt nhắm nghiền.
​"Đau?" Lục Lãnh Phong cười khẩy bên tai cô, giọng nói ma mị mà tàn ác. "Nhịn đi. Cô không có tư cách kêu đau trước mặt tôi."
​Đêm tân hôn, bên ngoài cửa sổ gió rít từng cơn lạnh buốt, bên trong phòng nến đỏ đã cháy tàn. Sở Tịch Nhan cắn chặt răng chịu đựng sự giày vò, cảm thấy bản thân như một chiếc thuyền nhỏ tròng trành giữa biển khơi bão tố, bị sóng dữ nhấn chìm không thương tiếc.
​Khi mọi thứ kết thúc, Lục Lãnh Phong đứng dậy, dứt khoát bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào vang lên, rửa trôi đi những dấu vết của cuộc hoan lạc gượng ép, như thể hắn muốn gột rửa sự dơ bẩn khi chạm vào cô.
​Sở Tịch Nhan nằm co người trên chiếc giường rộng lớn, tấm chăn lụa đỏ thẫm quấn lấy thân thể đầy những vết hằn xanh tím. Cô mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà.
​Mười tỷ. Cô đã bán cả cuộc đời, cả danh dự và sự trong trắng của mình chỉ để đổi lấy con số đó cứu lấy gia đình đang trên đà phá sản. Từ đêm nay, cô không còn là đại tiểu thư Sở gia kiêu hãnh nữa, cô chỉ là món đồ chơi trong tay Lục Lãnh Phong.
​Cửa phòng tắm bật mở, Lục Lãnh Phong bước ra với chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Hắn liếc nhìn người phụ nữ đang nằm im lìm trên giường, ánh mắt không gợn chút thương xót.
​"Ngày mai dọn sang phòng cho khách. Căn phòng này, cô không xứng đáng để ở."
​Sở Tịch Nhan nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài xuống gối.
​"Vâng, Lục thiếu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: