Chương 56 - Quái Vật Công Thành / Cường Đại Thành Chủ edit
Chương 56 - Quái Vật Công Thành / Cường Đại Thành Chủ
Đêm đã sâu, đồng hồ điểm 9 giờ tối. Diệp Từ đứng trên tường thành cao ngất của Kim Kiên thành, ánh mắt sắc bén nhìn ra xa. Dưới màn đêm, vô số Cốt Chu, thi khuyển biến dị, và mạn đằng chương tràn đến như thủy triều đen ngòm, khí thế hủy diệt. Nhờ linh coi, hắn thấy rõ từng con quái vật trong bóng tối, nhưng cảnh tượng đông đúc ấy khiến tim hắn đập nhanh, một cảm giác hoảng hốt dâng lên.
Trong thành, không khí căng như dây đàn. Dị năng giả khắp nơi được huy động, gấp rút chuẩn bị nghênh chiến. Nếu tường thành kiên cố này bị phá, cái chết sẽ nuốt chửng tất cả. Người thường trong thành không ngủ, thắp những ngọn nến làm từ biến dị chi sáp, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt họ – lo âu, thấp thỏm. Họ hướng mắt về cổng thành, lòng đầy bất an.
Kể từ khi khu an toàn được thành lập, chưa bao giờ họ chứng kiến một cuộc động viên lớn đến vậy. Gần như toàn bộ dị năng giả đều ra trận chống lại quái vật. Cảnh báo đầu tiên báo có kẻ tập kích cao tầng, cảnh báo thứ hai thông báo quái vật tấn công thành. Không ai nghi ngờ, bởi ngay cả người thường cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển dưới chân. Đám quái vật từ xa lao đến như muốn san bằng Kim Kiên thành, mang theo hơi thở tử thần.
"Đội trưởng, làm sao chống lại nổi?" Một nữ dị năng giả trên tường thành run rẩy, tay ôm ngực, mắt kinh hoàng nhìn đám quái vật. "Có nên gọi Trương Hoành lên không?"
"Gọi tên vô dụng đó làm gì?" Nam nhân bên cạnh lắc đầu, giọng đượm mệt mỏi. Chu Tuấn Hào, đội trưởng đội dị năng, nhìn đám quái vật, mày nhíu chặt, ánh mắt đầy lo âu. Đội của hắn tham gia động viên chống tập kích, nhưng hắn không hiểu vì sao quái vật đột nhiên điên cuồng tụ tập tấn công Kim Kiên thành. "Dù ta giết quái vật từ xa, không lấy được kết tinh, chúng sẽ sống lại. Công sức đổ sông đổ biển."
Hắn thở dài, tiếp tục: "Đừng mơ lập công. Theo lệnh thành vệ quân, chỉ cần kéo dài thời gian là được. Ta không chống nổi nhiều quái vật thế này. Chỉ trông vào thành chủ giữ vững tường thành."
Các dị năng giả xung quanh gật đầu, đồng loạt thúc đẩy dị năng, phát động công kích từ xa. Mạn đằng xanh lục trồi lên từ đất, quấn chặt chân Cốt Chu. Nhưng đám quái chen chúc, dẫm nát đồng loại bị trói, vẫn lao về phía trước. Chu Tuấn Hào, một tứ cấp thổ hệ dị năng giả, thao túng đất dựng tường ngăn chặn. Quái vật đâm vào, bị đám sau đè nát, phá tường, tiếp tục tiến lên.
Cuối cùng, quái vật đột phá chướng ngại, đến sát chân tường thành Kim Kiên. Không chút lý trí, chúng điên cuồng tấn công tường, như muốn phá nát lớp phòng thủ cuối cùng. Chu Tuấn Hào thở phào nhẹ nhõm. Kim Kiên thành nổi tiếng với bức tường kiên cố – cao như tòa nhà mười tầng, dày 10 mét, không dễ gì phá nổi. Nhờ phòng ngự vững chắc, nơi này thu hút vô số dị năng giả và người thường đến định cư.
Đột nhiên, vài đoàn lửa vụt bay lên trời. Chu Tuấn Hào giật mình, hét lớn: "Hỏa vũ điểu!"
Hỏa vũ điểu – loài chim biến dị với bộ lông như lửa nhưng tỏa hàn khí. Chúng nhỏ, nhanh, và nguy hiểm. Tường thành ngăn được Cốt Chu, quái vật, nhưng không thể chặn loài chim này. Chúng vỗ cánh bay lên, tấn công dị năng giả trên tường. Với tốc độ kinh hoàng, mỏ nhọn như mũi tên xuyên thủng cơ thể người, để lại hàn độc làm đông máu.
Chu Tuấn Hào không dám khinh suất, vội dựng tường đất chặn hỏa vũ điểu. Nhưng chúng phá tan ba lớp tường, lao thẳng về phía hắn. Hắn lùi lại, định dựng thêm tường, thì nữ nhân bên cạnh phóng tia chớp, thiêu hỏa vũ điểu thành than. "Đội trưởng, thổ hệ của ngươi không đối phó được phi hành quái vật. Xuống dưới đi," nàng nói, giọng cương quyết.
Chu Tuấn Hào gật đầu, biết mình chỉ làm vướng chân. Thổ hệ chỉ mạnh khi chân chạm đất, không phù hợp với quái vật bay. Hắn rời tường thành, lòng đầy bất lực. Nữ nhân tiếp tục tập trung, dùng lôi điện chém hỏa vũ điểu rơi như than. Thi thể rơi xuống, dị năng giả nhanh chóng mổ lấy năng lượng thể, ngăn chúng sống lại.
Bất ngờ, một ngọn lửa xạ tuyến từ đám quái vật bắn ra, xuyên thủng chân tường thành. Quái vật hưng phấn lao vào ngọn lửa, tắm trong liệt hỏa, chui qua lỗ hổng vào trong thành. Thành vệ quân bên trong như lâm đại địch, vội bày trận nghênh đón đám xâm nhập.
Hạ Lãng đứng trên tường thành, mặt lạnh như băng, nhìn về phía phát ra ngọn lửa xạ tuyến. Hắn gật đầu với Hạ Thanh Dược, rồi nhảy xuống. Dòng khí nâng hắn rơi nhẹ nhàng. Nơi hắn đáp, đất kết băng, hàn khí lan ra, đóng băng mọi quái vật chạm vào. Hạ Lãng lao tới mục tiêu, tay ngưng tụ băng thứ sắc bén. Trước mặt hắn là một nam nhân trần trụi, nửa người nửa rồng – đuôi rồng dài, tay chân phủ vảy bóng loáng.
Long nhân mắt lóe kim quang, vung đuôi, hít sâu, phun ngọn lửa xạ tuyến vào Hạ Lãng. Hạ Lãng né linh hoạt, nhưng lửa đánh trúng quái vật bị đóng băng, làm băng tan, giải phóng chúng. Liệt hỏa cường hóa quái vật, khiến chúng điên cuồng lao về tường thành.
"Hồng nhật dư nghiệt," Hạ Lãng nhíu mày, giọng lạnh lùng. Hắn không để ý quái vật phá băng, tập trung tấn công long nhân. "Giam cầm!" Hắn vung tay, tường băng mọc lên vây chặt long nhân. Long nhân khinh thường quét đuôi, phá tường thành mảnh vụn. Nhưng mảnh băng trong không trung hóa lớn, thành băng thứ sắc bén, đâm thẳng tim hắn. Hạ Lãng đóng băng chân long nhân, ngăn hắn chạy trốn.
Long nhân giãy giụa, nhưng vô ích. Hắn phun lửa hòa tan băng thứ, chưa kịp đắc ý thì một băng thứ từ sau xuyên tim. Hắn rên rỉ, máu kim sắc chảy, ngã gục. Cùng lúc, nhiều ngọn lửa xạ tuyến từ các hướng bắn tới Hạ Lãng. Hắn quỳ một chân, dựng tường băng chặn đánh lén. Lửa hòa tan tường, Hạ Lãng nhìn quanh, phát hiện không chỉ một long nhân. Con vừa đánh bại không phải thủ lĩnh.
"Sao nhiều hồng nhật dư nghiệt thế?" Hạ Lãng cau mày, lòng đầy nghi hoặc. Hơn mười long nhân vây quanh hắn. Hắn vừa giết Cốt Chu vừa lui về Kim Kiên thành, áp lực đè nặng.
Diệp Từ đứng trên tường thành, dùng linh coi quan sát Hạ Lãng, phát hiện nhiều long nhân ẩn trong đám quái vật. Hắn trầm tư. Hồng nhật sứ đồ từng bị các căn cứ tiêu diệt, chỉ còn sót lại ít ỏi. Sao giờ xuất hiện cả tá? Chẳng lẽ vì muốn giết hắn – người trị Dị Độc – mà chúng liều lĩnh xuất động toàn lực? Hắn tự giễu, cảm thấy mình được đánh giá quá cao.
Hắn không ra tay. Nếu đối phương nhắm vào hắn, hành động sẽ lộ vị trí, khiến kẻ địch điên cuồng tấn công. Thấy Hạ Lãng lui vào thành, Diệp Từ cũng xuống tường, lòng đầy lo lắng nhưng tin tưởng vào sức mạnh của Hạ Lãng.
Trong thành, quái vật chui qua lỗ hổng do lửa xuyên thủng. May mắn, thành vệ quân và dị năng giả trấn thủ đã vây chặt lỗ hổng, ngăn chặn xâm nhập. Dù lo ngại quái vật gây phá hoại lớn, tường thành quá kiên cố. Chúng không phá nổi, và dù có hai lỗ hổng, quái vật trở thành chiến lợi phẩm và tài nguyên. Hạ Thanh Dược chưa ra tay, nghĩa là mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Người thường trong thành thở phào, bắt đầu hỗ trợ dị năng giả thu dọn chiến lợi phẩm. Họ phối hợp nhịp nhàng: dị năng giả đánh chết quái vật, người thường kéo thi thể ra, lấy kết tinh bỏ vào thùng, rồi ném thi thể lên xe vận tải, chờ chở đến gia công sở chế tạo đồ dùng. Thi khuyển được làm biến dị chi sáp – nến cháy lâu. Gai xương Cốt Chu chế thành vũ khí, lưỡi dao sắc bén.
"Cảm tạ dị năng viện nghiên cứu, làm đời sống chúng ta tốt hơn," một người thường ném thi khuyển lên xe, thầm thì, lòng biết ơn sâu sắc.
Hạ Lãng trở lại tường thành, mồ hôi lấm tấm trán. Hạ Thanh Dược, trong bộ quân trang thẳng tắp, đứng đó như biểu tượng bất diệt của Kim Kiên thành, toát ra khí thế uy nghiêm. Ông vẫy tay ngăn Hạ Lãng nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đám quái vật. Hạ Lãng theo ánh mắt ông, thấy một nam nhân khác biệt.
Nam nhân mặc áo đen, mặt ngăm đen vẽ vòng hồng nhật, mắt trào phúng nhìn họ. Hắn ngẩng đầu, dù đứng dưới tường cao, vẫn toát ra khí thế cao ngạo, như chế nhạo mọi người là phế vật ngu xuẩn.
"Chung mạt đất khô cằn," Hạ Thanh Dược thì thầm, giọng lạnh như băng.
Dị năng kích hoạt, đất dưới chân nam nhân áo đen hóa thành lưu sa. Vô số sa tay mọc lên như ác quỷ, cuốn lấy chân hắn, kéo xuống. Bờ cát như sống, nhai nát xương thịt, phát ra tiếng loảng xoảng ghê rợn. Hắn bị nuốt chửng, nhưng lưu sa không dừng, lan rộng, kéo theo quái vật xung quanh vào lốc xoáy chết chóc.
Long nhân hoảng sợ phun lửa vào bờ cát, nhưng lửa bị nuốt trọn, không gây tổn thương, thậm chí tăng tốc sa hóa. Một sa tay khổng lồ mọc lên, nắm long nhân đang giãy giụa như món đồ chơi. Hắn vung đuôi đánh, nhưng xuyên qua cát, không chạm thực thể. Cuối cùng, hắn bị kéo vào, bị cắn nuốt không chút thương tiếc.
"Con chuột đó chạy rồi," Hạ Lãng nhíu mày, giọng đầy tiếc nuối. Dị năng của Hạ Thanh Dược tiêu diệt vô số quái vật, nhưng không nuốt được bản thể nam nhân áo đen. Hắn là ngũ cấp trở lên, không dùng dị năng, nên khó tìm Mệnh Nguyên Thể. "Chung mạt đất khô cằn" chỉ nuốt hư ảnh.
"Hắn chỉ kéo dài thời gian," Hạ Thanh Dược cười lạnh, không bận tâm kẻ địch chạy thoát. "Ta muốn xem con chuột này định làm gì."
Ông không để ý bờ cát lan rộng, để nó nuốt chửng quái vật. Ông nhấc chân, dẫm nhẹ lên tường thành. Tường không đổi, nhưng đất trước mặt rung chuyển như động đất. Từ chân ông, nhiều khe nứt lớn kéo dài, quái vật rơi vào. Bờ cát như cá mập ngửi máu, lao tới khe, nuốt chửng quái vật. Từ các khe, sa hóa lan ra bốn phía, biến chiến trường thành địa ngục cát.
Khe nứt chia đất thành từng khối. Đất quanh khe sa hóa, cắn nuốt quái vật biến dị. Với thất cấp dị năng giả như Hạ Thanh Dược, quái vật cấp thấp chỉ là cát bụi – phất tay là diệt. Dù đông hơn, chúng cũng vô nghĩa. Là thổ hệ dị năng giả, ông sở hữu phòng ngự cực mạnh. Dùng chiến thuật biển người phá phòng tuyến của ông chỉ là trò cười.
Nam nhân áo đen bị công kích buộc hiện thân trên đất chưa sa hóa. Nhưng ngay khi xuất hiện, cự thạch tay mai phục dưới đất phá lên, đập nát hư ảnh hắn. Hư ảnh bị Hạ Thanh Dược nhẹ nhàng tiêu diệt, nhưng hắn không dùng dị năng, không lộ Mệnh Nguyên Thể, cũng không dám tới gần tính toán vị trí mệnh nguyên của ông. Điều này khiến Hạ Thanh Dược càng chắc rằng đối phương chỉ muốn kéo dài thời gian.
"Có cần ta xuống giết hắn không?" Hạ Lãng nhìn nam nhân áo đen chật vật né tránh, giọng trầm.
"Không cần, hắn không chịu nổi," Hạ Thanh Dược đáp, ánh mắt sắc lạnh.
Vừa dứt lời, nam nhân áo đen bị đánh chết nhiều lần hiện ra từ hư không, mắt đầy mệt mỏi. Hắn nhìn hai cha con trên tường, khi Hạ Thanh Dược định tiêu diệt lần nữa, hắn hóa thành ngọn lửa, tan vào không khí, chạy thoát. Hắn rời đi, long nhân cũng bỏ tấn công, quay đầu chạy trốn. Quái vật mất thao túng, tan rã tứ tán.
"Đại thắng! Đại thắng!" Dị năng giả trên tường thấy quái vật rút lui, hưng phấn hét vang. Họ nhìn Hạ Thanh Dược như thần minh, ánh mắt tràn ngập kính nể.
"Đây là thất cấp dị năng giả sao? Quá mạnh! Ta khi nào mới mạnh được như vậy!" Trương Hoành kích động, mắt sáng rực nhìn Hạ Thanh Dược. Ông ra tay, chia chiến trường thành vô số khối, quái vật như kiến trước sức mạnh của ông.
"Ngươi lên tam cấp đã rồi nói," Chu Tuấn Hào cười, vỗ vai Trương Hoành. Hắn cũng nhiệt huyết sôi trào, lần đầu chứng kiến thành chủ ra tay, không ngờ mạnh mẽ đến vậy.
Người thường trong thành nghe tin đại thắng, kích động reo hò, cảm giác nguy cơ tan biến. Họ ôm nhau, nước mắt lấp lánh, như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Diệp Từ bước đi trên phố, nhìn người dân hưng phấn, lòng đầy nghi hoặc. "Đám hồng nhật giáo đồ điên này tấn công chẳng được gì, lại dễ dàng bỏ cuộc? Lần này quá liều lĩnh."
Hắn không hiểu vì sao đám cuồng tín hành động cố sức mà vô ích. Nếu mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ hỏi Hạ Thanh Dược và Hạ Lãng để làm rõ. Chẳng lẽ chúng thấy thất cấp dị năng giả quá mạnh nên bỏ cuộc? Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng dáng uy nghiêm của Hạ Lãng và Hạ Thanh Dược trên tường thành, lòng thầm cân nhắc. Có thể lắm. Một lục cấp và một thất cấp là lực lượng đáng sợ – về chiến đấu, họ là bất khả chiến bại. Còn về... "mặt kia"... Khụ... Cũng rất mãnh liệt, rất mạnh mẽ...
Hình ảnh không nên hiện lên lướt qua đầu Diệp Từ. M mặt hắn đỏ bừng, tim đập nhanh. Hắn vội quay về công vụ đại lâu, cố xua đi những suy nghĩ thiếu đứng đắn, lòng vừa ngượng ngùng vừa ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro