Chương 73: Thăm dò Hoàng Tuyền Sơn edit

Chương 73: Thăm Dò Hoàng Tuyền Sơn


Diệp Từ bước vào Hóa Thần kỳ, khí chất trở nên mờ ảo, thoát tục, như vị thần thanh cao được thế nhân kính ngưỡng. Vẻ quạnh quẽ, thần thánh toát ra từ hắn khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ. Nhưng ánh mắt và nụ cười của hắn lại mang nét mê hoặc khó cưỡng, như lời mời gọi đầy cám dỗ, khiến người ta muốn kéo vị thần thuần khiết này xuống trần, hung hăng vấy bẩn trong dục vọng.


Hắn thu hồi tinh thần lực, chậm rãi đứng dậy khỏi giường. Đạt được Hóa Thần kỳ, Diệp Từ háo hức muốn thử mở giới tử không gian – nơi cất giữ những bảo vật quý giá từ kiếp trước. Hắn giơ tay phải, ngón tay nhẹ nhàng hoa qua không khí, nhưng như vấp phải bức tường vô hình, chỉ trượt được một đoạn ngắn rồi dừng lại. Không gian vẫn im lìm, không chút phản ứng.


Diệp Từ không hề thất vọng, ngược lại, đôi mắt sáng lên niềm hy vọng. Hắn cảm nhận rõ lực cản mạnh mẽ khi cố phá vỡ hư không để nối với giới tử không gian. Dù chưa thành công, sự tồn tại của lực lượng này chứng minh rằng thế giới hiện tại vẫn có thể liên kết với không gian của hắn!


"Đúng rồi!" Diệp Từ lẩm bẩm, chợt ngộ ra. "Ở Tu Tiên Giới, ta dùng pháp lực và linh khí dồi dào để phá hư không, tạo giới tử không gian khi đạt Hóa Thần kỳ. Nhưng giờ, dù đã trở lại cảnh giới này, thế giới hiện đại lại khác xa. Linh khí nơi đây khô cạn, chẳng còn chút nào để ta mượn dùng. Mọi pháp thuật đều phải dựa vào sức mạnh bản thân."


Hắn thở dài, giọng pha chút tiếc nuối. "Hóa Thần kỳ của ta giờ chỉ còn một phần mười thực lực so với Tu Tiên Giới. Nhưng nếu cảm nhận được sự tồn tại của giới tử không gian, vẫn còn hy vọng mở ra! Chỉ cần ta kiên trì tu luyện, sớm muộn cũng thành công."


Diệp Từ gật đầu, ánh mắt kiên định. Dù kết quả chưa như mong đợi, mọi thứ vẫn chưa đến mức tuyệt vọng. Hắn mở tủ, lấy quần áo mặc vào, đứng trước gương. Trong gương, Diệp Từ sạch sẽ, thuần khiết, khóe miệng nở nụ cười nhạt đầy mê hoặc. Chẳng ai ngờ rằng chỉ vài giờ trước, hắn còn nằm dưới đám binh lính thô bạo, liếm dương vật, bị những quân nhân cơ bắp thay phiên "thao" nát hậu huyệt, đắm chìm trong khoái lạc dâm mỹ.


"Đã đến bước này, ta phải thăm dò Hoàng Tuyền Sơn thôi." Hắn nhìn qua cửa sổ, ngắm ánh trăng tàn mờ ảo, lùi một bước. Đôi mắt hắn lấp lánh như chứa cả ngân hà, thân hình hư thực bất định. Chỉ một bước, cả người biến mất khỏi căn phòng.


Chớp mắt, Diệp Từ xuất hiện dưới chân Hoàng Tuyền Sơn, vượt hàng trăm cây số đến thành phố A trong tích tắc! Nếu có dị năng giả nào chứng kiến, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến sững sờ. Nhưng đêm khuya tĩnh lặng, Hoàng Tuyền Sơn vốn là nơi chẳng ai dám bén mảng, nên không một ai biết Diệp Từ vừa xuất hiện.


Dù hành động nhanh chóng, Diệp Từ không phải kẻ liều lĩnh. Hắn luôn kiêng dè nơi này – nơi mà Hạ Thanh Dược và Hạ Lãng từng cảnh báo là cực kỳ nguy hiểm. Vì thế, hắn chỉ dùng pháp na di đến chân núi, dự định thăm dò xung quanh. Nếu gặp kẻ địch quá mạnh, hắn sẽ lập tức rút lui, tìm cách khác.


Hoàng Tuyền Sơn từng là Hoành Nhạc Sơn, danh thắng du lịch nổi tiếng với đỉnh núi cao nhất quốc nội. Ngày trước, du khách tấp nập, phần lớn ngồi xe đến chân núi, mua vé, rồi leo bậc thang hoặc dùng cáp treo lên đỉnh để ngắm biển mây như tiên cảnh. Một số khác thích tự leo từng bước, tận hưởng hành trình chinh phục.


Giờ đây, Diệp Từ bước qua quầy vé hoang phế, đặt chân lên những bậc thang phủ đầy lá rụng mục nát. Hắn vừa đi vừa thả tinh thần lực, cẩn thận dò xét, đề phòng quái vật ẩn nấp trong bóng tối. Ánh trăng sáng soi lối, nhưng ngoài tiếng gió đêm làm lá cây xào xạc, ngọn núi tĩnh lặng đến kỳ lạ. Không tiếng chim, không tiếng côn trùng, chẳng có tiếng thú chạy. Tinh thần lực phản hồi chỉ cho thấy cây cối, không chút dấu hiệu của sự sống hay "quái vật nguy hiểm" nào.


Diệp Từ cau mày, cảm giác bất an dâng lên. "Hạ Lãng và phụ thân nói Hoàng Tuyền Sơn nguy hiểm, vào đây như bước lên hoàng tuyền. Họ không giống nói dối. Nhưng nơi này không có sinh vật, hơi kỳ quái. Hay quái vật đều tụ trên đỉnh núi?" Hắn suy tư, chợt cảm nhận một bóng dáng hư thực xuất hiện ở khu chờ cáp treo phía trước. Hơi thở quen thuộc khiến tim hắn khẽ đập nhanh. "Có lẽ là gã thần bí kia?"


Hắn bước nhẹ, thân hình lóe lên, vượt qua tầng tầng bậc thang, đến khu chờ cáp treo. Vài bước, Diệp Từ thấy một nam nhân ngồi đó – người từng xuất hiện trong phòng, cảnh báo hắn đừng đến Hoàng Tuyền Sơn! Nam nhân như có linh cảm, chậm rãi ngẩng đầu, giọng trầm khàn vang lên: "Ta đã nói, chưa phải lúc... Sao ngươi... Ồ?"


Hắn ngập ngừng, ánh mắt vô thần nhìn Diệp Từ, như thấy điều gì khó hiểu. "Sao ngươi tiến giai nhanh vậy... Không đúng..."


"Ngươi là ai?" Diệp Từ nhìn hắn, bề ngoài bình tĩnh, nhưng linh khí trong cơ thể đã ngưng tụ, sẵn sàng công kích hoặc rút lui.


"Ta đưa ngươi rời đi. Đây không phải nơi ngươi nên đến." Nam nhân lắc đầu. Một luồng sóng vô hình lan tỏa từ sau lưng hắn, khiến mọi thứ xung quanh hóa thành đen trắng. Lá rơi chạm vào không gian này liền đọng lại giữa không trung, như bị nhấn nút tạm dừng. Luồng sóng như vật sống, lao nhanh về phía Diệp Từ, muốn nhuộm đen trắng xung quanh hắn.


Diệp Từ lùi nhẹ, nháy mắt biến mất, né tránh luồng sóng. Nó dừng lại chỗ hắn vừa đứng, rồi phát hiện hắn đã dịch chuyển đến bậc thang cách đó không xa. Cảnh tượng kỳ dị hiện ra: khu chờ cáp treo đen trắng, bậc thang gần đó vẫn giữ màu sắc, ranh giới như đường tua lệch lạc.


Đất dưới chân nam nhân mọc lên tay đá khổng lồ, ghế gỗ bắn ra dây leo xanh quấn lấy hắn. "Định." Nam nhân nghi hoặc, nhưng vừa dứt lời, tay đá và dây leo lập tức dừng lại. "Lùi." Chúng như tua ngược, rút nhanh về đất, bùn đất bay trở lại, liền mạch như chưa từng bị phá. Xung quanh nam nhân trở lại bình yên, nhưng đôi mắt vô thần giờ lóe sáng.


Diệp Từ không ngờ dị năng thời gian mạnh đến vậy, nghịch chuyển cả pháp thuật của hắn. Nhưng đó chỉ là thử nghiệm. Nam nhân vung tay, cảnh đen trắng biến mất, khu vực trở lại bình thường.


"Ta hiểu rồi, ngươi không dùng lực lượng hồng nhật." Hắn nhìn Diệp Từ trên bậc thang, tự hỏi, rồi nói: "Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi."


Diệp Từ không hiểu sao thái độ nam nhân thay đổi, nhưng không khách sáo: "Ngươi là ai? Sao đưa ta đến đây?"


"Ta? Ta là thời gian." Câu trả lời mơ hồ khiến Diệp Từ cau mày. Nam nhân tiếp tục: "Nói cách bình thường, ta từng là dị năng giả hệ thời gian, tên Triệu Thiên Kỳ."


"Theo ta biết, không có Triệu Thiên Kỳ trong số dị năng giả thời gian. Người chết ở Hoàng Tuyền Sơn không tính, còn lại cao giai đều nổi tiếng." Diệp Từ nhớ thông tin từ Hạ Lãng. Nam nhân này quá kỳ lạ, không chút tư liệu.


Triệu Thiên Kỳ không ngạc nhiên: "Khi ta bước vào cấp mười dị năng, tinh thần hòa vào thời gian, trở thành thời gian bản thân. Cơ thể thoát khỏi sông thời gian, xóa tồn tại của ta khỏi lịch sử. Sông thời gian không còn ta, ai nhớ được ta chứ?"


Lời này khiến Diệp Từ chấn động. Nếu thật, Triệu Thiên Kỳ đã siêu thoát, từ dị năng giả thành thời gian bản thân – khả năng ngay cả tiên nhân Tu Tiên Giới cũng không làm được! Hắn tin lời nam nhân có thể là thật, bởi diện mạo, giọng nói của đối phương đều mơ hồ, như thoáng qua là quên. Chỉ nhờ ý chí tu sĩ, hắn mới miễn cưỡng giữ được khái niệm về sự tồn tại của Triệu Thiên Kỳ.


"Còn vì sao đưa ngươi đến đây..." Triệu Thiên Kỳ lắc đầu, đứng dậy bước tới Diệp Từ. Thân hình hư thực, như không tồn tại lại tồn tại trong thế giới. "Ta quá liều lĩnh, làm ngươi bị ảnh hưởng, nên phải làm vậy."


Đến gần, nhận ra Diệp Từ cảnh giác, hắn dừng lại. Triệu Thiên Kỳ vung tay, giữa hai người hiện ra sông ánh sáng – sông thời gian, với vô số nhánh phụ. Dòng chảy chậm rãi, lấp lánh như dải ngân hà.


Hắn chạm vào dòng chính, giải thích: "Ta thoát khỏi sông thời gian, nhưng vẫn là người. Ta bước trong hư vô, suy đoán điểm cuối, nhưng tất cả đều là thế giới hủy diệt. Dù sông thời gian phân nhánh vô số, không nhánh nào tiếp tục được. Nhân loại chắc chắn bị hồng nhật hủy diệt."


"Nhưng một bất ngờ xuất hiện." Hắn chỉ vào nhánh nhỏ. "Trên nhánh này, một yếu tố ngoài ý muốn có thể kéo dài văn minh nhân loại. Đó là ngươi."


Hình ảnh hiện lên – Diệp Từ ngồi trước máy tính trong ký túc xá! Hắn giật mình, nhận ra đó là khoảnh khắc từ Tu Tiên Giới trở về địa cầu. Hắn biết sức mạnh mang về có thể ảnh hưởng thế giới, nhưng không ngờ ngay lúc ấy đã bị nhân vật cường đại chú ý!


"Ta đến tìm ngươi, gặp một lần." Triệu Thiên Kỳ gật đầu. "Lúc đó ngươi cảnh báo ta cẩn thận hồng nhật," Diệp Từ nhớ lại lần gặp ở đại lâu tổ hành động đặc thù. Lúc ấy, hắn chỉ nghĩ nam nhân là kẻ điên.


"Đúng, nhưng đó là sai lầm của ta. Khi bước vào sông thời gian, hồng nhật đã chú ý hành động của ta. Ta không nhắc gì, nhưng việc tìm ngươi khiến hồng nhật cảnh giác. Hắn phái sứ đồ tiêu diệt ngươi. Để bảo vệ ngươi, ta dùng sức mạnh thời gian đưa ngươi từ nhánh phụ sang dòng chính – thế giới này."


"Hồng nhật cũng là dị năng giả?" Diệp Từ cau mày, nghi hoặc.


"Không như ngươi nghĩ. Trình độ của ngươi chưa tiếp xúc được, không thể nói, cũng đừng nghĩ, kẻo bị hắn cảm nhận ngay." Triệu Thiên Kỳ lắc đầu, đổi chủ đề. "Lực lượng của ngươi đặc thù, ta chưa từng thấy. Đó là yếu tố khiến ngươi thành bất ngờ. Nhưng tiến giai nhanh vậy thật kinh ngạc. Ngươi làm thế nào?"


Diệp Từ định đáp, nhưng Triệu Thiên Kỳ ngắt lời: "Không, đừng trả lời." Hắn lấy một đoạn thời gian chi thủy từ sông, ngắm nhìn. Nước lấp lánh, chứa vô số cảnh tượng. Nhưng khi mắt hắn chạm đến, nước từ thực hóa hư, biến mất.


"Ngươi... dựa vào giao hợp với nam nhân để mạnh lên?" Triệu Thiên Kỳ cau mày, không chắc chắn hỏi lại. Mắt hắn lướt qua vô số đoạn ngắn – Diệp Từ làm tình với nam nhân, dâm mỹ đến cực điểm. Hắn không tưởng tượng nổi thanh niên sạch sẽ, thuần khiết này lại đắm mình trong khoái lạc, tu vi tăng vọt sau mỗi lần giao hợp.


"Đúng. Càng giao hợp với nam nhân dị năng mạnh, lực lượng ta càng tăng." Diệp Từ không giấu giếm. Đối mặt nhân vật cấp này, nói dối chẳng có nghĩa lý gì. Hắn đến Hoàng Tuyền Sơn vì mục tiêu cuối – trở lại thời gian tuyến gốc, nhánh nhỏ kia.


"Ta đến thế giới này là do ngươi. Trước đó bị lửa tấn công ở chung cư cũng vì sai lầm của ngươi. Dù ngươi muốn bù đắp, đưa ta đến đây tránh né, nhưng đó không phải kế lâu dài." Diệp Từ nhìn thẳng Triệu Thiên Kỳ, giọng kiên quyết. "Ta muốn ngươi đưa ta về Thế Giới Tuyến gốc."


"Không được." Triệu Thiên Kỳ dứt khoát từ chối, ánh mắt phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro