7
4:57
em tỉnh dậy, không hiểu sao trong người em mệt lắm nhưng đồng thời em cũng tỉnh như sáo. xoay người rồi nằm ngẩn ngơ một lúc, em đứng lên nhặt hộp bánh nằm chỏng chơ ngay cửa phòng, mở ra xem thì nó vẫn ăn được nên em cũng không ngần ngại mà cho nó vào bụng.
thời tiết bên trong hay bên ngoài điều lạnh, ngồi vào bàn rồi nhìn ra ngoài, em tự hỏi tuyết sắp rơi chưa? em thích tuyết lắm mặc dù không thích cái lạnh.
lưng em hôm nay cũng đã đỡ nhưng tối nay thôi nó sẽ như ngày hôm qua, ông ấy còn nói sẽ giết em, lạ gì đâu chứ. tuy không muốn mà em còn nơi nào để đi đâu, cười khẩy chính mình, chắc em sẽ sống như thế này tới cuối đời nhỉ?
mỗi người một nỗi khổ riêng và nỗi khổ của em mang tên 'gia đình', mẹ bỏ đi theo nhân tình và chịu sự tra tấn của ba ruột. em không phải người đau khổ nhất trên thế gian này mà là kẻ chịu sự đau khổ của người lớn, cảm giác đó giống như mình bị vu oan vậy, khó chịu, buồn tủi, ấm ức nhưng không thể nói cho ai nghe vì em có một tính xấu là luôn suy nghĩ về thái độ của người khác đối với em. yoongi có thể thoát khỏi vùng an toàn của chính mình nhưng đồng thời vẫn còn mắc kẹt ở đâu đó không thể biết được, thay đổi mọi thứ nhưng chỉ có suy nghĩ là không.
rời nhà lúc 5:38, bên ngoài lạnh quá khiến hai hàm răng của em đôi lúc va nhau kêu lên ken két, lạnh hơn cả mấy hôm trước, cái lạnh như muốn giết chết những không thể tự sưởi ấm, giống như em và chiếc áo ấm của mình, áo của em cũng không ấm áp gì, chắc phải để dành tiền mua một cái mới ấm hơn.
em không biết phải đi đâu hết vì còn lâu lắm công ty mới vào làm, em xuống ga tàu nhưng không đi về phía công ty mà rẽ phải, cứ đi vô định vậy thôi.
bóng dáng em cô độc lắm, thật ra em cũng muốn có một người tới và làm cho em mở lòng, như vậy mọi ưu phiền trong em mới giảm bớt, nhưng rồi em lại nghĩ, là ai sẽ sẵn sàng làm vậy với một người như em? từ trước tới giờ em chưa từng thích ai cũng chưa có ai thích em, trong suốt thời gian ở đại học em đều làm mọi thứ một mình, đi học một mình, ôn thi một mình, đi thi một mình, cùng lắm là nói chuyện với những ai chủ động bắt chuyện em rồi thôi, tẻ nhạt vô cùng.
đi một chút thì em chú ý tới một tiệm cafe trông có vẻ cũng ấm áp, em đi nhanh vào trong quán để tránh cái rét thấu xương của mùa đông. kêu cho mình một ly cafe nóng rồi chọn chỗ ngồi ngay cửa để ngắm nhìn đường phố, em say sưa tới nỗi không để ý có người đang đứng kế bên em.
"cậu yoongi"
nghe tiếng gọi em quay đầu qua nhìn, là jung hoseok, em giương đôi mắt có chút khó hiểu nhìn hắn, đi sớm vậy sao?
"sao vậy, trên mặt tôi dính gì à?" hắn thấy em không nói gì thì tự nhiên mà ngồi xuống ghế đối diện em, chính hoseok cũng không ngờ sẽ gặp em ở đây vì hắn không nghĩ em sẽ đi làm sớm như vậy.
"à không" em đáp.
"sao hôm nay cậu đi sớm thế?" đây là quán quen của hắn, hắn ngày nào cũng đi sớm rồi tới đây để thưởng thức cafe, nơi đây tuy không phải là quán cafe ngon nhất nhưng nó không đến nỗi tệ và quan trọng là nó phù hợp để tránh cái lạnh bên ngoài.
"tôi dậy sớm hơn thường ngày nên tới đây" em nhàn nhạt đáp rồi lại nhìn ra bên ngoài, trời sáng hẳn rồi, trên đường phố cũng bắt đầu nhộn nhịp dần.
hắn nhìn em từ nãy tới giờ, đôi mắt em đẹp nhưng nó dường như đang chứa nhiều tâm sự lắm. không biết có nên hỏi chuyện ngày hôm qua không khi mà hắn thấy em trong tiệm bánh đó với chiếc tạp dề thì đã tự hỏi cuộc sống của em thiếu thốn lắm hay sao mà phải chạy tới một nơi khác làm việc sau giờ làm ở công ty, muốn là một chuyện nhưng trong hắn vẫn có gì đó chần chừ không dám.
"hôm qua cậu ngủ ngon không?" vừa uống cafe vừa hỏi em, tầm mắt cũng di chuyển ra chỗ khác.
bây giờ có thể không được nhưng sau này chắc chắn là sẽ được, hắn nghĩ thế.
em nghe xong thì một lần nữa khó hiểu mà nhìn hắn, người sếp này quan tâm tới cả giấc ngủ của nhân viên luôn rồi.
hơi giật mình một chút khi thấy hắn quay qua nhìn mình, em nhận ra bản thân mình có chút thất lễ, chắc do không nhận được câu trả lời nên hắn mới nhìn.
"à, cũng bình thường ạ"
hắn gật đầu rồi tiếp tục im lặng uống, em cũng không quan tâm mà làm theo. gần cuối năm nên trên đường phố cũng tất bật hẳn, chưa được bảy giờ nữa mà dòng người nối đuôi nhau lên bus ngày càng dài. em không biết, tại sao vào dịp cuối năm như này họ lại có xu hướng đi làm sớm nhỉ?
ngó thấy sắp tới giờ làm nên hoseok đứng dậy, em thấy vậy cũng đứng lên theo.
"bên ngoài đang lạnh, cậu có muốn đi chung xe với tôi không?"
"tôi đi bộ là được rồi, cảm ơn tổng giám đốc" công ty cách nơi này cũng không xa, em đi bộ một chút là tới huống chi lại đi chung xe với cấp trên của mình.
"không sao, bên ngoài đang lạnh lắm, ở đây đợi tôi, khi nào thấy xe tôi tới thì hẳn ra" hắn nói xong thì chạy nhanh ra để lại em với một màn hoang mang cực độ, người này tại sao câu trước lại hỏi mà câu sau lại không cho em quyền từ chối nào hết. nghĩ là thế nhưng em vẫn ngoan ngoãn mà ở lại đợi hắn.
cả hai tới sớm nhất công ty nên ngoài bác bảo vệ ra thì từ trong ra ngoài cũng chỉ có bóng dáng vài người nhân viên. sánh vai đi vào thang máy nhưng hai người tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào, mãi khi tới tầng cao nhất thì hai người cũng anh một đường tôi một hướng mà đi vào phòng làm việc của mình.
công việc của yoongi bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa và sau đó là có một người mặc đồng phục lễ tân đi vào, trên tay thì cầm theo một phần đồ ăn, em khó hiểu nhìn nhìn, em đâu có đặt cơm cá gì đâu mà làm lễ tân ở đây cũng có nghĩa vụ phải giao đồ nữa hả ta?
"jung tổng kêu tôi đem qua cho ngài, chúc ngài ngon miệng" người kia nói xong thì cúi đầu chào em rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.
"c-cảm ơn" em nhận lấy rồi gật gật đầu.
công ty này sao tốt thế nhỉ? sếp lo nhân viên mình bỏ bữa sáng nữa chứ, nhưng dù sao cũng rất tốt, đúng lúc em chưa ăn sáng.
em tham công tiếc việc nên vừa ăn vừa làm, dù sao thì hoàn thành công việc càng sớm càng tốt thôi chứ không gì, xong hết đống này thì em sẽ đánh một giấc thật ngon, bù cho hôm qua.
như những hôm trước, khi xong việc em sẽ gửi mail cho hắn và kèm theo bản photo.
"ừm, vậy được rồi" hoseok vừa xem tài liệu vừa nói.
"tôi xin phép"
"khoan, hôm nay cậu có tới tiệm bánh kia nữa không?" hắn nhìn em rồi ngả lưng ra ghế, cặp mắt ngước lên thể hiện rõ ý tứ muốn em mau trả lời.
"có ạ, có việc gì không ạ?" tới lúc này thì yoongi có chút khó chịu, người này hình như quan tâm hơi quá tới đời tư nhân viên rồi. hay là hắn thấy việc cấp dưới của mình làm thêm ở nơi khác là mất mặt, muốn đuổi việc em.
hắn muốn hỏi em nhưng không biết có nên hay không, lỡ như hỏi vậy em sẽ cảm thấy hắn là một người kì cục thì sao, mà nếu không hỏi thì nó cứ ray rứt khó chịu trong người.
"ừm... không có gì, cậu về phòng đi" phẩy tay ra hiệu, khi em hoàn toàn ra khỏi phòng thì chính hắn lại vò đầu bứt tóc loạn hết cả lên, tự hỏi tại sao mình lại phải quan tâm tới con người khó gần này.
"hiện tại cậu còn khó gần hơn lúc đó"
ʚ♡⃛ɞ(ू•ᴗ•ू❁)
gục ngã với triết mất thôi 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro