Chương 21- Kế sách sủng thê 1
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Thời gian như bị bấm tạm ngừng.
Nội tâm tất cả mọi người đều là: ...
May mắn Trịnh chủ vẫn kịp phản ứng, hắn lạnh lùng liếc về hộ vệ của mình, giọng nói có chút không yên: "Mọi người đi xuống trước đi."
Các hộ vệ áo đen đưa mắt nhìn thẳng, đồng đều chen nhau vào thang máy. Thẳng đến khi lên xe, người đội trưởng mới nói ra thắc mắc của mình: "Ài, mấy người nói Mẫn tiên sinh nhét cái gối trong bụng làm gì?"
Chúng hộ vệ:... Sao ngươi lại ngu si như vậy!
Nhưng trong bụng kia là cái gì, mọi người trầm tư một chút, toàn bộ đều có cảm giác ớn lạnh.
Quay lại trên lầu.
Đuổi mấy người hộ vệ đi, rốt cuộc Doãn Khởi có thể chạy, cậu vội vàng núp sau Lâm Cận Ngôn, cúi thấp đầu run lẩy bẩy, chẳng qua là bị Trịnh chủ nhìn như vậy thôi, cậu liền muốn khóc.
Cậu không muốn Trịnh chủ nhìn, nhưng cúi đầu cũng vô dụng, Doãn Khởi vẫn cảm giác được ánh mắt Trịnh chủ rơi trên người cậu, nóng dọa người.
Thật lâu sau Trịnh chủ mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Cận Ngôn, nhàn nhạt nói: "Lần đầu đến thăm, không mang gì đến, xin thứ lỗi."
Lâm Cận Ngôn không để ý tới anh.
Trịnh chủ còn nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với Doãn Khởi một lát."
Lâm Cận Ngôn cười nhạt nhìn Trịnh chủ: "Nó sợ cậu như vậy, cậu cảm thấy có thể không?"
Trịnh chủ không thèm để ý chút nào: "Nếu sợ tôi, vậy tức là có thể."
Cái gì gọi là sợ tôi thì có thể?
Những lời này kích thích Doãn Khởi một chút, cậu ngẩng mạnh đầu, có chút tức giận nhìn Trịnh chủ: "Em, em sau này sẽ không sợ hãi nữa, ngài không nên tổn thương chúng em."
Trịnh chủ ánh mắt càng thêm nguy hiểm: "Chúng em?"
"Em với bảo bảo!" Tránh đi cũng không trốn thoát, Doãn Khởi quyết định đối mặt: "Nói thì nói, tới đi... Ngài hãy nói đi."
Lâm Cận Ngôn muốn phản đối, nhưng ông bị Lâm Cận Chí kéo lại, lại lắc đầu một cái.
Nhà Lâm Cận Chí không có thư phòng, Doãn Khởi chỉ có thể kéo Trịnh chủ đến phòng cậu, mặc dù hơi sợ, nhưng Doãn Khởi biết Trịnh chủ không đến nỗi động thủ với cậu, tối đa chỉ là nói đôi câu, bắt cậu bỏ đứa trẻ.
Đã quyết định xong, cậu đến giữa phòng đột nhiên xoay người, ánh mắt kiên định nhìn Trịnh chủ: "Ngài nói đi."
Trịnh chủ hướng đến giường tỏ ý: "Chúng ta ngồi xuống rồi nói."
Doãn Khởi không nghĩ tới lúc này Trịnh chủ còn có ý nghĩ đó, trong nháy mắt cảnh gác, giống như mèo nhỏ sẽ trực tiếp tấn công: "Em sẽ không theo ngài lên giường."
Trịnh chủ nhàn nhạt nhìn cậu: "Không có chấp nhận của bác sĩ, ta sẽ không ngu xuẩn mất lý trí như vậy."
Thật ra thì Doãn Khởi đứng cũng tê chân, hơn nữa tâm lí vừa rồi phập phồng lo lắng, cậu cảm giác bảo bảo có chút kháng nghị, nhưng đang trước mặt Trịnh chủ, cậu chỉ dám ngồi một ít.
Trịnh chủ thấy cậu do do dự dự, uy hiếp nói: "Muốn ta ôm em ngồi?"
Doãn Khởi lập tức lắc như trống bỏi, dưới ánh mắt nguy hiểm của Trịnh chủ cẩn thận ngồi đàng hoàng, bây giờ người nặng nề, hoạt động không lưu loát, cần phải từ từ tới.
Trịnh chủ đứng ở mép giường, ánh mắt một mực rơi vào người cậu, thấy thời điểm cậu chống tay chật vật ngồi xuống, anh nhíu mày một cái.
Doãn Khởi run sợ trong lòng nửa tựa vào đầu giường, Trịnh chủ cũng không hài lòng lắm, đến gần, từ trên cao nhìn xuống: "Nằm xuống, nhanh lên một chút."
"Ngài!" Doãn Khởi nổi giận, cậu không biết Trịnh chủ muốn làm gì, tại sao phải bắt cậu ngủ trên giường.
Trịnh chủ chờ đến không nhịn được, trực tiếp ngồi ở mép giường, Doãn Khởi sợ đến rụt đầu, dưới anh mắt uy hiếp mà nằm xuống.
Tuy rất khẩn trương, nhưng khi nằm xuống Doãn Khởi cảm giác toàn thân ê ẩm, có chút đau, cũng thoải mái chút ít.
Trịnh chủ nhìn cậu thư thái hơn một chút, mở miệng: "Mang thai có tạo ảnh hưởng với thân thể em không?"
Doãn Khởi hoàn toàn không nghĩ tới Trịnh chủ đại nhân sẽ hỏi vấn đề này, điều này nói lên Trịnh chủ vẫn quan tâm cậu? Doãn Khởi trước mặt Trịnh chủ vẫn không muốn yếu thế, nhanh trí nói: "Tổn thương, có tổn thương!"
Nháy mắt Trịnh chủ trở nên u ám đáng sợ: "Vậy chúng ta bỏ đứa trẻ đi."
Hô hấp Doãn Khởi cứng lại, nhưng cậu có ngu hơn nữa vẫn hiểu ý của Trịnh chủ đang quan tâm cậu. Trong lòng Doãn Khởi ngọt ngào kỳ lạ, lại hơi sợ hãi, theo thói quen nũng nịu nói: "Không thể bỏ được, Lâm thúc nói phá đi có thể một xác hai mạng."
Tròng mắt Trịnh chủ đen láy nhìn Doãn Khởi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một hồi lâu, anh mới nói: "Vén áo em lên một chút, ta muốn nhìn."
Trịnh chủ không cho cậu thời gian suy nghĩ, khi Doãn Khởi vẫn còn do dự, anh đã động thủ, mở khóa áo, kéo áo thun lên.
Thật ra bụng cậu không thể nào đẹp cho được, những vết nứt thịt thật sự rất khủng bố.
Trịnh chủ một mực nhìn bụng Doãn Khởi , chân mày càng nhíu chặt.
Doãn Khởi bị nhìn nổi da gà, cậu cảm thấy ngón tay Trịnh chủ sờ lên cái bụng yếu ớt, Doãn Khởi muốn lui về sau, nhưng cậu biết Trịnh chủ đang từ từ tiếp nhận đứa trẻ, không dám động đậy.
Ngón tay lạnh như băng của Trịnh chủ xoa bụng cậu một lần rồi trở về, ngẩng đầu nhìn Doãn Khởi : "Trở về cùng ta thôi."
Doãn Khởi trợn to mắt, tốc độ Trịnh chủ tiếp nhận đứa trẻ quá kinh dị, hơn nữa còn muốn cậu trở về cùng. Doãn Khởi cũng không muốn làm một tiểu tình nhân, cậu cảm thấy bây giờ mình không còn bị bao dưỡng, nếu muốn ở cùng Trịnh chủ, phải đổi một thân phận khác.
Mấu chốt nhất là, cậu không muốn bảo bảo ra đời với thân phận con của tiểu tam.
Cậu muốn bình đẳng yêu đương với Trịnh chủ.
Nhưng Doãn Khởi cũng biết, Trịnh chủ chưa nổi giận thì cậu không được cáu kỉnh trước, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ngài đang có bạn gái."
Ánh mắt Trịnh chủ nghĩ đến một chuyện, có nguy hiểm một chút. Thật ra thì anh vẫn luôn không muốn để Doãn Khởi tiếp xúc với bóng tối, ví như chuyện tai nạn xe, ví như chuyện lão thái thái có thể đối phó Doãn Khởi, những thứ này, anh một chút cũng không muốn Doãn Khởi trải qua, thậm chí là biết đến.
Nhưng tình huống hiện tại không cho phép anh làm thế.
"Chuyện này ta có thể bảo chú của ta giải thích, ta cũng có thể bảo đảm, trừ em ta tuyệt đối không đụng vào người thứ hai."
Trong lòng Doãn Khởi đinh một tiếng.
Trong mắt kim chủ hiện lên một cỗ ý chí không thay đổi: " Doãn Khởi , ông nội ta từng làm trong quân đội, ta cũng thế, trong lòng ta, trung thành là tín ngưỡng."
Nói tới đây, lời của Trịnh chủ đã rất gần với thổ lộ, Doãn Khởi nghe rõ ràng, lỗ tai cũng đỏ lên, đôi mắt đầy nước nhìn Trịnh chủ.
Tất cả đều không giống như cậu đã dự liệu.
"Cho nên, bắt đầu từ khi ta tiến vào âm đạo của em, đưa đến tử cung của em, chính là thể hiện lòng trung thành của ta."
Doãn Khởi ︰... Phong cách bày tỏ rất đặc biệt, không hề giống như cậu dự liệu (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đồ Trịnh chủ bại hoại!
Doãn Khởi quệt miệng, giọng nũng nịu như nước: "Vậy ngài có chấp nhận bảo bảo không?"
Thật ra thì Trịnh chủ không thích đứa trẻ này lắm, từ khi quyết định qua lại với Doãn Khởi anh vẫn không muốn có bảo bảo, bây giờ đứa trẻ trong bụng Doãn Khởi , chạm vào sẽ làm cậu tổn thương, trong lòng Trịnh chủ nhiều lo lắng hơn là vui sướng.
Anh cảm giác được, tình trạng của Doãn Khởi không tốt lắm.
"Yên tâm, ta sẽ luôn bảo vệ bảo bảo." Trịnh chủ cúi đầu nhẹ nhàng hôn Doãn Khởi một cái.
Chỉ một chút kia, thân thể Doãn Khởi trở nên mềm nhũn, hai cánh tay vô thức ôm lấy Trịnh chủ, bây giờ lòng cậu tràn đầy vui sướng, muốn ở cùng Trịnh chủ mà tố khổ.
Trước đó vài ngày cậu sợ muốn chết, nhưng những lời này của Trịnh chủ, làm tâm tình của cậu an tâm vui sướng.
Trịnh chủ vốn là định lướt qua, nhưng Doãn Khởi trời sinh yêu mị, anh bị Doãn Khởi dây dưa làm hô hấp nóng một chút, cũng không thể bỏ qua cho cậu, anh lại chiếm tiện nghi một chút, nghĩ chỉ một chút nữa, nhưng bao nhiêu cũng không đủ.
"Tiểu Khởi , Tiểu Khởi của ta, Mèo Tiểu Khởi... Em thật thơm..."
Nụ hôn càng sâu, Doãn Khởi đã thật lâu không được như thế, được Trịnh chủ cưng chiều cả thân thể và tâm hồn đều rất thoải mái. Rất nhanh, cậu cũng cảm giác được nơi phía dưới của Trịnh chủ đỉnh đỉnh vào bụng cậu. Sắc mặt Doãn Khởi đỏ ửng, ánh mắt quyến rũ như tơ, tưởng tượng được tiểu đệ của Trịnh chủ tìm đến đóa hoa nhỏ của cậu, làm đóa hoa nhỏ gắt gao, vui sướng trong thân thể mà chảy nước.
Nhưng Trịnh chủ không cho cậu như nguyện.
Anh thậm chí không chạm vào cậu.
Trịnh chủ chiếm lấy môi của cậu, điên cuồng tấn công, Doãn Khởi có thể cảm giác được sự đáng sợ đó, nhưng cả tay kim chủ cũng không chạm, Trịnh chủ tự kéo khóa của mình, lấy ra, sau đó tự mình lấy tay, tự mình làm một phát ><
Doãn Khởi sợ ngây người.
Cho đến khi đối phương bắn đến quần áo cậu, gương mặt cậu vẫn đầy mơ hồ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Trịnh chủ biết mình rất buồn cười, cắn miệng cậu một chút: "Mèo yêu."
Thân thể Doãn Khởi phát run, mặt nóng lên: "Mới không phải yêu.. Ngài cắm vào đi, có được không... muốn..."
Trong nháy mắt ánh mắt Trịnh chủ tối sầm lại, Doãn Khởi không nhịn được lại nhìn Trịnh chủ, thấy rõ ràng nơi đó có khuynh hướng lại lần nữa.
Doãn Khởi choáng váng chuyển mắt, toàn thân đều ngứa.
Nhưng Trịnh chủ lại xanh mặt, lấy thứ gì đó trở về, kéo dây khóa lên. Nhưng cặp mắt mèo của Doãn Khởi kia vẫn bình tĩnh nhìn nơi đó, trong ánh mắt đói khát liếm liếm mùi vị còn trên tay.
"Ngoan, chúng ta phải hỏi ý kiến bác sĩ trước." Trịnh chủ chống đỡ mà trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn vì trấn an Doãn Khởi mà hôn cậu một cái, cũng không biết là bao lâu, con mèo nhỏ phát ra tiếng hừ hừ khó nhịn, còn ôm anh chặt hơn.
Trịnh chủ muốn hỏng mất.
Doãn Khởi cảm giác được miệng sưng lên, có chút buồn chán, nhưng cậu cũng không phải không biết nặng nhẹ, bằng không cũng không dám hôn Trịnh chủ. Chết cũng không dám.
Hơn nữa, cậu biết quan hệ của hai người trước kia vẫn luôn duy trì trên giường, sau này cũng không thể như vậy.
Nhưng mà cậu rất muốn trở về cùng Trịnh chủ thì làm sao?
Bị Trịnh chủ hôn hôn, mèo con Doãn Khởi cũng mệt mỏi, dần dần nhắm mắt lại, cùng với cơ thể tao hóa chìm vào giấc ngủ, vẫn đang chìm trong cảm giác ngọt ngào.
Đúng là Trịnh chủ nghẹn rất lâu!
Chờ Doãn Khởi ngủ, chính anh phải vọt đi tìm nước lạnh, ánh mắt đáng sợ lạnh như băng. Nhưng khi tắm ra xong, nhìn mèo con đang ngủ trên giường, anh thở dài.
Vốn là định trừng phạt trừng phạt Doãn Khởi, kết quả con mẹ nó thiếu chút nữa sợ són đái. [ :)))) ]
Trịnh chủ sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên không biết nên làm thế nào, bên người nhà còn chưa chuẩn bị xong, nhưng tình trạng thân thể Doãn Khởi quá đáng sợ.
Chỉ có thể đối đầu với lão thái thái, nhưng thân thể Doãn Khởi hiện tại yếu như vậy, còn có thể đối đầu không cơ chứ?
Trịnh chủ nhíu mi ra khỏi phòng ngủ, mở ra liền thấy đối diện có một tiểu tử lén nhìn anh, Trịnh chủ không để ý nó, trực tiếp đi tới phòng khách.
Quả nhiên Lâm Cận Ngôn cùng Lâm Cận Chí đang đợi anh.
------------------------------🌱--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro