Chương 85: Sở Muốn Chi Trả Đại Giới edit
Chương 85: Cái Giá Phải Trả
"Khuất Nhụy Khiết! Ngươi đang làm gì vậy?!"
Lâm Lạc Vân gào lên, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn không ngờ mọi chuyện lại rơi vào tình cảnh hỗn loạn này.
Nhờ ký ức kiếp trước, hắn biết chính phủ đã sớm đưa những người sẽ thức tỉnh dị năng vào tổ hành động đặc biệt. Hắn là một trong số đó, nhưng khác biệt ở chỗ, khi trọng sinh, hắn mang theo dị năng! Trước khi mạt thế bùng nổ, hắn đã dùng dị năng thao túng nhận thức cả đội, biến họ thành những con rối trung thành sau khi thức tỉnh – một đội quân dị năng giả hùng mạnh!
Nhưng mạt thế đến sớm, khiến hắn trở tay không kịp, không thể đoạt quyền Long Vân căn cứ như kiếp trước. Khi trở lại, Vệ Tử Nhung đã nắm quyền quân khu. Hắn vừa tìm kiếm thành viên tổ hành động, vừa âm thầm ảnh hưởng binh lính và người cầm quyền, từng bước xây dựng vị thế trong quân khu.
Vệ Tử Nhung thăng cấp quá nhanh, sắp từ cấp ba lên cấp bốn, khiến Lâm Lạc Vân nóng lòng. Hắn nghĩ đến đồng minh tương lai – Hồng Nhật giáo phái.
Hắn đích thân tìm Khuất Nhụy Khiết, đàm phán thành công. Hợp tác với Hồng Nhật tưởng chừng vô hại – họ chỉ muốn một vùng cấm đầy quái vật ở thành phố A làm căn cứ. Đổi lại, hắn được họ giúp thăng lên cấp ba! Hắn chỉ cần hứa cho phép Hồng Nhật tuyên truyền tín ngưỡng trong các căn cứ như một thế lực được chính phủ công nhận, đổi lấy sức mạnh tiêu diệt đối thủ – một cái giá quá hời!
Hắn đồng ý. Với dị năng của mình, hắn sẽ thao túng vũ lực và sức chiến đấu trong căn cứ. Hồng Nhật cùng lắm chỉ lôi kéo vài tín đồ người thường, chẳng thể uy hiếp hắn.
Mọi thứ đang thuận lợi, nhưng hắn không ngờ tà giáo này phản bội, đảo lộn kế hoạch hoàn hảo của hắn.
"Ngươi hỏi ta làm gì? Đương nhiên là rửa sạch đám dị đoan dơ bẩn không tôn thờ Hồng Nhật chi thần!"
Khuất Nhụy Khiết bước qua đám hỗn loạn, tiến về phía Lâm Lạc Vân. Hình nhân nhện xé nát thân thể yếu ớt của quân lính, máu phun tung tóe, nhưng không làm bẩn chiếc váy trắng tinh của nàng.
"Dị đoan?" Lâm Lạc Vân nghe như chuyện cười, nhưng nụ cười lập tức tắt ngấm. Hắn biết lý niệm của Hồng Nhật – đám cuồng tín sùng bái thái dương quỷ dị, tàn sát khắp nơi. Nhưng giờ hắn không cười nổi khi đám điên đó giết người của hắn. Hắn gầm lên: "Các ngươi mới là dị đoan! Tà giáo ghê tởm! Hồng Nhật là nguồn gốc mạt thế, các ngươi đáng chết nhất!"
Nghe lời báng bổ, mắt Khuất Nhụy Khiết lạnh như băng. Hai người sau lưng nàng – long nhân và sứ đồ – giận dữ tột độ, như muốn xé xác kẻ dám xúc phạm thần linh, ném xác cho chó hoang.
"Lời Thần Sử quả không sai. Đám dị giáo đồ ghê tởm chiếm đoạt ân huệ của thần mà không biết ơn, không xứng sống trong thần quốc. Phải thanh trừ ngay!" Long nhân mắt lóe hung quang, lao về phía Lâm Lạc Vân như báo săn.
Hắn nhanh như tàn ảnh, móng vuốt vươn ra chụp tới. Nhưng nước mưa đột nhiên ngưng tụ thành khiên băng khổng lồ, chặn đứng đòn tấn công. Long nhân đấm mạnh, khiên băng nứt ra, nhưng không vỡ.
Vài quân nhân bên Lâm Lạc Vân lập tức tiến lên bảo vệ, thúc đẩy dị năng phản công Hồng Nhật!
Lâm Lạc Vân cười lạnh. Hắn có át chủ bài – những quân nhân này là "dị năng giả tương lai" được chính phủ chiêu mộ trước mạt thế, giờ trở thành con rối trung thành nhờ dị năng của hắn.
Hắn định khống chế Long Vân, rồi đưa họ vào các căn cứ khác, từng bước gặm nhấm quyền lực. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, buộc hắn lộ bài sớm.
Mưa hóa thành gai băng, mặt đất đóng băng, gió cuốn lưỡi dao vô hình tấn công Hồng Nhật. Sấm sét từ mây đen giáng xuống vị trí Khuất Nhụy Khiết.
Đối mặt nhiều dị năng giả, Khuất Nhụy Khiết phải thận trọng. Mưa lớn khiến không khí ẩm ướt, bất lợi cho hỏa hệ dị năng của nàng.
Long nhân né mũi tên kim loại của một dị năng giả, nhưng bị kéo giãn khoảng cách. Kẻ đó thở phào, nhưng ngay sau đó bị xuyên thủng. Long nhân phun tia lửa dung nham, đốt cháy hắn, nước mưa bốc hơi thành sương mù dày đặc.
Sứ đồ nam còn lại nhìn long nhân với ánh mắt ngưỡng mộ, lòng cháy bỏng quyết tâm. Hắn muốn dùng máu dị đoan chuộc tội, mở không gian dị năng, thả thêm hình nhân nhện lao vào kẻ thù. Dưới ngữ điệu quỷ dị, chúng trở nên hung tàn, dùng xác chết lát đường tiến tới Lâm Lạc Vân.
Tia lửa từ miệng long nhân hòa tan khiên băng. Khuất Nhụy Khiết ngưng tụ không khí, chặn lưỡi dao gió sắc bén.
Thế cục sắp đảo ngược, nhưng từ bộ chỉ huy, binh lính cầm súng bắn điên cuồng vào Hồng Nhật. Da long nhân cứng như thép, đạn không xuyên nổi. Khuất Nhụy Khiết cấp bốn, đủ sức kháng cự. Nhưng sứ đồ nam cấp ba không chịu nổi làn đạn dày đặc.
Quân trên lầu tập trung vào hắn, bắn đến da tróc thịt bong, đầu nổ tung. Hắn ngã xuống, mắt vẫn mở to, đầy không cam lòng.
Hình nhân nhện mất khống chế, trở nên hỗn loạn. Dị năng giả nhân cơ hội phản kích, giết chúng, lấy kết tinh năng lượng.
"Hèn mọn, vô tri, dám giết tín đồ trung thành của thần. Không thể tha thứ!"
Khuất Nhụy Khiết ngồi xổm, lấy kết tinh đỏ nhạt từ não sứ đồ nam. Khi ngẩng lên, sát ý tràn ngập trong mắt.
Nàng hấp thu kết tinh, da trắng ửng hồng, không khí quanh nàng khô nóng. Mây đen trên trời tan ra, lộ một lỗ lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, bao phủ nàng trong hào quang thần thánh.
"Mau giết nàng! Mau!!!" Lâm Lạc Vân hoảng loạn gầm lên. Hắn nhận ra nàng sắp thăng cấp năm – dị tượng này phải ngăn chặn, nếu không hắn chết chắc!
Dị năng giả lập tức chuyển mục tiêu, dồn sức tấn công Khuất Nhụy Khiết. Quân trên lầu bắn điên cuồng, đạn như mưa.
Năng lượng trong não nàng ngưng tụ, Mệnh Nguyên Thể hình thành, chìm vào hư không. Khi công kích ập đến, cơ thể nàng tan chảy, hóa thành liệt hỏa cuốn tới, vây kín đám dị năng giả.
"A!!! Cứu mạng!! Tha cho ta!!"
Tiếng kêu thảm vang lên. Ngọn lửa thiêu cháy dị năng giả thành than đen, hóa tro chỉ trong chớp mắt.
Liệt hỏa ngưng tụ thành hỏa long, quất đuôi vào bộ chỉ huy, hòa tan cả tòa nhà. Tiếng kêu thảm như chú ngữ vang bên tai Lâm Lạc Vân.
Hỏa long gầm vang, không khí nổ tung. Đám dị năng giả bảo vệ Lâm Lạc Vân bị thiêu đen, bốc cháy ngùn ngụt.
Hắn không dám nhìn, chạy thẳng về cửa lớn quân khu, ra lệnh quân nhân dùng thân mình chặn đường, kéo dài thời gian. Tiếng kêu thảm phía sau không khiến hắn động lòng – hắn chỉ muốn thoát khỏi luyện ngục này.
Thấy quân xa chạy tới, mắt hắn sáng rực hy vọng, gào lên: "Mau tới, đưa ta đi!"
Xe dừng gần hắn. Nhưng khi thấy người bước xuống – Vệ Tử Nhung và nhóm người – hắn chết lặng. Họ chưa chết, còn trở lại!
Nhưng không sao, giờ phải chạy trốn. Hắn vội nói: "Tà giáo xâm lấn quân khu, Vệ Tử Nhung, mau dẫn người tiêu diệt chúng. Ta đi tìm viện binh!"
Không ai đáp, chỉ nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Hắn giận dữ: "Các ngươi có ý gì? Quân khu nguy cấp, còn muốn nội đấu?"
Chưa nhận được câu trả lời, hắn cảm giác nóng rực sau lưng. Quay lại, hỏa long đã đuổi tới!
Hỏa long gầm vang, bao vây hắn. Ngọn lửa thiêu đốt, hắn kêu thảm, lăn lộn trên mặt đất. Vệ Tử Nhung và nhóm người đứng yên, lạnh lùng nhìn hắn chết. Hắn rên rỉ không cam lòng, mắt đầy khó hiểu, rồi hóa thành tro, không để lại dấu vết.
Hỏa long biến trở lại thành Khuất Nhụy Khiết. Nàng trần truồng, da trắng như ngọc, thân hình gợi cảm, ngực đầy đặn lộ ra, vừa quyến rũ vừa sắc tình. Bình thường, quân nhân có thể động lòng, nhưng giờ chỉ có kinh sợ và kiêng dè.
Nàng hành lễ với thanh niên trong nhóm: "Thần Sử đại nhân, chúng ta đã rửa sạch đám dị giáo đồ."
"Ngươi làm tốt," Diệp Từ gật đầu. "Ngươi đã thăng cấp năm. Về củng cố lực lượng, thu gom người của ngươi. Sau này ta sẽ giao nhiệm vụ, truyền bá ý chí thần."
"Vâng, Thần Sử đại nhân."
"Ca ngợi Hồng Nhật."
"Ca ngợi Hồng Nhật!" Khuất Nhụy Khiết thành kính đáp, lòng thầm kinh ngạc. Thần Sử nhận ra nàng thăng cấp năm – hắn chắc chắn vượt xa cấp năm! Nàng vâng lệnh, rời đi.
Vệ Tử Nhung và nhóm người càng thêm kiêng kị. Khuất Nhụy Khiết giờ là cấp năm, mạnh đến mức khó tưởng. Nàng vừa hóa hỏa long thiêu rụi mọi thứ!
Long nhân trên quảng trường muốn đến chào Thần Sử, nhưng nhớ lời hắn có kế hoạch riêng, liền ẩn thân biến mất.
Quảng trường giờ là cảnh thảm khốc – hình nhân nhện gặm nhấm xác chết, quân nhân phản kháng quyết liệt. Hồng Nhật rời đi, quân khu dần chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn hỗn loạn.
Thấy Vệ Tử Nhung, quân nhân reo lên: "Thiếu tá trở lại!"
Hắn như liều thuốc trợ tim, quân nhân lập tức tụ họp quanh hắn. Vệ Tử Nhung chỉ huy bao vây, tiêu diệt hình nhân nhện, thu thập kết tinh năng lượng. Sau hai giờ, cuộc náo loạn cuối cùng được dẹp yên.
Cuộc tranh quyền như một vở kịch bi hài kết thúc. Vệ Tử Nhung trở thành người nắm quyền thực tế của Long Vân căn cứ. Hắn bắt tay giải quyết hậu quả, không kịp dưỡng thương.
Diệp Từ trở về doanh trại – không phải gian cũ, mà là gian tốt nhất trong quân khu.
Nhìn hỏa long, hắn biết Khuất Nhụy Khiết đã thăng cấp năm – thực thể hóa hư thể cần đạt cấp năm. Dùng tinh thần lực kiểm tra, hắn xác nhận nàng đã có năng lượng tinh hoa – đặc trưng của cấp năm. Hồng Nhật thăng cấp nhanh đến mức kinh khủng!
Cấp năm, nếu không có dị năng giả cùng cấp ra tay, không thể giết được nàng. Mệnh Nguyên Thể ẩn trong hư không – nếu không phá được, nàng có thể tái sinh vô số lần.
Nhưng Diệp Từ không sợ. Với hắn, tìm Mệnh Nguyên Thể trong hư thật chẳng khó khăn gì.
"Thịch thịch thịch."
Đang trầm tư về kế hoạch, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Hắn biết ai đến, bình thản nói: "Cửa không khóa, vào đi."
Như buổi sáng, Tống Chí Thành, Chấn Văn và Phó Hàng bước vào, đóng cửa lại.
Ba người đứng nghiêm, chào Diệp Từ như gặp tư lệnh.
"Diệp tiên sinh... Cảm tạ ngài đã ra tay giúp đỡ," Chấn Văn mở lời, giọng lộ vẻ do dự và căng thẳng. "Chúng ta đã hứa trả bất kỳ giá nào nếu ngài giúp. Ngài nói muốn chúng ta làm vài việc, nên chúng ta đến để thực hiện."
"Không biết Diệp tiên sinh muốn chúng ta làm gì?"
Nhìn ba quân nhân trong quân trang thẳng tắp, thân thể rắn rỏi, Diệp Từ mỉm cười, chậm rãi tiến lại gần. Hắn nhìn ba người đang khẩn trương, khẽ nói: "Rất đơn giản, chính là..."
Hắn vươn tay, nắm lấy chỗ thịt mềm dưới háng Chấn Văn và Tống Chí Thành qua lớp quần, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro