Chương 87 Triệu Thiên Kỳ cùng người đàn ông áo bào trắng edit
Chương 87: Triệu Thiên Kỳ và Người Áo Bào Trắng / Tin Tức Về Hạ Lãng
Cuộc hoan ái cuồng nhiệt kéo dài suốt đêm, chỉ đến khi ánh bình minh ló dạng mới chấm dứt. Ba gã quân nhân thay phiên nhau chiếm hữu Diệp Từ, phóng thích toàn bộ tinh dịch vào cơ thể hắn, không chừa lại một giọt. Điều lạ là, sau một đêm điên cuồng, họ không hề mệt mỏi. Khi rời doanh trại để làm nhiệm vụ, từng người đều rạng rỡ, tinh thần phấn chấn như được tiếp thêm sức mạnh.
Diệp Từ chìm vào giấc ngủ sâu trong doanh trại. Lượng tinh dịch khổng lồ mà ba gã quân nhân để lại khiến bụng hắn căng đầy, như muốn nứt ra. Mãi đến gần trưa, hắn mới luyện hóa và hấp thụ hết, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn. Thay bộ quần áo mới, hắn rời doanh trại, bước đi trên con đường dẫn đến trung tâm chỉ huy tạm thời. Hắn muốn gặp Vệ Tử Nhung để hỏi thăm một vài thông tin quan trọng.
Ngay khi đặt chân đến khu quân sự, dù ít ra ngoài, Diệp Từ không hề nhàn rỗi. Hắn đã dùng tinh thần lực tỉ mỉ dò xét khắp nơi, nhưng không tìm thấy dấu vết của Ngụy Dương, Ngụy Bân, hay thậm chí là Hạ Lãng – đội trưởng đội A của tổ hành động đặc biệt. Điều này khiến hắn vừa thở phào, vừa không khỏi lo lắng. Họ đã đi đâu? Có chuyện gì đang xảy ra?
Trên đường đến trung tâm chỉ huy, Diệp Từ bắt gặp một đội quân nhân áp giải vài người đi ngang qua. Những kẻ bị trói mặt mày méo mó, miệng không ngừng gào thét: "Chúng ta phải trung thành với Lâm tư lệnh! Dâng hiến lòng trung thành cho Lâm tư lệnh!" Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim Diệp Từ nặng trĩu. Hắn lắc đầu, biết rằng những người này đã vô phương cứu chữa. Bộ não họ bị một thứ năng lượng quỷ dị thao túng, chỉ còn lại niềm tin mù quáng vào Lâm Lạc Vân. Dù Lâm Lạc Vân đã chết, họ vẫn cố chấp thực hiện di nguyện của ông ta, như những con rối mất hồn.
Bước vào trung tâm chỉ huy tạm thời, Diệp Từ không bị quân nhân gác cửa ngăn cản, có lẽ họ đã nhận lệnh từ trước. Bên trong, Vệ Tử Nhung đang trao đổi với một quân nhân khác. Hôm nay, hắn không mặc bộ đồ tác chiến quen thuộc mà thay bằng thường phục quân đội. Chiếc áo xanh nhạt ôm sát cơ bắp rắn chắc, tôn lên vẻ mạnh mẽ. Quần lục quân rộng thùng thình, thắt lưng quân dụng bó chặt vòng eo, hai sọc vàng chạy dọc từ eo xuống ống quần. Đôi giày da đen bóng loáng, sạch sẽ, càng làm nổi bật khí chất hiên ngang của hắn.
Thấy Diệp Từ, Vệ Tử Nhung vẫy tay ra hiệu cho quân nhân kia rời đi, rồi bước tới, giọng trầm ấm: "Sao thế? Có chuyện gì à?" Diệp Từ không vòng vo, nói thẳng: "Ta muốn hỏi về vài dị năng giả. Theo ta biết, họ có thể đang ở căn cứ Long Vân." Vệ Tử Nhung gật đầu, dẫn hắn ngồi xuống, rồi tự mình ngồi đối diện. "Ừ, ngồi đi. Nói ta nghe, người ngươi muốn tìm là ai?"
Khi ngồi, vải quần của Vệ Tử Nhung bị kéo căng, để lộ khối thịt mềm lớn ở đũng quần, khiến Diệp Từ không khỏi lén liếc nhìn. Kích thước ấy, dù chưa cương cứng, đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Hắn tự hỏi, nếu dương vật của Vệ Tử Nhung cương lên, sẽ lớn đến mức nào? Một vài hình ảnh táo bạo thoáng qua trong đầu, khiến Diệp Từ khẽ đỏ mặt. Hắn vội cụp mắt, giả vờ nhìn xuống mắt cá chân lộ ra của Vệ Tử Nhung, làm như đang suy nghĩ. Một lúc sau, hắn ngẩng lên, giọng bình tĩnh: "Ta muốn tìm Hạ Lãng, đội trưởng đội A của tổ hành động đặc biệt."
Nghe tên Hạ Lãng, mắt Vệ Tử Nhung lóe lên tia ngạc nhiên. Hắn dừng lại, rồi đáp: "Hạ Lãng, ta biết. Nhưng hiện tại, hắn không còn ở căn cứ Long Vân." Diệp Từ khẽ gật đầu, linh cảm điều này không ngoài dự đoán, nhưng vẫn chờ Vệ Tử Nhung nói tiếp. "Trước đây, Lâm Lạc Vân đã đưa nhiều dị năng giả về khu quân sự, trong đó có Hạ Lãng, cùng hai anh em Ngụy Dương và Ngụy Bân. Ngụy Dương nghe nói là thủ lĩnh một căn cứ lớn trong tương lai, thực lực không tầm thường. Ba người họ rất thân thiết, thường hành động cùng nhau. Nhưng Ngụy Dương và Ngụy Bân lại mâu thuẫn với Lâm Lạc Vân, thậm chí chán ghét ông ta. Hạ Lãng còn từng cảnh báo ta phải cẩn thận với Lâm Lạc Vân, nhưng lúc đó ta không để tâm."
"Khi Lâm Lạc Vân ngày càng chiêu mộ nhiều dị năng giả, giành quyền lực trong khu quân sự, Hạ Lãng, Ngụy Dương và Ngụy Bân đã rời đi." Diệp Từ chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: "Có phải họ đến thành phố D?" Hắn hỏi nghiêm túc, nhưng chân khẽ động, như vô tình chạm vào giày da của Vệ Tử Nhung, nhẹ cọ qua mắt cá chân hắn. Vệ Tử Nhung nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn Diệp Từ, rồi gật đầu.
Diệp Từ chỉ trêu chọc một chút rồi thu chân lại, không tiếp tục. Hắn đoán Hạ Lãng đến thành phố D cũng hợp lý, vì cha hắn, Hạ Thanh Dược, đang ở đó. Hạ Thanh Dược từng là nhân vật quyền lực trong đại viện quân khu trước mạt thế. Dù bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực, ông ta vẫn nắm quân quyền ở thành phố D. Nếu Hạ Lãng biết về khu an toàn ở đó, chắc chắn hắn sẽ đến gặp cha mình. Còn Ngụy Dương và Ngụy Bân, do mâu thuẫn với Lâm Lạc Vân, sẽ không ở lại căn cứ Long Vân. Với mối quan hệ thân thiết, Hạ Lãng hẳn đã mời họ cùng đến thành phố D – một lựa chọn sáng suốt.
Khi rời trung tâm chỉ huy, Diệp Từ thầm nghĩ về Hạ Thanh Dược. Ông ta hiện là dị năng giả cấp bậc nào? Thành Kim Kiên giờ ra sao? Hắn đoán bức tường khổng lồ bao quanh thành Kim Kiên chưa được xây dựng, vì đó không phải việc dị năng giả bình thường có thể làm. Mạt thế mới trôi qua hơn một năm, Hạ Thanh Dược chắc chưa mạnh như trong tuyến thế giới chính.
"Nếu Hạ Lãng, Ngụy Dương và Ngụy Bân đều ở thành Kim Kiên, ta cũng nên đến đó một chuyến," Diệp Từ tự nhủ. "Căn cứ Long Vân giờ đã ổn định, Vệ Tử Nhung cũng vững vàng ở vị trí lãnh đạo. Nếu ta ở lại lâu, e rằng sẽ khiến họ gò bó, phải cân nhắc ý kiến của ta." Quyết định xong, hắn từ biệt Vệ Tử Nhung, bước về doanh trại, lòng đầy suy tư.
Dòng sông thời gian lặng lẽ trôi, như ánh sao trời lấp lánh trong đêm.
Cùng lúc đó, ở tuyến thế giới chính, bóng dáng Triệu Thiên Kỳ dần hiện ra. Thân ảnh hắn lúc thực lúc ảo, mơ hồ như sương mù, khiến người ta khó thấy rõ. Khuôn mặt bình thường, dễ bị lãng quên, nhưng đôi mắt nâu lại vô thần, tan rã, như đang nhìn vào hư vô, lại như xuyên thấu mọi thứ để chạm đến tương lai xa xôi. Hắn đứng trên núi Hoàng Tuyền, nơi không còn hơi thở sự sống, chỉ sót lại dấu vết mờ nhạt của một luồng khí tức đáng sợ, như sắp tan biến. Nhưng rồi, những gợn sóng vô hình xuất hiện, cố định luồng khí tức ấy, lặp đi lặp lại không ngừng.
Dưới bóng đêm tĩnh lặng, Triệu Thiên Kỳ bước từng bước lên các bậc thang. Đôi chân trần giẫm lên lá khô, phát ra tiếng sột soạt vang vọng. Sau một hành trình dài, hắn đến đỉnh núi Hoàng Tuyền. Giữa vách đá cheo leo, những cây tùng bách xanh tươi vươn cao, bên dưới là biển mây vô tận, hùng vĩ mà cô tịch.
Tại đây, một người đàn ông như bức tượng đen trắng hiện ra trước mắt Triệu Thiên Kỳ. Đôi mắt người này lộ vẻ hoảng sợ, như vừa chứng kiến điều kinh hoàng và muốn chạy trốn, nhưng cơ thể bị thời gian đóng băng, bất động trong khoảnh khắc ấy. Triệu Thiên Kỳ lặng lẽ nhìn hắn, lòng đầy trăn trở. Hắn giơ tay phải, định làm gì đó, thì một khe nứt đen nhánh xuất hiện bên cạnh.
Từ khe nứt, một luồng ánh sáng trắng lóe lên. Một người đàn ông bước ra, làn da trắng nõn, trường bào trắng tinh không dính chút bụi, đôi chân trần chạm đất mà vẫn thánh khiết. Hắn toát ra khí chất như thần linh, cao quý mà lạnh lùng. Khe nứt khép lại ngay sau lưng hắn.
Đôi mắt vô thần của Triệu Thiên Kỳ lập tức trở nên linh động, như con rối được kéo dây. Hắn lùi lại, giữ khoảng cách, giọng bực bội: "Ngươi đến đây làm gì?" Người áo bào trắng nhìn hắn, ánh mắt trào phúng. Trong tay hắn là một khối lập phương trong suốt, lấp lánh ánh sáng mờ dưới ánh trăng. Hắn đáp, giọng lạnh tanh: "Đương nhiên là xem ngươi định làm gì." Nói xong, hắn liếc sang người đàn ông bị đông cứng, người vừa tồn tại vừa như đã chết.
"Ta không giết hắn," Triệu Thiên Kỳ nhíu mày, giải thích. "Ta chỉ đến để kết thúc nhân quả." Đáy mắt hắn lóe lên vô số ngôi sao, như muốn nhìn thấu ý đồ của đối phương. Ánh sáng mờ lướt qua, hắn hiểu ra, giọng cứng rắn: "Ngươi muốn nói gì, ta đã biết. Không cần ngươi nhắc nhở." Người áo bào trắng cười lạnh: "Không biết tự lượng sức." Khối lập phương trong tay hắn hóa thành vô số hình đa diện chồng chất, rồi đột nhiên khuếch tán.
Sắc mặt Triệu Thiên Kỳ thay đổi. Hắn vung tay, gợn sóng đen trắng chấn động, ngưng tụ mọi thứ quanh núi Hoàng Tuyền. Lớp ngoài của hình đa diện bị thời gian cố định, nhưng lớp bên trong vẫn khuếch tán mạnh mẽ, kéo cả hai vào vô số không gian. Thân ảnh họ xuyên qua các cảnh tượng kinh hoàng, như bị tà thần gào thét trong tâm trí. Không gian bị bóp méo, những hình ảnh tuyệt vọng đè ép lên nhau, khiến lòng người run rẩy.
Gợn sóng sau lưng Triệu Thiên Kỳ hóa thực, như bàn tay khổng lồ xé toạc không gian, biến thành những đường cong quỷ dị lao về phía hai người. Họ rơi vào hư không vũ trụ! Dưới chân Triệu Thiên Kỳ, dòng sông thời gian chảy xuôi, sao trời xoay tròn dữ dội. Mười một ngôi sao chói lòa lao về phía người áo bào trắng. Hắn tỏa ánh sáng thánh khiết, vuốt ve khối lập phương. Các hình đa diện hóa thành thực thể, xoay tròn. Năm ngôi sao đổi hướng, va chạm với năm ngôi sao khác, tạo chấn động rung chuyển hư không.
Ngôi sao cuối cùng chưa kịp chạm vào thì bị người áo bào trắng bóp nát. Không gian quanh ngôi sao sụp đổ, hóa thành bụi. Dòng sông thời gian dao động dữ dội, nước sao trời như tan rã. Triệu Thiên Kỳ vung tay, nghịch chuyển thời gian, khiến mười ngôi sao ngưng tụ lại, nhưng ngôi sao bị bóp nát không thể khôi phục.
Giận dữ bùng lên, Triệu Thiên Kỳ nghiến răng: "Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi biết ta không muốn dùng sức mạnh thời gian, nên cố ý chọc giận ta?" Người áo bào trắng lại khuếch tán hình đa diện, nhưng lần này Triệu Thiên Kỳ không phản ứng mạnh, để mặc nó lan tỏa. Họ trở lại đỉnh núi Hoàng Tuyền, trước mặt vẫn là người đàn ông đen trắng hoảng sợ, như mọi thứ chỉ là ảo mộng.
"Chỉ muốn dạy ngươi một bài học," người áo bào trắng chậm rãi bước đến người đàn ông, quan sát. Hắn như bức tượng phủ bụi, bị đông cứng không biết bao lâu. Người áo bào trắng đi một vòng quanh hắn, rồi nói với Triệu Thiên Kỳ: "Ta đã nói nhiều lần, ngươi quá tin vào tính toán của mình về tương lai. Nhưng sao ngươi dám chắc tương lai ngươi thấy không phải do chính ngươi tạo ra?"
"Ngươi nghĩ mình thoát khỏi dòng sông lịch sử, tự cho mình là kỳ thủ, bố trí quân cờ khắp nơi, thả ký ức của một số người vào các tuyến thế giới khác, khiến họ tưởng mình là người được tái sinh. Nhưng ngươi không ngờ, mình sớm đã là quân cờ của vận mệnh." Hắn ngừng lại, giọng trầm xuống: "Mọi người nghĩ chúng ta là thần, nhưng chúng ta chỉ là người thường mạnh hơn một chút. Ngươi muốn thay đổi tương lai, nhưng sao biết tương lai ngươi sợ hãi không phải do chính ngươi gây ra?"
Triệu Thiên Kỳ mặt lạnh, đáp: "Lời này ta nghe nhiều rồi. Không cần ngươi khuyên, ta có cách của mình." Người áo bào trắng cười khẩy, như nghe chuyện hài. Hắn nhẹ nhàng phủi bụi trên vai người đàn ông đen trắng, nói đầy ẩn ý: "Cách của ngươi? Chẳng phải là thả quân cờ vào các tuyến thế giới khác sao? Gần đây còn thả một quân cờ quan trọng hơn?" Triệu Thiên Kỳ trừng mắt, ánh mắt đầy chán ghét: "Ngươi biết gì? Đừng nhúng tay lung tung."
Người áo bào trắng không dao động, ánh mắt mang chút thương hại. Hắn chậm rãi bay lên, nhìn xuống Triệu Thiên Kỳ, giọng nhẹ nhưng sắc: "Triệu Thiên Kỳ, ngươi đã rơi vào ma chướng mà không tự biết. Khi ngươi tạm dừng sinh mệnh của người này, vận mệnh đã định sẵn. Dù hôm nay ngươi bất an, muốn thả hắn ra, cũng đã muộn. Dừng tay sớm, may ra còn một tia hy vọng." Nói xong, hắn cười lạnh, thân thể như cát mịn tan biến trong gió.
Triệu Thiên Kỳ mặt mày khó coi, hừ lạnh, vung tay thu hồi sắc đen trắng trên người đàn ông kia, rồi biến mất khỏi đỉnh núi. Người đàn ông khôi phục sắc thái, quỳ xuống thở hổn hển, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn quanh. Nơi đây tĩnh lặng đến đáng sợ, không tiếng côn trùng, không tiếng chim chóc.
Hắn ngẩn người, lẩm bẩm: "Ta là ai... Đây là đâu?" Một lúc sau, ký ức ùa về, hắn hoảng hốt: "Ta nhớ rồi... Ta là Ngụy Bân, đến núi Hoàng Tuyền điều tra. Ta phải về căn cứ Tảng Sáng báo cáo với A Dương ngay!" Dị năng đã cạn kiệt, Ngụy Bân chỉ còn cách cảnh giác, lo lắng từng bước xuống núi, hướng về căn cứ Tảng Sáng, lòng đầy bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro