4.
Hoseok tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao. Cậu thấy đầu mình rất đau và nặng nề vô cùng. Rồi cậu dần dần nhớ qua chuyện hôm qua, khi cậu đi dự buổi tiệc sinh nhật của Seok Jin, cậu đã uống rượu với Yoongi và say đến mức gục đầu xuống. Đó là những gì cậu nhớ, một cách chính xác. Vì những điều còn lại, như là mùi hương của ai đó, giọng nói trầm ấm của người kia nữa, giống như những kí ức mơ hồ. Dẫu sao Hoseok cũng thấy an tâm vì đã được đưa về nhà một cách an toàn.
Hoseok có một linh cảm tuyệt đối, rằng Yoongi là người đã đưa cậu về. Như thể cậu đã nhìn thấy anh hôm qua, ở trong căn nhà của hai người. Bóng lưng của anh lặng lẽ vô cùng. Hình ảnh ấy khiến cho cậu cứ cảm thấy buồn bã xa xôi.
Rốt cuộc tối hôm qua cậu chẳng nói được gì quan trọng với anh. Cậu vẫn chưa nói một câu xin lỗi và thuyết phục anh trở về nhà. Mỗi ngày, cảm giác như mọi thứ càng trở nên tồi tệ và chán chết một cách đáng ghét. Hoseok nằm im nhìn trần nhà, bất động một lúc lâu rồi mới lười biếng rời khỏi giường. Cậu không thể tiếp tục như thế này, trong khi cơ thể đã bốc mùi và cổ họng thì khô khốc.
-------------
Đã được một thời gian không có Yoongi bên cạnh, Hoseok lười nghĩ tới cái tủ lạnh rỗng tuếch trong nhà bếp. Nhưng hôm nay là một ngày quá đỗi nhàm chán, Hoseok quyết định sẽ đi mua sắm. Nhét đầy cái tủ lạnh trước, hoặc có thể mua bất cứ thứ gì cậu muốn. Vào chiều tối, siêu thị trở nên đông đúc hơn hẳn. Hoseok không lạ lẫm gì với việc mua sắm, nhưng có một cái khác trước, đó là giờ cậu chỉ đi một mình. Khi sống trong cùng một nhà, Hoseok và Yoongi tôn trọng những ý kiến của nhau, hai người thường làm những việc gia đình cùng nhau như dọn dẹp, mua đồ, nấu ăn. Cách làm việc như vậy khiến cho cậu cảm thấy thoải mái và hiệu quả hơn, vì Yoongi sẽ ngăn cản cậu nếu cậu vung tiền quá nhiều.
Hoseok ghé qua chỗ bán mì gói. Dù nó không phải là thứ nên ăn nhiều nhưng mì gói thường là lựa chọn của những người trẻ tuổi đơn độc sống một cuộc đời vội vã. Cậu ngó qua một lượt, chợt thấy gần mình có một người nào đó. Người đó mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, lộ ra bàn tay trắng hơi nhợt nhạt đang với tới gian hàng trên cao.
Dù chiều cao trông có vẻ không quá khiêm tốn nhưng Yoongi cũng không thể với tới gian hàng đó. Đến lúc định từ bỏ thì có một bàn tay cầm lấy một gói mì ở trên cao xuống và đưa cho anh.
Yoongi nhìn bàn tay đang đeo chiếc đồng hồ cỡ lớn quen thuộc đang cầm gói mì chìa ra trước mắt anh, sau đó nhìn lên khuôn mặt người kia đang mỉm cười. Hoseok vẫn kiên trì chờ anh nhận lấy gói mì trong tay mình. Ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng giờ đây Yoongi đã bắt đầu hít vào một hơi và nói.
- Cảm ơn cậu, nhưng tôi không muốn mua nữa.
Hoseok không biết đây thực sự là một cơ hội hay không. Nhưng cậu không thể tiếp tục giữ nụ cười trên môi được nữa. Yoongi gật đầu nhẹ với cậu thay lời chào, sau đó anh quay đầu đi tới quầy thanh toán. Hoseok vội lấy thêm vài gói mì nữa ở gian hàng trên cao rồi nhét vào xe đẩy của mình.
Yoongi không mua gì nhiều nên tính tiền rất nhanh. Đang đi thì có ai đó giữ tay anh lại.
- Khoan đã!
Hoseok thở hồng hộc vì cậu vừa phải chạy. Sau đó, với một nụ cười thường trực trên môi, Hoseok đưa cho anh một túi trên tay cậu, để anh cầm rồi nói.
- Đây là cám ơn anh đã đưa em về nhà vào tối qua.
Yoongi nhìn vào túi, là mấy gói mì ban nãy anh định mua. Anh định trả lại thì Hoseok đã nhanh chân chạy đi.
- Em phải đi ngay đây. Cảm ơn anh lần nữa nhé.
Thấy cậu đã chạy đi rồi, Yoongi đành cầm theo chiếc túi đó về nhà. Anh nghĩ có lẽ tối nay anh sẽ ăn mì, dù là anh không rõ lí do vì sao...
Từ xa, Hoseok nhìn thấy Yoongi mở cổng rồi bước vào trong nhà. Cậu tiếp tục nhìn căn nhà ấy, cho đến khi đèn điện được bật lên được một lúc rồi mới quay trở về nhà.
Hóa ra Yoongi sống ở Seoul, cũng không xa chỗ ở của cậu là mấy. Chắc cũng được một thời gian rồi mà cậu không biết. Nghĩ cũng phải, Yoongi còn có công việc ở đây, anh ấy sao có thể bỏ nó mà trở về Daegu được.
-----------
"Alo? Anh Seokjin?"
"Ừ, Seokjin đây. Em gọi có việc gì?"
"Ừm... anh có thể cho em số điện thoại của Yoongi được không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là âm thanh của một tiếng thở dài.
"Được rồi. Anh sẽ nhắn cho em. Nhưng mà phải mau chóng giải quyết chuyện của hai đứa đi đấy."
Hoseok nhanh chóng đồng ý. Chưa đầy mấy giây sau, Seokjin đã gửi cho anh một dãy số.
Sau khi lưu số vào rồi, Hoseok cố nghĩ xem nên gọi anh về việc gì. Có lẽ cậu phải hẹn gặp anh để nói chuyện nghiêm túc. Nhưng ngay bây giờ, để tay trước dãy số đó, Hoseok vẫn chưa dám ấn xuống. Tâm trí cậu đảo điên một hồi, cuối cùng cũng quyết định liên lạc với anh.
"Alo? Ai vậy?"
"Yoongi, là em, Hoseok đây."
Không ngoài dự đoán của Hoseok, Yoongi nghe xong câu nói của cậu liền im lặng một lúc. Nhân tiện khi anh chưa cúp máy, Hoseok vội vàng mở lời.
"Yoongi à, em... em nghĩ là hai ta cần nói chuyện nghiêm túc."
Hoseok nín thở chờ đợi câu trả lời của người kia.
"Nhưng mà, hai chúng ta... còn gì để nói nữa sao?"
"Em xin lỗi... Em nghĩ mọi thứ vẫn chưa rõ ràng. Lúc đó em nói mà không biết suy nghĩ... em chỉ muốn..."
"Anh....Tôi vẫn chưa sẵn sàng... làm ơn cho tôi thời gian."
"Yoongi... Em thực sự xin lỗi anh..."
Hoseok thấy mắt mình đã ướt nhòe, trước khi nghe thấy chuông điện thoại kêu tút tút. Cậu cố lau nước mắt đi và nhắn một tin tới Yoongi.
"Bất cứ khi nào anh sẵn sàng, xin anh hãy nói cho em biết. Em đợi."
-------------
Tối hôm ấy với Yoongi là một ngày dài.
Hoseok gọi cho anh lúc anh vừa ăn được nửa bát mì. Sau đó Yoongi không thể tiếp tục ăn được nữa. Anh đọc tin nhắn của cậu gửi tới và khóc. Dù sao cũng chỉ có một mình anh cô độc trong ăn nhà này, Yoongi không kìm nén những tiếng nức nở của bản thân như trước nữa.
Anh cũng nhớ cậu thật nhiều, trân trọng cậu thật nhiều. Nhưng anh thấy bản thân không xứng với cậu. Cậu rất tốt, đến mức anh thấy bản thân mình thật tệ hại vì chẳng làm gì khiến cậu hạnh phúc. Mỗi lần nghe câu xin lỗi của cậu, anh lại thấy mình đau đớn hơn rất nhiều.
Nửa đêm, Yoongi nằm gục trên bàn làm việc. Anh không thể nghĩ ra được câu từ nào trong hoàn cảnh hiện tại. Chai rượu đã vơi đi phân nửa. Yoongi ước gì mình có thể dễ dàng say rượu giống như Hoseok, để đánh một giấc thật lâu. Nhưng đầu óc anh vẫn đủ tỉnh táo để nhìn qua chiếc đồng hồ, đang một mình phát tiếng kêu ngay bên cạnh: 12h30.
Ngay lúc Yoongi vẫn im lặng nằm ườn trên bàn, thì điện thoại của anh rung lên. Anh đoán chắc là mấy tin rác thôi, nhưng vì chẳng biết làm gì nên nhấc lên xem. Và đó là tin nhắn của Hoseok gửi tới.
"Em biết anh vẫn chưa ngủ. Muộn lắm rồi đấy. Mau ngủ đi nhé."
Vừa xem xong tin nhắn này thì một tin nữa lại được gửi đến.
"Ngủ ngon"
Anh tắt điện thoại đi và vứt xuống giường. Tại sao cậu lại gửi tin nhắn vào giờ này chứ?
Yoongi nhớ lại, mỗi tối anh hay làm việc đến tận khuya, vận động não hết công suất đến mức bữa tối mới bỏ vào bụng bị tiêu hóa một cách nhanh chóng. Hoseok sẽ mang đồ ăn tới, kèm theo một cốc sữa, dù là anh không hề thích uống sữa một chút nào, nhưng Hoseok tuyệt đối không cho anh uống cái gì khác, nhất là cà phê. Sau đó cậu sẽ dụ dỗ anh đi ngủ ngay lập tức. Và một khi đã nằm trên giường rồi, Yoongi sẽ không thể nào rời khỏi vì Hoseok sẽ ôm anh chặt cứng.
Yoongi cuối cùng cũng chịu tắt điện đi và trèo lên giường. Anh mò mẫn chiếc điện thoại, bật lên và mở hộp thư đến. Hoseok nhắn cho anh vào giờ này, chứng tỏ cậu vẫn chưa ngủ đâu.
Yoongi không hề biết rằng, Hoseok đã đứng bên ngoài nhà anh từ ban nãy. Thấy đã tối muộn mà ngôi nhà vẫn sáng đèn, Hoseok liền nhắn tin kêu anh đi ngủ. Cậu không chắc hành động này của mình có hiệu quả không, nhưng mặt khác cậu cũng muốn làm gì đó, vì nhớ anh muốn chết.
Vài phút sau, thấy đèn điện đã tắt, Hoseok mới thở dài yên tâm ra về. Con đường vào ban đêm đáng sợ và cô độc. Ánh sáng màu vàng của cột đèn chiếu lên thân ảnh cậu đổ xuống đất thành một vệt đen dài hơi lờ mờ đang chuyển động. Hoseok đang đi liền dừng lại vì chuông điện thoại kêu lên báo hiệu có tin nhắn.
"Cậu cũng ngủ ngon"
Hoseok cảm nhận được tim mình đang đập liên hồi. Có lẽ là cảm giác hạnh phúc một chút, ấm áp một chút. Hoseok nhanh chóng chạy về nhà để nằm im trong chăn.
Thực tế, cả hai người đều không ngủ ngay được. Yoongi suy nghĩ về tương lai, anh tự đặt câu hỏi sẽ ra sao nếu anh tiếp tục sống một mình như này, sẽ ra sao nếu như anh quay về với Hoseok. Nếu như một mình, có phải anh sẽ cứ mãi sống cuộc đời tẻ nhạt này đến chết? Còn quay lại với Hoseok, anh sẽ đắm chìm trong tình yêu của cậu, hay là hai người sẽ lại xảy ra cãi vã và đau đớn không thể nào tránh khỏi? Còn bên kia, Hoseok đang nghĩ về kế hoạch của cậu cho cuộc hẹn sắp tới. Cậu sẽ tiếp tục, cho đến khi Yoongi hoàn toàn cự tuyệt cậu.
Hoseok lăn lộn trên giường mãi không thể nào chợp mắt. Cảm giác thiếu thốn và nhung nhớ vẫn khiến cậu đau buồn khôn tả. Hoseok nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, dù là trong ánh sáng nhè nhẹ của đèn ngủ không làm cậu nhìn rõ. Ngay cả khi đi ngủ cậu cũng không tháo nó ra. Vì nó là chiếc đồng hồ kỉ niệm. Cậu đeo cỡ lớn. Anh đeo cỡ nhỏ. Hoseok còn nhớ mình nài nỉ Yoongi mãi anh mới chịu đeo, vì Yoongi không thích đeo cái gì trên tay cả. Cậu tự hỏi, không biết bây giờ anh có còn giữ chiếc đồng hồ đó không? Có phải vẫn còn nghĩ về cậu đúng không?
Có phải anh vẫn còn yêu cậu, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro