Chương 22 : Lần Đầu Đến Đông Nam Á

Trí Mân liếc qua gương chiếu hậu, thấy Hiệu Tích ngồi dựa vào ghế sau, sắc mặt không hề thay đổi. Ánh mắt hắn lóe lên một tia chết chóc, không một chút hoảng loạn. Nam Tuấn ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn ra ngoài, gương mặt lộ vẻ thận trọng nhưng cũng không hề mất bình tĩnh. Có thể thấy, họ đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.

"Lão đại, Công Định đã ra tay chống trả bọn chúng rồi. Hiện tại vẫn chưa biết đối phương là ai". Một người đàn ông tóc đỏ vừa nhảy lên xe ngồi ở ghế phụ cung kính bẩm báo.

"Tiêu diệt toàn bộ", Trịnh Hiệu Tích mở miệng.

"Vâng ạ". Người đàn ông tóc đỏ và Kim Nam Tuấn không hề tỏ ra bất ngờ trước quyết định tàn nhẫn của Trịnh Hiệu Tích. Trịnh Gia vừa bước vào thị trường Đông Nam Á đã có kẻ dám thị uy. Coi như chúng tự tìm đến cái chết, không thể trách người khác. Hơn nữa, đây cũng coi như hành động giết gà cho khỉ xem, để mọi người biết Trịmh Gia không phải là hư danh trên giang hồ.

"Đúng tám giờ có mặt ở khách sạn Sheraton. Cậu còn mười phút".

Trí Mân nhìn ngang nhìn ngửa, thấy người đàn ông tóc đỏ và Nam Tuấn không trả lời, mới đoán ra câu vừa rồi Hiệu Tích nói với cậu. Trí Mân bất giác cắn môi: "Đi đường nào vậy? Tôi chưa tới đây bao giờ". Trước đó có một chiếc xe dẫn đường, bây giờ chỉ còn lại mình cậu, cậu biết phải xoay sở thế nào?

"Đó là việc của cậu. Nhanh lên, lão đại không có thói quen đến muộn". Người đàn ông tóc đỏ nhăn mặt nhìn Trí Mân. Trịnh Hiệu Tích hoàn toàn không bận tâm đến câu hỏi của Trí Mân. Những người vô dụng hắn sẽ cho đi thẳng sang thế giới bên kia, khỏi cần phí lời.

Trí Mân chửi thầm trong lòng, mấy người này bá đạo quá. Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ: "Tôi là đầy tớ của lão đại nhà anh, chứ không phải của anh. Anh mà còn phách lối, tôi sẽ cho anh xuống đi bộ". Vừa nói, Trí Mân vừa thắng xe dừng lại ở bên đường.

Người đàn ông tóc đỏ nhíu mày, anh ta là một trong những cánh tay trái tay phải của Trịnh Hiệu Tích, đại diện Trịnh gia phụ trách khu vực châu Á. Anh ta là Điền Chính Quốc, cùng với ba người khác gồm Kim Nam Tuấn, Công Định và Thành Long chỉ dưới một người trên vạn người. Thế mà thằng bé đầy tớ này dám trợn mắt giáo huấn anh ta. Anh ta nghiến răng nhìn Trí Mân mở cửa xe đi ra ngoài. Lẽ nào cậu ta không thèm giữ thể diện cho lão đại?

Trí Mân kéo một người ở trên đường hỏi thăm vài câu rồi lập tức quay lại xe. Cậu nổ máy nhấn ga phóng vụt đi. Trí Mân lái chiếc xe Cadillac ba cửa kềnh càng với tốc độ hơn hai trăm cây số một giờ. Chỉ có cậu mới dám đi hơn hai mươi cây số trong vòng sáu phút.Đúng bảy giờ năm tám phút, Trí Mân dừng lại ở nơi Trịnh Hiệu Tích cần đến. Lúc này, Công Định báo tin, hắn đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, không một ai sống sót. Hắn không biết đối phương là ai. Dù sao đó cũng không phải là chuyện Trịnh Hiệu Tích bận tâm. Trịnh Gia không có thói quen điều tra nguồn gốc của những tổ chức nhỏ.

Trí Mân dừng xe, mắt dõi theo hai hàng người mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng chờ ở đó từ trước, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm. Đây vốn là cửa ra vào một khách sạn sang trọng, nhưng lúc này Trí Mân có cảm giác nó giống như miệng một con quái vật đang há mõm chờ nuốt người. Khóe miệng cậu bất giác giật giật.

"Xuống xe! Cậu quên lời lão đại rồi sao?". Thấy Trí Mân vẫn ngồi im trước tay lái, Nam Tuấn lên tiếng nhắc nhở.

"Shit". Hôm qua Trịnh Hiệu Tích mới nói cậu phải luôn ở trong tầm mắt của hắn. Trí Mân chửi thầm một câu rồi mở cửa bước xuống xe. Cậu vẫn chưa muốn chết đâu.

Ly Tâm đứng ngay phía sau Hiệu Tích, giữa hai hàng người uy nghiêm, cậu đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn. Vụ nổ súng trên phố ban nãy đến quá nhanh, nhanh đến mức cậu không kịp sợ hãi. Tuy cậu rất bạo gan nhưng không có nghĩa cậu có thể giữ bình tĩnh giữa những làn đạn. Nếu cậu không lái xe nhanh, mạng sống bị rơi lại ở chỗ đó cũng không biết chừng. Không nhớ đến thì thôi, vừa nhớ đến hai chân cậu liền run lẩy bẩy. Thời buổi này còn xuất hiện cả màn mưa đạn trên đường phố đông người như trong phim ảnh, thật không thể tin nổi.

"Mất mặt quá", một giọng nói trầm thấp vang bên tai Trí Mân, rồi một bàn tay vòng qua lưng cậu, kéo cậu đứng thẳng dậy, đưa cô đi nhanh về phía trước, theo bước chân của Trịnh Hiệu Tích.

"Trịnh lão đại, xin chào, xin chào". Trịnh Hiệu Tích còn chưa bước lên bậc tam cấp khách sạn, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.

Trí Mân quan sát mấy người đó, có người trông như một ông già phúc hậu, có người nho nhã trí thức, lại có ông già tóc bạc trắng hiền từ. Nhìn dọc nhìn ngang cũng chẳng thấy họ giống người xấu. Trên thực tế, họ đều là trùm xã hội đen ở khu vực Đông Nam Á. Trí Mân bất giác lắc đầu, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.

Trí Mân đi theo Hiệu Tích qua mấy lớp cửa, đến một phòng hội nghị rất lớn. Cậu còn chưa kịp bước qua cửa,Nam Tuấn vẫy tay ra hiệu cậu đứng ở bên ngoài. Trí Mân nhíu mày. Sao phân biệt đối xử thế, anh ta và tên Điền Chính Quốc gì đó có thể đi theo Trịnh Hiệu Tích vào trong. Tại sao chỉ có cậu bị đứng canh cửa? Trí Mân chửi thầm hai câu, không vào thì thôi, cuộc giao dịch trong giới hắc đạo cậu chẳng cần biết làm gì.

Qua lớp cửa kính, Trí Mân thấy Trịnh Hiệu Tích ngồi ở vị trí quan trọng nhất, các ông trùm Đông Nam Á ngồi thành hai hàng xung quanh hắn. Trịnh Hiệu Tích vẫn giữa bộ mặt lạnh băng. Tuy nhiên, bộ dạng của hắn rất khí thế. Mặc dù hắn chỉ ngồi im lặng nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.

Trí Mân đứng tựa vào tường nghỉ ngơi một lúc rồi đưa mắt về phía cửa lớn ra vào. Thấy không một ai canh gác, mắt Trí Mân đột nhiên sáng rực, cơ hội tốt đến rồi. Đám Trịnh Hiệu Tích, Kim Nam Tuấn đang bận đàm phán ở bên trong. Cậu mới ở Trịnh Gia hai ngày nên không ai biết cậu. Ở nhà Trịnh Gia không dễ bỏ trốn, vì đó là bản doanh của bá chủ hắc đạo nên người canh gác khắp nơi, chỗ nào cũng có súng ống. Còn ở nơi xa lạ này, mấy cái khóa cửa chẳng thể gây khó dễ cho cậu.

Ý định bỏ trốn vừa xuất hiện trong đầu, Trí Mân đột nhiên thấy hưng phấn hẳn. Hiếm khi gặp cơ hội tốt, ở lớp cửa này chỉ mình có mình cậu. Trí Mân nở nụ cười rạng rỡ trên môi, hai tay cậu đút vào túi quần, đi về phía cửa lớn một cách thoải mái tự nhiên.

Đột nhiên Trí Mân cảm thấy lạnh gáy, trong đầu cậu liền hiện hai chữ: nguy hiểm. Trí Mân quay đầu, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Trịnh Hiệu Tích xuyên qua đám người dõi thẳng về phía cậu. Ánh mắt đó không phải hun hút như đáy biển mà xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro