1.
"Yoongi, chúng ta chia tay đi."
Hoseok lấy hết can đảm và dũng khí để nói ra điều mà cậu suy nghĩ bấy lâu nay. Cậu nhìn anh đang ngồi trên bàn làm việc gần đó. Chỉ thấy được bóng lưng hơi gù của anh với mái tóc màu xám nhạt. Và đáp lại cậu là một khoảng im lặng.
Hoseok thở dài, đến mức mà cậu chắc chắn Yoongi sẽ nghe thấy. Anh không còn để tay trên bàn phím mà gõ lạch cạch, nhưng tay phải vẫn cầm con chuột như thể anh vẫn đang làm việc vậy. Thực chất, Yoongi đang cố gắng tỏ ra mình ổn, cố tỏ ra mình không nghe thấy Hoseok nói gì.
"Yoongi, anh có nghe thấy em nói gì không?"
Hoseok lại cố gắng nói thêm một câu nữa. Có vẻ là cậu rất mệt mỏi, rất mong chờ đáp án cuối cùng rồi. Yoongi lúc này mới hơi động đậy người. Anh tắt máy tính đi và gập xuống, vẫn ngồi quay lưng với cậu ở trên ghế và nói.
"Anh có nghe thấy. Nghe rất rõ."
Giọng nói của anh trầm trầm, cứ như thanh âm của màn đêm. Hoseok hơi thấy nhói ở đâu đó trong lòng. Thực ra một phần cậu mong rằng anh đã không nghe thấy câu nói của cậu. Nếu vậy cậu sẽ làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì hiện tại, Hoseok cảm thấy như sau này sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa, cái cảm giác khiến cậu buồn bã vô cùng.
Yoongi xoay người lại. Mái tóc của anh đã hơi dài che hờ một bên mắt. Nhưng hình ảnh của Hoseok đứng đấy vẫn hiện rõ trong đôi mắt anh, trong tâm trí anh tới tận sau này. Cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi anh tặng năm ngoái, vẫn đeo chiếc vòng đôi của cả hai, nhưng gương mặt thì không có một chút vui vẻ nào. Yoongi im lặng, vì anh muốn nhìn cậu lâu một chút, trước khi đi đến kết thúc thật sự.
-------------------------
Sáng hôm sau, Yoongi vẫn đánh thức Hoseok dậy như mọi khi. Cậu vẫn trong cơn ngái ngủ, mắt lờ đờ ngồi trên giường nhìn anh. Yoongi đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào. Anh mặt không cảm xúc nói.
- Bữa sáng ở dưới nhà. Bây giờ anh phải đi rồi...
Hoseok vẫn ngồi trên giường vì còn chưa tỉnh, không nhận ra trong giọng nói của anh có chút buồn bã. Yoongi thở dài một cách kín đáo rồi bước ra khỏi phòng.
- Tạm biệt.
Yoongi nói xong rồi đi. Anh cũng chẳng trông chờ một lời đáp lại từ cậu. Ngoài phòng khách, chiếc va li anh đã để sẵn ở trước cửa. Yoongi xách theo chiếc va li mà anh đã sắp xếp từ sáng sớm, bước lên chiếc taxi đã đậu trước cổng từ bao giờ. Tất cả những hành động ấy, Hoseok đều không hề nhìn thấy.
Hoseok ăn sáng xong, thay quần áo mà Yoongi đã chuẩn bị sẵn cho mình rồi đi làm. Trải qua gần một ngày trời cho đến khi về đến căn nhà vẫn tối om. Ban đầu là sự trống trải vì cảm thấy như thiếu gì đó. Lúc sau, khi mà cậu mở cánh cửa tủ trống hoác một mảng, khi mà cậu vội vàng gọi điện cho số máy của ai kia nhưng không được, Hoseok mới thật sự nhận ra căn nhà này đang thiếu thứ gì.
--------------
Yoongi đã về nhà ba mẹ của anh ấy ở Daegu. Hoseok biết được tin này nhờ Seok Jin, bạn của anh và cậu từ thời đi học. Seok Jin có hỏi cậu hai người đã chia tay rồi sao. Hoseok mới bảo sao anh lại nói vậy.
"Yoongi nói với anh hai đứa đã chia tay. Không lẽ hai đứa không phải chia tay thật mà chỉ đang hiểu lầm nhau thôi?"
Hoseok đơ người ra. Chính cậu đã mở lời nói chia tay với Yoongi mà, sao cậu lại không ý thức được chuyện này.
"Không phải. Em và anh ấy, chia tay thật rồi..."
Có lẽ là bởi vì sau khi chia tay, chẳng ai có thể vui vẻ được, nên là Hoseok cũng như vậy. Chỉ một thời gian sau, cậu sẽ không buồn nữa. Cậu sẽ tìm thấy được một người mới, thích hợp với cậu hơn. Có lẽ Yoongi chỉ là tình đầu, là quá khứ trong cuộc đời của cậu mà thôi.
Thực tế là thật khó để quên đi một người.
Yoongi là một người hết sức lạnh lùng. Anh ấy ít khi bộc lộ tình cảm ra bên ngoài, chỉ thu lại một góc với công việc của mình. Hoseok cũng không hiểu sao hồi xưa cậu lại thích anh đến vậy, còn thấy anh vừa ngầu vừa đáng yêu. Đến khi trở thành người yêu của nhau rồi, Hoseok mới phát hiện ra Yoongi là kiểu hành động thay lời nói. Anh cũng thường hay quan tâm một cách lén lút, có lẽ là vì ngại. Như anh giả vờ không quan tâm cậu thích Kaws đến mức nào. Nhưng khi tới sinh nhật lại ném cho cậu một con khá bự và nói "cho em đấy". Hay như việc cậu ghét ăn hành, Yoongi đều chừa ra phần không hành cho cậu.
Nhưng sống với nhau, ai lại không xảy ra cãi vã hiểu lầm. Có những điều mà mỗi người một quan điểm, có những lời nói vô tình nhưng cũng khiến cho khoảnh cách của cả hai trở nên lớn hơn. Và sau tất cả, Yoongi vẫn lựa chọn im lặng làm ngơ như không biết gì, ngay cả khi anh sai hay cậu sai. Điều đó lại khiến Hoseok cảm thấy khó chịu. Hai người đã không nói gì với sau gần một tuần.
Tưởng như chỉ có chia tay là giải pháp tốt nhất.
Hiện tại mỗi người một nơi, không thể nhìn thấy nhau, cũng không biết người kia đang làm gì, như thế nào, có ổn không. Hoseok nhìn tấm ảnh mà cả hai chụp từ hồi kỷ niệm một năm quen nhau. Cũng đã trải qua nhiều khó khăn để đi với nhau chặng đường một năm, nhưng bây giờ lại bị chia cắt. Hoseok vẫn không thể xóa tấm ảnh đó đi được. Cậu tắt điện thoại rồi quẳng sang một bên, nằm xuống giường một cách mệt mỏi. Đúng lúc này, ngoài trời mưa rơi lộp bộp. Tiếng mưa bao giờ cũng khiến người ta thấy sầu trong lòng. Nhất là khi Hoseok còn đang nằm một mình trong căn phòng với bốn bức tường.
Chẳng biết bây giờ ở Daegu trời có đang mưa không?
----------------------
Cuối cùng Yoongi cũng hiểu được cái cảm giác tồi tệ sau khi chia tay là như thế nào.
Yoongi biết anh không phải là một người mạnh mẽ như bề ngoài, nhưng cũng không đến mức quá yếu đuối đi. Anh cũng không phải kiểu nói nhiều làm gì mà trực tiếp hành động luôn. Vì thế, Yoongi quyết định rời đi trước, dù là căn nhà đó là do cả hai cùng nhau trả tiền thuê. Nhưng điều đó đâu còn quan trọng, khi mà chính Hoseok đã không còn muốn sống chung với anh nữa.
"Tại sao em làm vậy? Hai đứa nên nói chuyện lại với nhau đi. Anh nghĩ chỉ là hiểu lầm thôi."
"Không đâu, Seok Jin. Vì em không xứng với em ấy. Nên chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi."
Đúng vậy, Hoseok quá tốt. Đến mức anh cảm thấy không yên lòng khi ở cạnh cậu. Anh sợ đến một lúc nào đó mình sẽ khiến cậu buồn, khiến cậu phải chịu đựng anh, rồi lại phải đi dỗ dành anh làm lành này nọ. Hoseok xứng đáng với một ai đó tốt hơn anh nhiều.
Nhưng Yoongi đã khóc, vào đêm hôm đó. Anh thức trắng cả đêm vì trong đầu toàn là câu nói chia tay của cậu. Anh khóc trong im lặng đến nỗi không xoay người nhìn cậu, gối bị nước mắt thấm ướt một mảng. Ngay cả trước khi đi, anh cũng không dám hôn nhẹ lên tóc cậu thay cho lời tạm biệt.
Ngày Yoongi về Daegu là một ngày mưa. Mưa không dữ dội mà rơi từ tốn từng hạt nặng như đang khóc thầm.
Anh vẫn giữ số điện thoại cũ gần hết ngày, như thể trông chờ vào một cuộc gọi nào đó. Nhưng đến khi anh đã ngồi trong căn phòng cũ và mưa đã tạnh được một lúc lâu, màn hình điện thoại vẫn tối om một cách đau lòng. Yoongi hết mở điện thoại lên rồi lại tắt đi mấy lần, cuối cùng nhịn không được tháo sim ra ném đi.
Thực tế Yoongi không thể ở lại Daegu quá lâu, vì anh còn công việc ở Seoul. Dù muốn hay không, anh vẫn phải quay về đó tiếp tục công việc. Yoongi nhanh chóng thuê một căn hộ thích hợp, không quá gần nơi Hoseok ở. Ngày anh về Seoul trời nắng đẹp, cứ như nụ cười của ai kia vậy. Khi đứng ở thành phố này, anh đã cảm thấy có gì đó khác lạ. Cái cảm giác cùng cậu đứng chung trong một thành phố, nhưng không thể gặp được nhau.
Yoongi làm việc xong mới trở về nhà sắp xếp đồ đạc. Việc đó cũng không mất quá nhiều thời gian. Chỉ là anh cảm thấy căn nhà có vẻ quá rộng so với một người như anh. Tự nhiên anh không muốn ở trong căn nhà này quá lâu, nên Yoongi quyết định đi ra ngoài một chút.
Từ đây đến nhà của Hoseok chỉ cách khoảng 500 mét đi bộ. Yoongi biết rõ điều đó vì trước đây anh và cậu từng đi dạo quanh khu phố không quá ồn ào mà cũng chẳng yên tĩnh này. Bây giờ anh cũng đang bước đi trên con đường quen thuộc ấy, nhưng chỉ có một mình. Băng qua những cửa hiệu với đèn nháy sáng trưng, qua những cây thân gỗ cao vút, anh lặng lẽ đi qua dòng xe cộ đang vội vã đi trên đường, cho tới khi nhìn thấy một căn nhà hai tầng có ánh đèn phát ra từ phía cửa sổ.
Nghe nói Hoseok vẫn sông ở đây. Nghĩ vậy Yoongi tự thấy mình thật buồn cười. Tại sao Hoseok phải chuyển đi chứ?
Yoongi đứng ở bên kia đường nhìn qua. Căn nhà trong đêm chẳng có gì đẹp đẽ. Nhưng anh đang tự hỏi trong đó Hoseok đang làm gì, đã ăn tối chưa. Mà bây giờ đã là hơn 8 giờ rồi nên chắc cậu đang xem chương trình ti vi như mọi lần. Cậu có đang ở một mình không, hay là đang ở cùng bạn bè, hay... thậm chí là người yêu mới?
Tất cả những suy nghĩ ấy, đang quanh quẩn trong đầu một người, vẫn đang dùng gương mặt không cảm xúc nhìn về ngôi nhà cũ. Ngay cả Yoongi cũng không hiểu tại sao anh cứ mãi nghĩ tới cậu như thế, luôn nghĩ về việc cậu đã có một người mới ở bên cạnh.
Yoongi đứng ở đó một lúc rồi quay đầu trở về nhà. Anh lấy hai tay ôm lấy mình, nhận ra mình đã không khoác thêm áo khi ra ngoài trời lạnh như thế này. Và hơn hết là anh đang thèm khát một cái ôm đầy ấm áp từ ai kia.
---------------
Hoseok đã sống một mình trong một tuần, sống như thể từ trước đến giờ cậu vẫn luôn một mình như thế. Hiện tại cậu chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, hay nói đúng hơn là cậu chưa thể quên được người yêu cũ. Hoseok học cách ăn một mình, ngủ một mình, học cách chỉ có bản thân đối diện với chính mình trong căn nhà trống trải. Cơ thể có thể làm được những điều ấy, nhưng trái tim thì vẫn không thôi nhớ đến ai kia cùng những hành động thường ngày của anh. Cậu cũng phải cố gắng từ bỏ những thói quen khi mà chỉ có anh ở bên thì cậu mới làm được. Nghĩ lại đó không phải là cậu từ bỏ mà là cậu chẳng thể làm được những điều đó nữa.
Thực sự thì cậu thấy bứt rứt vô cùng, khi không biết một chút tin tức của anh.
Hoseok đã hối hận biết bao khi đã để cho anh đi trong yên lặng, cũng không đủ cam đảm để nói lời xin lỗi với anh ngay từ lúc cậu nói ra lời chia tay ấy. Sau cùng cậu lại càng đau khổ hơn khi nhận thức được rằng chuyện tình đã tan vỡ. Và cậu chắc chắn mình đã làm tổn thương đến anh rất nhiều.
Nhưng nói lời xin lỗi bây giờ liệu còn kịp?
Hoseok không dám hỏi Seok Jin về Yoongi. Cậu cũng đang tỏ ra mình ổn sau chia tay. Seok Jin cũng chẳng nói gì với cậu về Yoongi cả. Nên cậu nghĩ có lẽ Seok Jin cũng không biết nhiều về tình hình hiện tại của Yoongi.
Chính cậu, là người nói lời chia tay với anh trước.
Hoseok nhăn mặt vì men cay của rượu. Cậu đặt chai rượu xuống mặt bàn lạnh lẽo, ngửa cổ ra trên chiếc ghế sofa. Khuôn mặt cậu đỏ ửng lên vì say. Cậu nhắm mắt lại, không biết là do rượu hay do cái gì mà mũi cậu cũng cay xè cả lên.
Và rồi đôi môi cậu khẽ run, nước mắt cậu chảy dài thấm vào thành ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro